Hứa Ngật Xuyên kiên quyết không để Kỷ Nghiêu Vũ đi đứng một mình, sợ không cẩn thận sẽ bị phần tử phạm pháp bắt cóc, đi đâu cũng dắt theo, rất dính.
Đứa nhỏ dùng dao nĩa không thuần thục lắm, Hứa Ngật Xuyên liền cắt thịt bò bít tết thành từng miếng đút vào miệng cho. Ngay cả đứa nhỏ đi toilet công cộng, Hứa Ngật Xuyên cũng đi theo phía sau. Đứa nhỏ muốn đi bên trái, anh không dám đi bên phải, đứa nhỏ muốn đi bên phải, anh tuyệt đối sẽ không đi bên trái.
Một tuần nghỉ lễ phong phú chẳng mấy chốc đã kết thúc, một ngày trước khi đi, Hứa Ngật Xuyên dẫn đứa nhỏ đi dạo trung tâm thương mại, phải biết rằng trước đây anh chưa bao giờ đi dạo phố, tình nguyện làm ổ ở nhà chơi game, nhưng bây giờ lại dẫn theo Kỷ Nghiêu Vũ chạy khắp năm tầng của trung tâm thương mại, cướp đoạt mỗi cửa hàng, sợ bỏ sót bất cứ vật gì thích hợp với Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ đi dạo nhiều không chịu nổi, Hứa Ngật Xuyên còn dỗ cậu thử thêm vài bộ quần áo, tất cả đồ đạc đều là Hứa Ngật Xuyên xách, ngay cả một ly nước trái cây nho nhỏ cũng không cho cậu cầm, hai tay cậu trống trơn rất là xấu hổ.
“Anh...... Để em lấy một ít......”
Hứa Ngật Xuyên rút tay lại, nói: "Anh ba đầu sáu tay, xách thêm mười túi cũng không thành vấn đề." Anh đưa nước trái cây tới bên miệng Kỷ Nghiêu Vũ, "Nào, uống đi.”
Kỷ Nghiêu Vũ ngoan ngoãn cắn ống hút hút một hơi.
Nhìn vết cắn trên ống hút, Hứa Ngật Xuyên không khỏi miên man bất định, anh còn nhớ rõ có một người bạn xấu từng nói đùa, người uống thích cắn ống hút tính dục cũng rất mạnh......
Hứa Ngật Xuyên bị ý nghĩ súc sinh của mình chọc cười, Kỷ Nghiêu Vũ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?”
“Không, không có gì, "Hứa Ngật Xuyên ho giả hai tiếng," Phục vụ, hai món này đều gói lại.”
Mấy ngày nay bọn họ quẹt thẻ rất nhiều, hay chụp ảnh ở những công trình kiến trúc tiêu biểu. Không thể không nói, dường như Kỷ Nghiêu Vũ có thiên phú chụp ảnh, Hứa Ngật Xuyên trở thành người mẫu chuyên dụng của cậu.
“Nghiêu Nghiêu, anh chụp thế nào? Có đẹp trai không?”
Kỷ Nghiêu Vũ ngại ngùng cười cười, nói: "Vẫn chụp vậy, chỉ là em đem anh Xuyên ở trong lòng em ra chụp mà thôi.”
Hứa Ngật Xuyên không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, thiếu chút nữa là rớt thứ trên tay, trong lòng không ngừng hò hét: Nhóc quỷ, em có biết mình đang nói lời tâm tình không?!
Hứa Ngật Xuyên quyết định thật nhanh, đưa Kỷ Nghiêu Vũ đến cửa hàng chuyên bán máy ảnh kỹ thuật số, chọn một chiếc máy ảnh thích hợp cho người mới học, giá cả lại cực cao, coi như quà sinh nhật của Kỷ Nghiêu Vũ - - Hứa Ngật Xuyên yên lặng nhớ kỹ ngày ông nội Kỷ nhặt được Kỷ Nghiêu Vũ, tiết trời đông giá rét kia là ngày Kỷ Nghiêu Vũ sống lại.
Rõ ràng trong nhà có giường lớn, hai người lại còn phải chen chúc trên giường nhỏ trong phòng khách, đầu kề đầu, chân gấp chân, hơi có chút dáng vẻ vợ chồng lúc hoạn nạn.
Đêm cuối cùng trước khi đi, Hứa Ngật Xuyên đột nhiên đề nghị ngủ chung giường lớn. Đương nhiên Kỷ Nghiêu Vũ không có ý kiến gì, đi theo Hứa Ngật Xuyên vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính vô cùng rộng rãi, giường cũng lớn hơn và mềm hơn. Hứa Ngật Xuyên ôm laptop đăng ảnh chụp gần đây lên, miệng khen ngợi: "Nghiêu Nghiêu, em chụp giỏi quá, điện thoại di động chụp đẹp như vậy, chụp bằng máy ảnh chắc chắn sẽ càng ghê gớm.”
Lại nhìn nhìn ảnh bản thân chụp, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Anh ngay cả đẹp bằng một phần mười em cũng không bằng!"
Kỷ Nghiêu Vũ hơi đỏ mặt: " Em không phải con gái...em không đẹp…”
Hứa Ngật Xuyên quay đầu hôn lên mặt Kỷ Nghiêu Vũ một cái, nói: "Mỹ nhân không phân biệt nam nữ, trên thế giới này không ai đẹp trai hơn em.”
Tuy rằng bình thường hay nghe Hứa Ngật Xuyên khích lệ nhiều, mặt Kỷ Nghiêu Vũ vẫn đỏ tới mang tai, khó xử không thôi, cậu nhẹ nhàng nói: " Anh Xuyên đẹp hơn…”
Hứa Ngật Xuyên phì cười: "Nhóc quỷ, biết cái gì là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi không?”
Kỷ Nghiêu Vũ mờ mịt lắc đầu.
Hứa Ngật Xuyên mở ra một tấm ảnh, là ảnh chụp một mình cậu cười đến vô cùng sáng lạn, cậu hỏi Kỷ Nghiêu Vũ: " Anh Xuyên đẹp không?"
“Đẹp! "Kỷ Nghiêu Vũ rất thích dáng vẻ mắt anh Xuyên cong thành trăng lưỡi liềm.
“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi chính là như vậy, "Hứa Ngật Xuyên hôn lên trán cục cưng tò mò.
Kỷ Nghiêu Vũ vẫn không hiểu, Hứa Ngật Xuyên cũng không muốn nói rõ, chỉ nói: "Hy vọng sau này em chỉ chụp một mình anh.”
Nói cách khác chính là, từ nay về sau tất cả quang cảnh trong mắt em không có amh, cho dù là từng cọng cây ngọn cỏ, từng hoa từng cây cũng đều làm cho anh ghen tị.
“Chỉ chụp anh Xuyên... "Kỷ Nghiêu Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu.
Rất nhanh, không khí ngọt ngào đã bị một tấm ảnh trên tủ đầu giường phá hư hầu như không còn.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, chuyên môn được rửa ra dán vào trong khung ảnh.
Hứa Ngật Xuyên đã quên từ lâu là chụp lúc nào, dường như để rất lâu, lâu đến mức tích tụ một lớp bụi thật dày, thậm chí đã dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, anh vẫn không để ý, hoàn toàn xem nhẹ.
Kỷ Nghiêu Vũ buồn chán nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên, trí nhớ của cậu rất tốt, chị gái trong ảnh cậu đã gặp qua, cô còn khoác tay lên người anh Xuyên......
Một loại cảm xúc khó hiểu dâng lên, Kỷ Nghiêu Vũ không khống chế được liếc mắt, cẩn thận mở miệng hỏi: " Anh Xuyên trước kia cũng rất thích chụp ảnh sao..."
Hứa Ngật Xuyên chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, nói: "Không có.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hứa Ngật Xuyên lập tức phát hiện cảm xúc của Kỷ Nghiêu Vũ, theo ánh mắt của cậu phát hiện ra ảnh chụp.
“! "Trong lòng Hứa Ngật Xuyên lộp bộp một tiếng, dâng lên hối hận vô tận, anh chụp khung ảnh xuống, thủy tinh phát ra một tiếng giòn tan, hẳn là không chịu nổi sức lực của anh, vỡ nát.
Hứa Ngật Xuyên cuống quít giải thích: "... Bức ảnh này chụp từ lâu rồi...anh quên vứt đi...anh và cô ấy đã sớm..."
Anh đã chia tay Diệp Lâm từ lâu, sự liên quan cuối cùng của hai người cũng chỉ ở một khắc anh yêu Kỷ Nghiêu Vũ đã bị chặt đứt. Anh vốn không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Kỷ Nghiêu Vũ, vốn chỉ là mây khói lướt qua, mặc kệ Kỷ Nghiêu Vũ có để ý hay không, anh cũng không muốn gây ra bất kỳ hiểu lầm nào, tình cảm trong quá khứ anh không thể khống chế, nhưng anh có thể cam đoan hiện tại trái tim của anh chỉ nhảy lên vì người trước mắt.
“... Anh Xuyên trong ảnh... Đẹp trai... "Kỷ Nghiêu Vũ biểu đạt suy nghĩ chân thật.
Thế thôi.
Hứa Ngật Xuyên ngẩn người, trong lòng áy náy càng sâu, ảnh chụp chung của mình và người trước được đặt trước mặt người ta, lại còn chẳng biết xấu hổ yêu cầu người ta chỉ chụp một mình anh......
Sao anh lại thiếu mắt nhìn như vậy chứ?
Đứa nhỏ còn chẳng biết ghen, còn liên tục khen anh đẹp trai.
“ Anh thề, chỉ có một tấm này thôi! Anh chỉ chụp một tấm thôi!"Hứa Ngật Xuyên ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ,"Người khiến tôi có ham muốn chụp ảnh... Chỉ có em..."
Kỷ Nghiêu Vũ bị anh ôm đến hơi thở không thông, nói: "Em, em biết rồi…”
Lúc này Hứa Ngật Xuyên mới nhẹ nhõm một chút, một năm một mười thẳng thắn kể chuyện giữa anh và Diệp Lâm.
Kỷ Nghiêu Vũ cái hiểu cái không, ở trong lòng Hứa Ngật Xuyên ngây thơ gật đầu, nhìn qua tựa hồ cũng không quá để ý, đã sớm bình thường trở lại.
Cậu chỉ cảm thấy anh Xuyên tốt như vậy, có người thích, là chuyện hết sức bình thường.
Cậu không biết mình có nên vui hay không, nhưng giờ phút này cậu không vui lắm.