Diệp Lâm nhận ra Hứa Ngật Xuyên cố ý giữ khoảng cách, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng vô cũng không già mồm cãi láo, mọi người hữu duyên vô phận cũng có thể gặp lại rồi chia xa trong yên bình.
Hứa Ngật Xuyên dẫn cô đi dạo khắp thôn, buổi chiều cô lái xe trở về, lúc đi Diệp Lâm nói đùa: "Anh Xuyên, lên xe.’
Hứa Ngật Xuyên nghiêm túc lắc đầu: "Đây là nhiệm vụ của anh, sao có thể nói đi là đi được.”
Diệp Lâm thở dài không nói lên lời, người đàn ông trước mắt này được hưởng phúc, cũng chịu khổ, ý chí kiên cường lại dịu dàng, điều này thực sự khiến cô vừa yêu vừa hận anh.
Mà người đàn ông tràn ngập mị lực này tựa hồ đã để trái tim mình vào đâu đó.
“Khi nào cần thì gọi điện thoại cho em.”
Hứa Ngật Xuyên vừa cảm kích vừa áy náy: "Cảm ơn em, nhóc con.”
Trước kia khi yêu đương, Hứa Ngật Xuyên luôn thích gọi cô là "nhóc con", bây giờ nghe lại cảm thấy xa lạ.
Diệp Lâm phất phất tay, bắt đầu lên đường về nhà.
Tiễn Diệp Lâm đi, Hứa Ngật Xuyên nóng lòng muốn gặp Kỷ Nghiêu Vũ, có thể nói anh còn không biết Kỷ Nghiêu Vũ ở đâu, chỉ có thể ở nhà chờ, trong lòng trống rỗng.
Ngay khi Hứa Ngật Xuyên cho rằng hôm nay sẽ không gặp lại Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vũ đã tới.
Tảng đá cấn trong lòng rơi xuống đất, đầu tiên Hứa Ngật Xuyên lấy ra sách truyện và sách ảnh mà Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy hứng thú gợi lên lòng hiếu kỳ của cậu, lại hướng dẫn cậu thay quần áo mới mua, cuối cùng lại nhét cho cậu một đống đồ ăn vặt.
Trình độ thưởng thức của Diệp Lâm rất tốt, chất lượng quần áo mua đều thuộc loại hàng đầu. Kỷ Nghiêu Vũ nhanh chóng thay đổi trở thành một công tử nhỏ xinh đẹp.
Hứa Ngật Xuyên không ngừng khích lệ: "Đúng rồi, đây mới là style của Nghiêu Nghiêu chúng ta.”
“Cái gì? "Kỷ Nghiêu Vũ chớp chớp đôi mắt đen nhánh.
Hứa Ngật Xuyên cười nhạt: "Đứa nhóc lớn lên thật là tuấn tú.”
Kỷ Nghiêu Vũ xấu hổ rũ mi mắt xuống, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Hứa Ngật Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, không biết từ đâu biến ra một quả bóng rổ.
“Quả bóng này của chúng ta thú vị hơn quả bóng đầu trọc kia nhiều. "Dứt lời, Hứa Ngật Xuyên chỉ dùng một ngón của tay phải nâng toàn bộ quả bóng rổ lên, tay trái nhanh chóng chuyển động bên cạnh quả bóng rổ, quả bóng rổ to đùng cứ thế vững vàng xoay tròn trên đầu ngón tay anh.
“Oa - - "Đứa nhỏ nhìn trợn tròn mắt.
“Có muốn thử không?”
Kỷ Nghiêu Vũ hưng phấn gật đầu, nhận lấy bóng rổ cẩn thận nghiên cứu.
“Sau này anh dạy em chơi bóng rổ, em quá gầy, sờ vào cũng cấn tay, "Hứa Ngật Xuyên nhân cơ hội sờ lên eo nhỏ của Kỷ Nghiêu Vũ, tuy cấn tay, nhưng đáy lòng cũng rất thỏa mãn," Anh còn muốn dẫn em tập thể hình, dẫn em chạy bộ, chờ em khỏe mạnh lên, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”
Kỷ Nghiêu Vũ vô cùng quý trọng quả bóng rổ này, đi đâu cũng mang theo, ngay cả đi học cũng ôm trong lòng.
Hứa Ngật Xuyên dở khóc dở cười.
Vài ngày sau, bóng rổ biến mất. Hứa Ngật Xuyên coi như trẻ con chơi chán, cũng không để ý bóng rổ đi đâu. Trong lúc vô tình nhìn thấy một đám nhóc quỷ chạy nhảy trên sân thể dục, bóng rổ trong tay có hơi quen mắt, lại liên tưởng đến gần đây mặt Kỷ Nghiêu Vũ luôn u sầu, Hứa Ngật Xuyên lập tức hiểu ra.
Cái đầu trọc sáng bóng của Phương Tự Cường là điểm dễ thấy nhất trong đám đông, nó cố ý tỏ ra ngầu lòi, muốn làm động tác vỗ bóng lưu loát một chút, mà hiện thực là nó cầm bóng thôi cũng khó khăn. Mặc dù như thế, bên cạnh còn có một đám nịnh hót hoan hô nó.
Hứa Ngật Xuyên cau mày, lặng lẽ đi tới, người dựa vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn Phương Tự Cường giả bộ.
Phương Tự Cường dùng sức quá mạnh, bị quả bóng rổ do mình đập đập vào đầu trọc, phát ra một tiếng rầm trầm đục.
Bóng rổ bay ra ngoài, bị Hứa Ngật Xuyên dùng một tay chặn lại.
Phương Tự Cường nhìn thấy Hứa Ngật Xuyên đã hiểu vì sao đối phương lại đến đây, nó chột dạ xoa xoa đầu: "Chào thầy Hứa…”
Hứa Ngật Xuyên nhìn chằm chằm Phương Tự Cường, lạnh mặt hỏi: "Bóng rổ này ở đâu ra?”
Phương Tự Cường khẽ cắn môi: "Của em!”
“Ồ? Cái kia không phải bị chó cắn hỏng rồi sao? "Hứa Ngật Xuyên nhướng mày.
Phương Tự Cường ấp úng, càng nói càng chột dạ: "Ba em... Lại mua cho em một cái..."
“ Anh thành cha em lúc nào? Hứa Ngật Xuyên không khỏi cười lạnh, kiên nhẫn dần dần tiêu tan: "Thành thật khai báo, ở đâu ra?”
Phương Tự Cường biết không giấu được, cúi đầu, nói: "Kỷ...... Kỷ, Kỷ Nghiêu Vũ cho em......”
Nghe được cách gọi này, giọng Hứa Ngật Xuyên càng ngày càng lạnh: "Em ấy chủ động đưa cho em? Không phải em cướp à?”
Phương Tự Cường vội vàng xua tay: "Không không không, sao có thể cướp được...... Nó nói nó không biết chơi cái này, cho nên tặng cho em.”
Thái dương Hứa Ngật Xuyên co rút: "Phương Tự Cường, đây là bóng rổ anh tặng cho Kỷ Nghiêu Vũ.”
Hứa Ngật Xuyên vẫn luôn nhẫn nại.
Anh lười nói nhảm với Phương Tự Cường nữa, nói: "Đi theo anh.”
Kỷ Nghiêu Vũ ngoan ngoãn ngồi trên bàn học ngoài cửa sổ viết chữ, nghiêm túc nghiêng mặt khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhìn thấy Hứa Ngật Xuyên ôm bóng rổ đi tới, ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ cong lên một độ cong đẹp mắt. Giờ phút này, Hứa Ngật Xuyên trong lòng cậu tựa như một anh hùng lấp lánh, nhưng ngay sau đó đã nhìn thấy Phương Tự Cường phía sau Hứa Ngật Xuyên, cậu sợ hãi rụt lại phía sau.
“Trả bóng rổ lại cho Kỷ Nghiêu Vũ, cam đoan sau này không được tùy tiện lấy đồ của người khác.”
Phương Tự Cường không phục nhận quả bóng rổ Hứa Ngật Xuyên đưa tới, hừ một tiếng, lỗ mãng nhét vào trong ngực Kỷ Nghiêu Vũ.
“Phương Tự Cường, thái độ của em như vậy sao? Nếu em vẫn không biết hối cải, vậy anh sẽ nói chuyện với cha mẹ em.”
Phương Tự Cường quay đầu, bĩu môi nói: "Nhưng bóng rổ đã trả lại cho nó rồi.”
“Vậy em đưa tay phải ra.”
Bị ba mẹ uy hiếp, Phương Tự Cường không tình nguyện làm theo.
Hứa Ngật Xuyên nắm lấy tay phải Phương Tự Cường, quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Nào, đưa tay trái cho anh.”
Kỷ Nghiêu Vũ run rẩy vươn tay trái ra.
Hứa Ngật Xuyên giữ tay hai người lại với nhau, đối phương cố gắng nói: "Em phải xin lỗi Kỷ Nghiêu Vũ, lúc này mới tính là hòa giải.”
Đương nhiên Phương Tự Cường không chịu làm theo, rồi lại không thoát khỏi sự kiềm chế của Hứa Ngật Xuyên, nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Nghiêu Vũ cũng chưa bao giờ thấy qua trận chiến này, tay phải hắn cầm vạt áo Hứa Ngật Xuyên, trong mắt hơi ẩm tràn ngập sợ hãi.
Hứa Ngật Xuyên lặp lại: "Xin lỗi, cam đoan sau này sẽ không lấy đồ của người khác nữa.”
Phương Tự Cường không cam lòng, không tình nguyện, nói theo lời Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên có chút bất đắc dĩ, tính tình đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy?
"Phương Tự Cường, đem đồ của người khác làm của riêng, đây là không đúng, nếu như em muốn chơi, có thể trực tiếp tìm em ấy mượn, có mượn có trả, mượn nữa không khó, anh tin Kỷ Nghiêu Vũ cũng sẽ không không cho em mượn, đúng không?"
Câu cuối cùng là nói với Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ mím môi, gật gật đầu.
Nhưng tất cả những thứ này ở trong mắt Phương Tự Cường lại là một loại nhục nhã, nó chưa từng mất mặt như thế, đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Kỷ Nghiêu Vũ rút tay ra, Phương Tự Cường bị buông ra, tức giận bỏ chạy.
Ôi, xem ra đứa nhỏ này vẫn không nhận ra sai lầm của mình, Hứa Ngật Xuyên thở dài, đối diện với Kỷ Nghiêu Vũ lòng cũng mềm mại hơn vài phần, anh ôm Kỷ Nghiêu Vũ vào trong ngực, sờ sờ mái tóc mềm mại kia, an ủi: "Ngoan, sau này sẽ không có ai cướp đồ của em nữa.”
Đứa bé ôm quả bóng rổ đã mất mà lấy lại được, lau khô nước mắt, cố gắng nở nụ cười.
Hạt giống tín nhiệm đã sớm trưởng thành thành đại thụ che trời.
Đứa bé chỉ lớn lên mà không có thịt, khiến Hứa Ngật Xuyên rất đau đầu.
Hứa Ngật Xuyên là bánh trái thơm ngon trong thôn, đi đâu cũng có người tặng quà cho anh, tuy rằng không phải thứ gì đáng giá, nhưng đều là thổ sản nông thôn, nguyên chất, dinh dưỡng phong phú.
Hôm nay Vương quả phụ ở cửa thôn đưa cho anh một con gà mái già, đã làm thịt xong, cũng chỉ cần cho vào nồi là được.
Hứa Ngật Xuyên không thể báo đáp, đưa cho Vương quả phụ một tấm bưu thiếp, trên đó in phong cảnh thành phố lớn.
Vương quả phụ coi bưu thiếp như trân bảo, lật qua lật lại xem nhiều lần, cũng không dám dừng lại nhiều, thẹn thùng chạy đi.
Đều nói những kẻ ngang ngược xuất thân từ núi non nước khắc nghiệt, thôn dân nơi này phần lớn đều giản dị thiện lương, chỉ có một số ít người ngỗ ngược.
Gà mái già ít nhất phải hầm bốn năm tiếng, Hứa Ngật Xuyên gọi Kỷ Nghiêu Vũ buổi tối tới nhà ăn gà, trẻ con nghe thấy thịt gà liền chảy nước miếng, bình thường trứng gà cũng chưa từng ăn, huống chi là thịt gà.
Hứa Ngật Xuyên quyết định khao nhóc con này một chút, anh nấu nướng rất giỏi, biết cách hầm gà để gà không bị nát, lại chuẩn bị vài món ăn dinh dưỡng phong phú, nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của đứa trẻ.
Kỷ Nghiêu Vũ lại chậm chạp không đến, thịt gà vốn tươi mới bị hâm nóng hai ba lần, tất cả đều chín nhừ trong nồi.
Hứa Ngật Xuyên nhìn một bàn canh rau, đáy lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ.
Anh nôn nóng mặc quần áo, mang theo đèn pin ra cửa tìm người.
Anh hỏi từng nhà, rốt cuộc cũng tìm được nhà của Kỷ Nghiêu Vũ. Lúc này Hứa Ngật Xuyên mới biết, chỗ ở của hai người cách nhau rất xa. Nhiều lúc đứa nhỏ đều đến vào đêm khuya, đêm khuya về, cũng không biết bị ngã bao nhiêu, gió lạnh thổi bao nhiêu, Hứa Ngật Xuyên càng nghĩ càng đau lòng.
Nhưng đến tiểu viện Kỷ gia, tối om om căn bản không giống như có người ở nhà, Hứa Ngật Xuyên gõ cửa, quả nhiên không có người trả lời, đành phải thất vọng mà về, dọc đường gọi tên Kỷ Nghiêu Vũ. Nhưng đáp lại an chỉ là tiếng chó sủa xa xôi và những người dân làng đang quan sát.
Kỷ Nghiêu Vũ đâu rồi?
Hứa Ngật Xuyên đã khàn cả giọng, nhưng vẫn không bỏ việc tìm kiếm, lần đầu tiên anh cảm nhận được khủng hoảng và bất lực, trong giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc run rẩy.
Anh sợ đến mức muốn khóc.
Ngay khi anh tuyệt vọng, đột nhiên bên tai vang đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Hứa Ngật Xuyên lập tức nghe ra, là Kỷ Nghiêu Vũ.
“Nghiêu Nghiêu - - "Anh chạy như điên về phía nguồn phát ra âm thanh.
Đập vào mặt là một mùi hôi thối, trong lòng Hứa Ngật Xuyên hô to không ổn, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn pin, anh thấy rõ vị trí của mình - - một cái hố tích phân bỏ hoang.
Bên trong đều là vật bài tiết mốc meo bốc mùi, không thể nghi ngờ chính là nơi phát ra mùi hôi thối, mà đáy hố lại có một người!
Kỷ Nghiêu Vũ!!
Hơi thở của Hứa Ngật Xuyên gần như ngừng lại, đứa trẻ anh vô cùng yêu thương cứ như vậy bất lực ngồi trong hố đầy phân, trên người đầy vết bẩn.
Tại sao, tại sao lại làm ô uế những linh hồn thuần khiết nhất như vậy?
“Nghiêu Nghiêu, thực xin lỗi... Anh tới chậm. "Lúc mở miệng, hai hàng nước mắt rốt cục không kìm được chảy xuống.
Hứa Ngật Xuyên nghẹn ngào nói: "Nắm tay anh.”
Cái hố này không tính là cao, nhưng vách hố quá trơn, Kỷ Nghiêu Vũ lại bị mùi hôi thối hun đến choáng váng, đêm hôm khuya khoắt không ai nghe được tiếng kêu cứu của cậu, cậu đã ngâm mình trong hố đầy phân hai giờ, không dùng được lực toàn thân.
Tuy cơ thể Hứa Ngật Xuyên cường tráng, nhưng anh cũng không thể dựa vào sức một mình kéo Kỷ Nghiêu Vũ lên, anh không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào trong hố, nước phân hôi thối vây quanh anh, anh lại không lùi bước chút nào, gắt gao ôm Kỷ Nghiêu Vũ, trấn an nói: "Ngoan, đừng sợ, em giẫm lên vai anh, dùng một chút lực là được rồi, từ từ sẽ đến, có anh ở đây…”
Chỉ trong chốc lát, mùi hôi thối đã hun đến đầu óc choáng váng hoa mắt, nếu Kỷ Nghiêu Vũ ngây người lâu hơn thì sao?
Sau khi đưa Kỷ Nghiêu Vũ an toàn lên đất liền, Hứa Ngật Xuyên hóa bi thống thành sức mạnh, cánh tay trong nháy mắt bộc phát ra sức lực kinh người, anh bám vào vách hố, thả người nhảy lên.
Lúc này hai người đều đã bẩn thỉu khắp người, chật vật không chịu nổi.
Hứa Ngật Xuyên quỳ một gối xuống đất, một tay ôm lấy cổ Kỷ Nghiêu Vũ, một tay ôm lấy chân Kỷ Nghiêu Vũ, ôm ngang đứa bé cao một mét tám mấy.
Hứa Ngật Xuyên thở hổn hển, nhìn thật sâu công chúa thuần khiết không tỳ vết trong lòng, tựa như một kỵ sĩ cứu giá kịp thời.
Chúng ta về nhà.