Nghỉ hè đúng hạn tới, trời tháng bảy tháng tám nắng đẹp, mùa hè nóng bức, ve kêu cùng với những trận mưa.
Hai tháng nay, Hứa Ngật Xuyên không đi đâu cả, chỉ ở nhà dạy học bổ túc cho Kỷ Nghiêu Vũ, chú trọng học bổ túc tiếng Anh và chữ Hán, dạy cậu cách dùng tiếng Trung và tiếng Anh để tạo câu. Kỷ Nghiêu Vũ trời sinh để học tập, mỗi ngày học thuộc năm mươi từ đơn hai mươi thành ngữ cũng chưa từng bị vấp, giọng nói của cậu trong trẻo, tiếng phổ thông và tiếng Anh đều nói cực kỳ chuẩn mực, khiến Hứa Ngật Xuyên học tiếng Anh hơn mười năm nghe xong cũng không kìm được phải khen ngợi, Hứa Ngật Xuyên thử lấy bài thi đại học mấy năm gần đây cho Kỷ Nghiêu Vũ làm, ngạc nhiên nhất chính là mỗi bài thi cậu đều đạt được điểm tiêu chuẩn.
Hai tháng nỗ lực không uổng phí.
Mỗi ngày sau khi học xong, Hứa Ngật Xuyên sẽ hái một quả dưa hấu tự tay trồng ở sân sau đưa đến nhà ông nội. Hai người thừa dịp ông nội không chú ý, anh một ngụm em một miếng chia sẻ cùng một miếng dưa hấu.
Miệng Kỷ Nghiêu Vũ đều là nước trái cây màu đỏ như nước, cánh môi kia vốn là màu đỏ nhạt, giờ phút này càng lộ vẻ ướt át.
Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy liền nổi lên suy nghĩ lệch lạc, nhất định muốn Kỷ Nghiêu Vũ dùng miệng đút dưa hấu cho anh ăn.
Anh há to "A" một tiếng với Kỷ Nghiêu Vũ. Kỷ Nghiêu Vũ lập tức đưa tới một miếng dưa hấu. Hứa Ngật Xuyên lắc đầu, lè lưỡi liếm hai cái. Kỷ Nghiêu Vũ hiểu được, mặt đỏ bừng, nhìn ông nội đưa lưng về phía bọn họ, chủ động cắn một miếng dưa hấu đút vào miệng Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên không ăn ngay mà ngậm đầu lưỡi Kỷ Nghiêu Vũ, mút liếm một phen, mặc cho ruột quả vỡ trong miệng, hôn đủ rồi mới buông ra, nuốt cả ruột quả và nước bọt lấy được từ chỗ Kỷ Nghiêu Vũ. Anh liếm môi, mặt dày nói: " Ăn dưa hấu như này mới ngon.”
Kỷ Nghiêu Vũ có hơi bất đắc dĩ cười cười, sao anh Xuyên còn giống trẻ con hơn cả cậu thế không biết.
Sau khi Hứa Ngật Xuyên lợi dụng xong rồi, thỏa mãn chụp lại dáng vẻ miệng Kỷ Nghiêu Vũ đỏ như nước, trong đầu trong nháy mắt nghĩ ra một tiêu đề - - ngày mùa hè, tôi dựa vào em và dưa hấu để kéo dài mạng sống.
Dựa theo thói quen cũ đang định post lên weibo cá nhân, vừa đăng nhập, liền ngạc nhiên phát hiện fan tăng mạnh mấy ngàn, hòm thư riêng đã nổ tung, một dòng chữ cầu phương thức liên lạc của "Mỹ nhân ngư".
Lúc này Hứa Ngật Xuyên mới nhớ lại, hẳn là có liên quan đến bức tranh mỹ nhân ngư cầu vồng lúc trước của anh, không hiểu sao mà tự dưng hot lên.
Vừa tìm nguồn gốc, thì ra tấm ảnh kia bị một chủ blog nổi tiếng chia sẻ.
Gần đây weibo đang tổ chức một hoạt động "Thiên sứ dân gian", mỗi người đều có thể khoe người mà bạn cho rằng có thể gọi là thiên sứ, hoạt động này tụ tập đủ tất cả tuấn nam mỹ nữ, độ hot luôn đứng đầu bảng.
Hứa Ngật Xuyên lơ đễnh, loại hoạt động này đương nhiên là lừa gạt lưu lượng fan hâm mộ, lúc trước anh đăng ký weibo đơn giản là để kỷ niệm, mà không phải muốn nổi tiếng.
Nhưng sâu trong nội tâm lại dâng ra cảm giác sảng khoái mơ hồ - - Kỷ Nghiêu Vũ được mọi người theo đuổi, cũng là thiên sứ đặc biệt của anh.
Đây có lẽ là cơ hội mang Kỷ Nghiêu Vũ đi.
Thôn Tây Liễu nghèo khó lạc hậu không thích hợp với Kỷ Nghiêu Vũ. Hứa Ngật Xuyên nói muốn ở bên Kỷ Nghiêu Vũ cả đời, cũng không phải nói đùa. Để gánh vác trách nhiệm này, anh phải kiếm tiền nuôi gia đình, cho Kỷ Nghiêu Vũ một gia đình tốt đẹp, không cần phải tới mức đại phú đại quý, nhưng ít nhất ăn mặc không lo, anh thương Kỷ Nghiêu Vũ phải chịu khổ. Anh ddày thịt dày, vai trò trụ cột khổ cực để cho anh đảm đương là tốt rồi.
Hứa Ngật Xuyên cười hỏi: " Cục cưng, em có thích thành phố không?”
Kỷ Nghiêu Vũ giật mình, nhớ lại mấy ngày vui vẻ ngắn ngủi kia, gật đầu: "Thích, sao thế ạ?”
“Vậy em có muốn vào thành phố cùng anh không?”
Kỷ Nghiêu Vũ mím môi, dáng vẻ hơi khó xử: "... Nhưng em đi rồi, ông nội chỉ có một mình.”
Hứa Ngật Xuyên vuốt tóc Kỷ Nghiêu Vũ: "Cục cưng, em biết đấy, anh chỉ cần ở lại đây một năm, hôm nay cũng sắp hết hạn rồi, tuy rằng anh có thể ở lại vì em, nhưng anh còn phải kiếm tiền, vì tương lai của chúng ta, anh nhất định phải kiếm tiền, nhưng ở đây không có việc gì có thể kiếm tiền.”
Ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ tối sầm lại, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
"Nếu em muốn, chúng ta sẽ vào thành phố, thành phố thích hợp hơn cho sự phát triển sau này của em, chúng ta cũng có thể đưa ông nội vào thành phố, ba người chúng ta sống cùng nhau, không bao giờ xa nhau."
“Thật, thật sao? "Ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ khôi phục sáng ngời, âm điệu cao hơn mấy độ.
Ước nguyện sinh nhật của cậu sắp thực hiện rồi sao?
“Đương nhiên. Chúng ta là người một nhà, "Hứa Ngật Xuyên nói," Nghỉ hè vừa kết thúc, chúng ta sẽ đi, được không?”
“Được! "Kỷ Nghiêu Vũ hưng phấn gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì, gục đầu xuống, ủ rũ nói:" Nhưng mà, em chẳng biết gì cả?”
Hứa Ngật Xuyên bị dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc chọc cười: " Em không cần biết gì cả, có anh ở đây, anh có thể nuôi em cả đời, hơn nữa không phải em thích chụp ảnh sao?”
Kỷ Nghiêu Vũ nghe Hứa Ngật Xuyên khích lệ, không cho là đúng.
“Không chỉ một mình anh nói vậy, "Hứa Ngật Xuyên lấy di động ra," Em xem, rất nhiều fan đang khen em.”
Hứa Ngật Xuyên đọc ra mấy bình luận lúc trước chụp ảnh Kỷ Nghiêu Vũ dưới mặt trời lặn cho Kỷ Nghiêu Vũ nghe.
Trên weibo ai cũng có, khen càng lúc càng vang, Kỷ Nghiêu Vũ nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Thậm chí còn có người nhắn lại: "Ông xã chụp đẹp ghe, xin chụp ảnh giường chiếu.”
Đương nhiên, tin này Hứa Ngật Xuyên sẽ không đọc mà xoá luôn.
Trong chốc lát, ảnh thiếu niên dưa hấu Hứa Ngật Xuyên vừa đăng tải đã nhận được hơn trăm bình luận, tấm này là khuôn mặt hoàn toàn chính diện của Kỷ Nghiêu Vũ, xinh đẹp như thiên sứ nhân gian.
“Ông xã, đừng ăn dưa hấu, ăn em đi - (gào thét)
“A a a a a a muốn hôn một cái!x
“Người chụp ảnh là ai! Ra đây quyết một trận tử chiến!”
……
Hứa Ngật Xuyên vừa nhìn vừa cười, cầm lấy dưa hấu trong tay Kỷ Nghiêu Vũ, học theo lời bình luận, nói: "Đừng ăn dưa hấu nữa, ăn anh đi.”
Bình luận không có người trả lời, nhưng có người đáp lại Hứa Ngật Xuyên.
Không đợi Hứa Ngật Xuyên nói xong câu mặt dày, Kỷ Nghiêu Vũ đã liếm môi Hứa Ngật Xuyên nói: " Ăn anh ngon hơn dưa hấu.”
...... Cái này ai chịu nổi, yêu tinh trêu người!
Hứa Ngật Xuyên lập tức lâng lâng cập nhật một cái weibo: Em ăn ngon hơn dưa hấu.
Trong bình luận lại cuồng hoan.
Kết quả là, một trong những niềm vui thú hàng ngày của Hứa Ngật Xuyên chính là đăng weibo.
Nghe người khác khen Kỷ Nghiêu Vũ, anh sẽ vui vẻ.
Vừa nghĩ tới chỉ có mình có thể độc chiếm Kỷ Nghiêu Vũ, anh lại càng vui hơn.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Hứa Ngật Xuyên trịnh trọng nói chuyện ông nội, khác với trước kia, lúc này đây có thêm một sự thấp thỏm.
Còn chưa tới tiểu viện Kỷ gia, đã thấy ông nội chờ ở cửa, ra sức vẫy tay với hai người.
Ông nội nói với Hứa Ngật Xuyên: "Tiểu Hứa, con sắp đi rồi phải không?”
Hứa Ngật Xuyên gật đầu.
“Trước khi con đi, ông muốn nhờ con một chuyện.”
Ông nội kéo hai người vào nhà, trong phòng còn có một bà cụ, bên miệng cười khanh khách mọc một nốt ruồi bà mối thật to.
Ông nội giới thiệu: "Đây là bà mối trong thôn, bà Trương.”
Thái dương Hứa Ngật Xuyên giật giật, trong lòng đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn lễ phép hỏi thăm một tiếng.
Ông nội còn nói: "Nghiêu Nghiêu đã mười tám tuổi, cũng không còn nhỏ, vài ngày trước bà Trương giới thiệu cho Nghiêu Nghiêu một người vợ, ông già rồi, ông sợ có một ngày ông mất, Nghiêu Nghiêu cũng không có bạn...... Ông tin tưởng ánh mắt của Tiểu Hứa, con giúp ông xem thử xem người vợ này rốt cuộc có thích hợp hay không...... Lát nữa người sẽ tới, Nghiêu Nghiêu đừng xấu hổ, có chúng ta ở đây.”
Quả nhiên.
Kỷ Nghiêu Vũ sửng sốt một hồi, tuy rằng cậu đã nghe Hứa Ngật Xuyên phổ cập cho cậu chuyện cưới vợ, cũng biết nam nữ kết hợp mới có thể sinh sôi nảy nở đời sau, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người ngoài anh Xuyên, cậu ném ánh mắt xin giúp đỡ tới Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên nhu hòa nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, nói ba chữ: Giao cho anh.
Bà Trương ở một bên phụ họa nói: " Lão Trương bán cá ở thôn bên cạnh, điều kiện trong nhà rất tốt!" Bà giơ ngón tay cái, "Nghiêu Nghiêu qua đây chắc chắn sẽ không chịu thiệt.”
Hứa Ngật Xuyên cau mày, cảm giác như bán trẻ con vậy.
Chỉ chốc lát sau, người đã tới, còn không chỉ tới một người.
Hứa Ngật Xuyên âm thầm nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Không sao, em cứ tùy tiện ứng phó, chờ tối nay chúng ta nói chuyện với ông nội.”
Lúc này Kỷ Nghiêu Vũ mới an tâm gật đầu.
Đối tượng mà bà mối Trương giới thiệu cho Kỷ Nghiêu Vũ, lại lớn hơn Kỷ Nghiêu Vũ tròn mười tuổi, vẻ mặt động tác cực kỳ mất tự nhiên, vừa nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ liền cười ngây ngô chảy nước miếng, Hứa Ngật Xuyên lập tức hiểu ra, hóa ra là một người ngốc.
Đi cùng cô gái còn có mẹ cô, lúc vào cửa sắc mặt không tốt lắm, trước đó bọn họ đã biết đứa con hoang Kỷ gia thôn bên cạnh, cho rằng cũng là một kẻ ngốc, hôm nay nhìn thấy người thật, nhìn cũng không ngốc, ngược lại tương đối hoạt bát, khuôn mặt như đưa đám mới mỉm cười.
Hứa Ngật Xuyên ngồi xuống cạnh Kỷ Nghiêu Vũ, lễ phép tự giới thiệu.
Bác gái Chu hỏi: "Sao cậu nhóc không nói lời nào? Xấu hổ hả?”
Hứa Ngật Xuyên: "Có một chút, em ấy không quen với những trường hợp như vậy.*
“Sau này đều là người một nhà, còn xấu hổ cái gì, da còn trắng nữa. "Nói xong liền đưa tay sờ mặt Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ không trốn, nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Hứa Ngật Xuyên âm thầm siết chặt nắm đấm, ho nhẹ hai tiếng, kéo cánh tay bác gái Chu qua: "Chúng ta ngồi xuống trước đi, đứa nhỏ chẳng hiểu gì, đừng nhắc tới chuyện này.”
Bác gái Chu cười nói: "Có gì không hiểu chứ, kết hôn tự nhiên sẽ hiểu.”
Hứa Ngật Xuyên cau mày: "Chuyện này còn chưa bàn xong, sao lại kết hôn rồi?”
Bác gái Chu nghe ra giọng điệu không kiên nhẫn của Hứa Ngật Xuyên, nói: "Chuyện này không phải sớm muộn sao?”
Hứa Ngật Xuyên nở nụ cười: "Chúng ta còn chưa đồng ý, cũng sẽ không đồng ý.”
Bác gái Chu bắt đầu ngang ngược, đập bàn một cái, giọng nói lanh lảnh: "Nhất định phải đồng ý, cậu xem nhà các cậu đã rách thành cái dạng gì rồi, Ngọc Liên chúng ta thích đứa bé này là phúc phận nó tu luyện tám đời." Nói xong liền đi lôi kéo Kỷ Nghiêu Vũ.
Một tay Hứa Ngật Xuyên ngăn cản người đàn bà chanh chua, không giận mà cười: "Đúng, Nghiêu Nghiêu chúng ta không có phúc khí này, không xứng với con gái bà, mời trở về đi.”
Người đàn bà chanh chua tức giận trợn tròn mắt: "Các cậu nhận tiền rồi đổi ý à?”
Ông nội ở một bên nghe được nhíu mày, tuy thính lực ông không tốt, nhưng cũng có thể nghe ra đại khái, ông hỏi Trương bà mối: "Có ý gì?"
Bà mối Trương không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ấp úng, dưới sự ép hỏi của Hứa Ngật Xuyên mới nói ra sự thật.
Thì ra bà ta lấy danh nghĩa ông Kỷ nhận một khoản tiền, cũng hứa hẹn nhất định sẽ làm tốt công việc.
Ông nội giận không chỗ phát tiết, vỗ mạnh vào bàn: "Phản rồi! Dám tới nhà tôi giương oai! Cút hết cho tôi!”
Sau tiếng rống này, tất cả mọi người đều an tĩnh lại. Cuối cùng, bà mối Trương và Chu gia đều bị đuổi ra ngoài.
Ông nội ném món quà Chu gia mang đến ra ngoài, đóng chặt cửa lại, ông ôm Kỷ Nghiêu Vũ, ra sức thở dài: "Ai! Thật không ngờ!”
Hứa Ngật Xuyên lập tức an ủi, đồng thời đề cập đến kế hoạch tương lai.
Ông nội nghe xong, nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, hỏi: "Nghiêu Nghiêu muốn đi không?”
Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu.
Ông nội cười nói: "Nghiêu Nghiêu muốn đi, vậy thì đi đi, ông cũng không đành lòng nhìn con chịu khổ cả đời ở thôn nhỏ rách nát này.”
Ông nhìn Hứa Ngật Xuyên, cảm kích nói: "Tiểu Hứa, con đúng là người tốt, hai ông cháu chúng ta gặp con mới thật sự là có phúc, đáng tiếc người già như ông không có tiền đồ, chẳng cho con và Nghiêu Nghiêu cái gì được......" Nói xong, khóe mắt lại có vài giọt nước mắt, đột nhiên quỳ xuống, nói: "Nghiêu Nghiêu nhờ con.”
Hứa Ngật Xuyên vội vàng đỡ ông nội dậy: "Ông nói gì vậy! Con gặp được ông và Nghiêu Nghiêu mới là có phúc." anh dừng một chút, lại nói: "Ô g yên tâm, chỉ cần ông và Nghiêu Nghiêu ở bên con một ngày, con nhất định sẽ dốc hết toàn lực chăm sóc hai người một ngày. Ông vào thành phố với chúng con đi, có ông ở đây, Nghiêu Nghiêu yên tâm, con cũng yên tâm!”
Ông nội lại lắc đầu: " Ông ở đây cả đời đã quen rồi, ông bảy tám mươi tuổi, bảo ông đi tiếp nhận một loại cuộc sống mới thì không được, đi cũng gây phiền cho các con..."
Bất kể Hứa Ngật Xuyên và Kỷ Nghiêu Vũ khuyên bảo như thế nào, ông nội vẫn kiên trì muốn ở lại. Trước khi về nhà, ông nội kéo Hứa Ngật Xuyên qua một bên, nói: "Tiểu Hứa à, ông nội chỉ có một tâm nguyện, nhớ tìm cho Nghiêu Nghiêu một người vợ tốt..."
“Ông nội yên tâm, "Hứa Ngật Xuyên gật đầu," Đã tìm xong rồi.”
Sau tai ông nội, giọng nói rất lớn, chỉ nghe hết câu trước của Hứa Ngật Xuyên, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ đều nghe thấy, mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm Hứa Ngật Xuyên một cái, người sau lại cười nháy mắt với cậu.
Hứa Ngật Xuyên ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, bởi vì anh không biết, Kỷ Nghiêu Vũ có muốn buông ông nội xuống, cùng anh rời khỏi Tây Liễu hay không.
Buổi tối lúc ngủ, Hứa Ngật Xuyên lắc quạt hương bồ, miệng ngâm nga dỗ dành.
Sau khi từ chỗ ông nội trở về, hai người đều không nhắc tới chuyện rời đi hay không.
Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Hứa Ngật Xuyên, hỏi: "Anh có muốn em vào thành phố không?”
Hứa Ngật Xuyên ngẩn ra, lập tức gật mạnh đầu: "Anh muốn ở bên cạnh em mãi mãi, cả đời ở bên nhau.”
Kỷ Nghiêu Vũ lại hỏi: "Vậy anh sẽ cưới vợ sao?”
Hứa Ngật Xuyên đảo mắt, cười nói: "Có.”
Kỷ Nghiêu Vũ thất lạc hồn phách ồ một tiếng, rũ mắt xuống.
Hứa Ngật Xuyên nâng cằm Kỷ Nghiêu Vũ lên, nhẹ nhàng hôn một cái: "Em chính là vợ anh, vợ ngoan của anh.”
Kỷ Nghiêu Vũ hiểu được, mặt đỏ bừng, giọng nói mềm nhũn: "Vậy tạm thời cho anh làm chồng đi..."
“Hả? "Hứa Ngật Xuyên cười," Sao lại là tạm thời?
"Bây giờ em còn quá nhỏ yếu, không làm tròn trách nhiệm của người chồng,"
Kỷ Nghiêu Vũ kiên định nói, "Nhưng em sẽ mạnh mẽ hơn, em sẽ bảo vệ anh!”
Mũi Hứa Ngật Xuyên cay cay, quá nhiều cảm xúc trong nháy mắt vỡ đê, anh cũng không thích khóc sướt mướt, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ luôn có biện pháp làm cho tâm tình anh mất khống chế.
Anh không ngừng hôn lên thiếu niên hiểu chuyện trước mắt, nghẹn ngào nói: " Cục cưng, em luôn bảo vệ anh, tình yêu của em chính là che chở lớn nhất, em luôn mạnh mẽ hơn anh, bởi vì em, anh mới có sức mạnh, nếu không có em, anh cũng chỉ là một cái vỏ rỗng... Anh yêu em, bạn trai của anh, chồng của anh."
Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.
Về phần ai mới là vợ, Hứa Ngật Xuyên đã cho đáp án.
Lại nói tiếp, Kỷ Nghiêu Vũ thật sự rất thích nghe giọng nói cường đại lại mềm mại gọi cậu là chồng của anh Xuyên.
Nói không nên lời, nhưng lại yêu thích trăm phần trăm.
Cậu nhất định sẽ mạnh mẽ lên, làm một người chồng chân chính chính, đủ tư cách.