• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự do, ai lúc đầu mà chẳng có tự do.

Chỉ là Hứa Ngật Xuyên chủ động đeo một cái gông xiềng trên cổ mình, cũng dâng chìa khóa cho Kỷ Nghiêu Vũ, từ nay về sau anh không còn được tự do.

Trong lòng Hứa Ngật Xuyên toàn là bóng lưng kiên quyết rời đi, ạn lặng lẽ đi tới sân nhỏ nhà họ Kỷ, không biết là bị những lời kia của Kỷ Nghiêu Vũ dọa sợ, hay là trong lòng vốn có chút mắc nợ, anh không dám tiến lên một bước, chỉ có thể dừng chân sau hàng rào.

Kỷ Nghiêu Vũ và ông nội đang trò chuyện gì đó, cười đến không hề có gánh nặng, nhưng sau khi ông nội đi, sắc mặt lại ảm đạm như là có gì đó sầu tư quanh quẩn trong lòng, Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy mà đau ở trong lòng.

Kỷ Nghiêu Vũ từ xa nhìn thấy bóng dáng Hứa Ngật Xuyên, dường như muốn đi lên chào hỏi, đi được hai bước lại lui trở về.

Hứa Ngật Xuyên mỉm cười bất đắc dĩ, phất phất tay, xoay người rời đi.

Hứa Ngật Xuyên nghênh đón một đêm gian nan nhất từ lúc chào đời tới nay.

Anh nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, vô thức đưa tay ôm lại chỉ có thể sờ vào một cái gối đầu lẻ loi, phía trên có một chút mùi thơm ngát nhàn nhạt, là mùi tóc của Kỷ Nghiêu Vũ, anh ôm gối đầu ngửi sâu vài cái, nhưng vẫn không giải được nỗi khổ tương tư.

Anh lại móc bao thuốc lá theo thói quen, mới phát hiện mình đã ném đi từ lâu rồi, anh đã hứa với Kỷ Nghiêu Vũ không hút thuốc nữa, anh lại mắng mình một trận, thật sự là chẳng có chút giác ngộ nào.

Anh lật hơn mười trang sách liên tiếp nhưng chẳng vào đầu một chữ nào, lại đứng dậy đi vài vòng không mục đích trong phòng, có thể giết một giây là một giây nhưng thật không ngủ được liền ôm gối của Kỷ Nghiêu Vũ trên nóc nhà hóng gió.

Trăng đêm nay vừa to vừa tròn, như là gần ngay trước mắt, nắm bắt dễ như trở bàn tay, thật ra xa tận chân trời, xa không thể với tới.

Giống như Kỷ Nghiêu Vũ.

Sẽ có bao nhiêu người truy đuổi vầng trăng sáng này giống như anh, mà ánh trăng sáng này sẽ chiếu sáng cho bao nhiêu người đây.

Bất tri bất giác, Hứa Ngật Xuyên bắt đầu  buồn ngủ, anh cuộn mình trên nóc nhà, ôm gối Kỷ Nghiêu Vũ, bất an ngủ thiếp đi.

Bóng đêm dần tiêu tan, chân trời nổi lên màu trắng của bụng cá, Hứa Ngật Xuyên bị cơn gió lạnh đầu tiên của buổi sáng đánh thức, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là hắt xì hai cái.

Cuối cùng cũng vượt qua được đêm nay.

Anh tới phòng bếp nấu hai quả trứng gà, xuyên qua sương sớm mênh mông chạy tới sân nhỏ nhà họ Kỷ.

Kỷ Nghiêu Vũ đã rời giường, đang tập thể dục buổi sáng trong sân, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Ngật Xuyên, vẫn lễ phép chào hỏi: "Anh.”

Hứa Ngật Xuyên lắc lắc quả trứng gà trong tay.

“Nghiêu Nghiêu, ăn cơm đi, "Ông nội từ trong nhà đi ra, thấy Hứa Ngật Xuyên, lập tức chào hỏi:" Tiểu Hứa, tới rồi, tới ăn điểm tâm đi.”

Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Ông nội, cháu ăn rồi, cháu tới đón Nghiêu Nghiêu đi học.”

“Được rồi, vậy con chờ chúng ta một lát.”

Hứa Ngật Xuyên hai tay mỗi bên một quả trứng gà, nghiền một vòng trên bàn, nhẹ nhàng bóc ra, vỏ trứng liền tróc ra, "Ông nội, cho, của ông và Nghiêu Nghiêu." Sau đó ngồi sang một bên, âm thầm trông Kỷ Nghiêu Vũ ăn cháo.

Đứa nhỏ ăn cháo cũng chậm rì rì, mấy hạt gạo đều phải nhai kỹ nuốt chậm, khóe miệng có một vệt nước đặc bị cái lưỡi nhỏ như ẩn như hiện liếm đi, Hứa Ngật Xuyên bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Kỷ Nghiêu Vũ liếc mắt nhìn Hứa Ngật Xuyên, giống như đang hỏi có chuyện gì sao.

Hứa Ngật Xuyên không thể không quay đi.

Ăn sáng xong, hai người liền lên đường.

Sáng sớm sương sớm nhiều, sương mù còn chưa tan hết. Đường xá xa xôi trơn trượt. Hứa Ngật Xuyên nắm lấy tay Kỷ Nghiêu Vũ, nhắc nhở: "Theo sát nhé.”

Kỷ Nghiêu Vũ giãy dụa hai cái, không giãy thoát.

Hứa Ngật Xuyên còn nói: "Cục cưng, nghe lời, đường này trơn, đừng để bị ngã.”

Kỷ Nghiêu Vũ liền không giãy dụa nữa, mặc cho anh nắm tay.

Hai người cứ như vậy im lặng không nói gì đi ước chừng nửa giờ mới đến trường học.

Vừa đến lớp, Kỷ Nghiêu Vũ đã bị mọi người vây quanh an ủi, trong đám người còn có Tiểu Hoa lúc trước viết thư tình.

Kỷ Nghiêu Vũ cười đáp một phen sau đó liền vùi đầu làm đề toán.

Hứa Ngật Xuyên nhìn thấy, bất giác lại oán giận chính mình.

Sau khi tan học, Kỷ Nghiêu Vũ thu dọn đồ đạc xong, lễ phép chào hỏi Hứa Ngật Xuyên: "Anh, tạm biệt.”

“Chờ một chút, Tiểu Nghiêu, em đi đâu?”

“Về nhà.”

Về nhà chúng ta... "Hứa Ngật Xuyên thấy ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ tối sầm, lập tức sửa lời:" Vậy, vậy để anh đưa em về nhé.”

Kỷ Nghiêu Vũ từ chối cho ý kiến, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước.

Hứa Ngật Xuyên lập tức thu dọn đồ đạc, cùng Kỷ Nghiêu Vũ bước lên đường về.

Hai người đi ra ngoài sân, Hứa Ngật Xuyên liền dừng chân không tiến lên.

Kỷ Nghiêu Vũ nhìn Hứa Ngật Xuyên, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Không vào ngồi một chút sao?”

Hứa Ngật Xuyên lắc đầu, vô cùng lịch sự nói: "Hộ tống em an toàn về đến nhà, sứ mệnh của anh cũng đã hoàn thành.”

Khóe miệng Kỷ Nghiêu Vũ giật giật, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc gật đầu.

Hứa Ngật Xuyên đứng tại chỗ một lúc, nhìn bóng lưng kia biến mất sau cửa, mới xoay người rời đi.

Đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ.

Nhưng không sao, từ từ chịu đựng, từ từ sẽ đến.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Ngật Xuyên lại mang trứng gà tới đón Kỷ Nghiêu Vũ, buổi tối kiên trì hộ tống về đến nhà, giống như vệ sĩ, giằng co một tuần.

Mỗi ngày anh ngủ không ngon giấc, vành mắt thâm quầng càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng khi đối mặt với Kỷ Nghiêu Vũ vẫn vui vẻ ra mặt.

Đêm thứ sáu, Hứa Ngật Xuyên đưa Kỷ Nghiêu Vũ về nhà, đột nhiên cái khó ló cái khôn nói quên mang chìa khóa, thỉnh cầu ở lại một đêm.

Điều kiện của nhà họ Kỷ mặc dù không tốt hơn chỗ Hứa Ngật Xuyên, nhưng cũng may có hai gian giường, đương nhiên ông nội rất chào đón.

Chỉ có Kỷ Nghiêu Vũ nhìn ra manh mối, thừa dịp ông nội đi rồi, cậu hỏi Hứa Ngật Xuyên: "Anh, anh thật sự quên mang chìa khóa sao?"

Hứa Ngật Xuyên giật mình, lập tức ngượng ngùng gãi đầu, không biết nói gì, đành cúi đầu, nói: "Anh rất nhớ em.”

Kỷ Nghiêu Vũ thở dài một hơi, người đàn ông từng là núi non sừng sững không ngã, giờ phút này lại như chó cỡ lớn làm sai chuyện, có chút đáng thương.

Sao cậu lại không nhớ chứ, nhưng cậu không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy.

Buổi tối đi ngủ, hai người không thể tránh chuyện nằm cùng một giường, nhiệt độ cách một tuần khiến tim Hứa Ngật Xuyên đập nhanh hơn, không thể kiềm chế mà dựa sát vào người Kỷ Nghiêu Vũ, đẩy cậu đến bên tường.

Kỷ Nghiêu Vũ khó xử nói: "Đừng... Đừng chen lấn em…”

Hứa Ngật Xuyên lại không muốn bỏ qua cơ hội này chút nào, ngửi cái cổ thơm ngát của Kỷ Nghiêu Vũ, lẩm bẩm nói: "Nghiêu Nghiêu, anh rất nhớ em...... Rất nhớ em, em, em xoay lại được không, van cầu em, xoay lại, để cho anh nhìn xem......”

Kỷ Nghiêu Vũ nói: "Vậy anh không thể hôn em.*

“Không hôn không hôn, anh chỉ nhìn thôi.”

Kỷ Nghiêu Vũ trở mình, đập vào mắt chính là khuôn mặt ửng hồng của Hứa Ngật Xuyên, hai người dựa sát vào nhau, gần như mặt dán vào mặt, Kỷ Nghiêu Vũ cũng có chút xấu hổ.

Hứa Ngật Xuyên cực kỳ tuân thủ quy tắc, không hôn Kỷ Nghiêu Vũ, nhưng anh lại giống như một kẻ nghiện, chóp mũi điên cuồng ngửi vào mặt Kỷ Nghiêu Vũ, môi hữu ý vô tình lướt qua ngũ quan của Kỷ Nghiêu Vũ, không giống hôn môi, nhưng so với hôn môi còn mập mờ mê người hơn.

Đột nhiên, Hứa Ngật Xuyên vùi vào cổ Kỷ Nghiêu Vũ, bất động, ấp úng nói: " Cục cưng, anh khó chịu.”

Kỷ Nghiêu Vũ cảm giác một giọt chất lỏng nóng ẩm chảy vào gáy, giơ tay nâng mặt Hứa Ngật Xuyên lên, lại bị Hứa Ngật Xuyên đè lại.

"Đừng, đừng nhìn anh, thật mất mặt," Hứa Ngật Xuyên khóc đến vô cùng ẩn nhẫn, "Nhưng anh thật sự khó chịu, anh rất nhớ em...mỗi ngày anh trải qua đều rất gian nan... Đã rất lâu rồi anh chưa từng trải nghiệm cảm giác ngủ ngon..."

Không phải gào khóc, cũng không làm bộ làm tịch, anh chỉ là đau lòng muốn chết, nghẹn ngào đến nói chuyện cũng khó khăn, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ nghe được rõ ràng hơn bất cứ lúc nào.

"Xin lỗi... Sau này nếu anh lại phạm sai lầm... Không cần em nói... Anh tự mình cút đi... Lúc này, lúc này em tha thứ cho anh đi... Được không..."

Khó chịu, sao lại chỉ có một mình anh chứ.

Kỷ Nghiêu Vũ thở dài một hơi thật sâu, nâng cằm Hứa Ngật Xuyên lên. Mắt người trước mắt sưng đỏ, làm gì còn uy phong như lúc hộ tống cậu, "Anh không hôn em, nhưng em có thể hôn anh." Nói xong liền cúi đầu hôn lên nước mắt của anh.

Kỷ Nghiêu Vũ cảm giác được người dưới thân rõ ràng chấn động, nhưng theo nụ hôn của cậu, tất cả run rẩy cùng bất an đều bị cậu vuốt ve, cuối cùng lại về tới hai cánh môi khô khốc kia, đầu lưỡi cường thế xâm nhập vào.

Nước bọt trao đổi, môi lưỡi quấn quýt.

Hứa Ngật Xuyên vừa cảm nhận được nụ hôn của người yêu, vừa không khống chế được mà tỏ tình: "Anh yêu em, anh yêu em…”

Kỷ Nghiêu Vũ nhàn nhạt cười, đặt ngón tay lên miệng Hứa Ngật Xuyên: "Suỵt, làm phiền ông nội rồi.”

Hứa Ngật Xuyên thấy cơ hội ngậm lấy ngón trỏ hơi lạnh của Kỷ Nghiêu Vũ, dùng đầu lưỡi mập mờ liếm láp, ánh mắt anh mê ly, trêu chọc đến mức khiến hơi thở của Kỷ Nghiêu Vũ dần dần dồn dập, không khỏi dùng ngón tay gãi gãi đầu lưỡi linh hoạt kia.

Mười ngón tay liền tim, tay bị Hứa Ngật Xuyên mút liếm đến nóng, toàn thân cũng khô nóng như bị lửa đốt.

“Còn muốn một ngón nữa......”

Thật sự là một cái miệng nhỏ tham lam, nhét vào ba đầu ngón tay còn chưa thỏa mãn.

"Khó chịu... Ừm... Hu..." Tiếng hít thở của Hứa Ngật Xuyên nặng nề khó nhịn, anh nhíu chặt mày, hàm răng cắn chặt, vô thức vặn vẹo vòng eo, đẩy về phía Kỷ Nghiêu Vũ.

Trong lúc vô tình đụng phải hạ thể của Kỷ Nghiêu Vũ, ngoài ý muốn có phát hiện mới, trong nháy mắt mừng rỡ như điên.

“Cục cưng, lại đây, giao cho anh......”

Anh cởi đồ lót của mình và Kỷ Nghiêu Vũ, gấp gáp bao lấy vật khổng lồ kia, hai tiểu huynh đệ lần nữa gặp mặt, ma sát chống vào lẫn nhau, như là đang nhiệt tình chào hỏi.

Kỷ Nghiêu Vũ không khống chế được a một tiếng, Hứa Ngật Xuyên lập tức dùng miệng ngăn chặn tiếng rên rỉ của cậu, ăn miếng trả miếng nói: "Suỵt, ầm ĩ đến ông nội rồi.”

Kỷ Nghiêu Vũ đỏ mặt, không chịu thua cắn đầu lưỡi Hứa Ngật Xuyên, hôn lại càng nồng nhiệt.

Hứa Ngật Xuyên hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt, hai tay càng không ngừng phục vụ hai tiểu huynh đệ, lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, vừa vặn kích thích thân cây mẫn cảm. Toàn thân Kỷ Nghiêu Vũ run rẩy, mặt đỏ bừng, nhìn như vô tội đáng thương, kì thực thoải mái khó nhịn, vừa thuần khiết vừa dục vọng.

“A... "Hứa Ngật Xuyên rên rỉ một tiếng, thân thể run rẩy hai cái, xuất tinh.

t*ng trùng màu trắng dính vào tay anh cũng dính ướt hai cây dương v*t.

Hứa Ngật Xuyên há to miệng, thở hổn hển, giống như một con cá sắp chết.

“Anh, anh lại khóc rồi......”

Hứa Ngật Xuyên từ trong dư vị cao trào hòa hoãn lại, thâm tình nói: "Thích khóc rồi, phía trên và phía dưới, đều khóc." anh dán vào tai Kỷ Nghiêu Vũ, hỏi: "Cục cưng, em muốn khóc không?”

Kỷ Nghiêu Vũ có chút thẹn thùng, nhưng giờ phút này tên đã lên dây, chưa bắn, cậu không khỏi hoài niệm lần phun trào bất kể hậu quả lần trước, hạ thể vô thức đẩy lên, Hứa Ngật Xuyên nhếch khóe môi, chui vào ổ chăn.

Kỷ Nghiêu Vũ còn đang kinh ngạc, cảm giác được hạ thể của mình tiến vào một huyệt động ấm áp, trong huyệt động còn có một thịt mềm đang không ngừng kích thích lỗ nhỏ trên dương v*t của cậu.

Trong nháy mắt cậu liền hiểu được Hứa Ngật Xuyên đang dùng chỗ nào phục vụ cậu, sợ tới mức toàn thân hắn cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào.

Cái này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cậu, nơi nhỏ kia sao có thể dùng miệng cơ chứ!

Nhưng thật sự rất thoải mái, cậu không thể kháng cự...Kỷ Nghiêu Vũ khó nhịn lắc người, khóe mắt treo vài giọt nước mắt khó xử.

Lưỡi kia cực kỳ linh hoạt, khi thì mút liếm thân trụ, khi thì quét qua khe hở, khi lại kích thích lỗ nhỏ, chỉ chốc lát sau, Kỷ Nghiêu Vũ đã không chống đỡ được, cậu lấy tay đẩy đầu Hứa Ngật Xuyên, ngoài miệng cầu xin: "Đừng, đừng, anh, anh tránh ra, em muốn...... Em muốn khóc...... Bẩn......”

Hứa Ngật Xuyên tuyệt không lùi bước, thậm chí động tác càng lúc càng nhanh, miệng thu lại càng lúc càng chặt, đầu lưỡi càng điên cuồng kích thích lỗ nhỏ kia.

“A a a a - -”

Dây căng đứt rồi.

Chất lỏng tanh chát phun ra, bắn thẳng vào cổ họng Hứa Ngật Xuyên, xung lực quá mạnh gần như khiến anh sặc nước mắt, Hứa Ngật Xuyên hút xong giọt cuối cùng, kết quả trong lỗ nhỏ kia lại toát ra một hai giọt, thật sự là cuồn cuộn không ngừng.

Anh dùng giấy lau cho Kỷ Nghiêu Vũ, lại bò đến phía trước Kỷ Nghiêu Vũ, há to miệng, triển lãm chiến lợi phẩm của mình - - tích một lưỡi tinh dịch, sau đó hầu kết trượt đi, tinh dịch đầy miệng cứ như vậy bị anh nuốt vào trong bụng, anh liếm liếm miệng, lại vươn đầu lưỡi trống rỗng để biểu thị nuốt sạch sẽ.

Hứa Ngật Xuyên lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Cảm ơn đã khoản đãi!”

Mặt Kỷ Nghiêu Vũ lập tức đỏ bừng giống như một quả cà chua chín, quay đầu, không dám đối mặt với Hứa Ngật Xuyên nữa.

Hứa Ngật Xuyên cười nhào tới, dính vào lưng Kỷ Nghiêu Vũ: "Tinh dịch cục cưng ăn ngon lắm.”

Vành tai kia càng đỏ như muốn chảy máu.

"Em không cần phải để ý, thứ này không bẩn, hơn nữa anh đã sớm nói rồi, những thứ em cho anh, anh đều thích," Hứa Ngật Xuyên an ủi, "Thứ này rất có dinh dưỡng, vừa làm đẹp vừa dưỡng nhan, nếu... Nếu sau này anh ăn mỗi ngày, nhất định sẽ càng ngày càng đẹp trai."

“……”

Hứa Ngật Xuyên cười khúc khích, trêu chọc Kỷ Nghiêu Vũ chắc sẽ xấu hổ đến phát khóc nên thôi.

“Ngủ ngon, Kỷ Nghiêu Vũ, "Hứa Ngật Xuyên nhắm hai mắt lại," Anh yêu em.”

Anh như trút được gánh nặng, ngủ thật say.

Thật lâu sau, Kỷ Nghiêu Vũ giật giật, nhẹ nhàng gọi một tiếng anh, mà Hứa Ngật Xuyên phía sau đã không còn động tĩnh, bàn tay kia vẫn siết chặt eo cậu.

Kỷ Nghiêu Vũ tvất vả tránh ra đôi tay kia, gian nan xoay người, chủ động ôm cơ thể kia vào trong lòng.

Cậu nói, em cũng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK