Mùa đông đã tới, ta mặc thêm y phục lót bông dày.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Kỳ rất bận rộn, ta đã lâu không gặp hắn.
Ngày nào ta cũng lôi kéo ma ma kể về những quy định của hoàng gia trong việc đón giao thừa, vui vẻ chờ đợi ngày đó đến.
Ma ma nói ngày đó trong cung được phép đốt pháo, cũng được phép cầu nguyện cùng nhau.
Khắp nơi là một bầu không khí vui vẻ.
Đầu tiên Bệ hạ sẽ tiếp đãi các đại thần và cùng họ dùng bữa tối.
Sau đó chính là gia yến.
Sẽ có rất nhiều người đến vào ngày hôm ấy, các đại thần sẽ mang theo gia quyến đến dự tiệc.
Chỉ tưởng tượng thôi là ta đã cảm thấy ngày hôm đó vô cùng thú vị.
Sáng sớm trước đêm giao thừa, bị đánh thức bởi tiếng pháo, ta một bên vui vẻ để cung nữ chải đầu một bên phấn khích không thôi.
Ta rất thích náo nhiệt.
Trước tiên ta đến thỉnh an thái phi và chúc bà lời chúc mừng năm mới. Thái phi không thích những ngày nhộn nhịp như thế này nên chưa nói được vài câu đã bảo ta rời đi.
Sau đó ta đến thỉnh an Thái hậu. Thái hậu trò chuyện với ta rất nhiều, ta cũng bị cuốn theo và kể rất nhiều về tuổi thơ của mình. Trước khi đi, bà ấy còn rủ ta đi dự gia yến tối nay.
Bữa gia yến này, thái phi nhất định sẽ về sớm, sau khi bà rời đi, ta lại có thể thưởng thức đồ ăn ngon.
Trong cung hôm nay rất đẹp, giấy dán và đèn lồng màu đỏ ở khắp nơi. Những hạ nhân cũng ăn mặc rực rỡ hơn thường ngày. Một số quen biết ta cũng sẽ nói vài lời chúc tốt lành, ta luôn nheo mắt lắng nghe, đồng thời dặn dò các cung nữ thưởng ngân lượng.
Ta cố tình đi dạo quanh cung điện nhiều lần.
Khi đến ngự hoa viên, ta trông thấy Triệu Kỳ từ xa.
Mọi cử chỉ lời nói hôm nay của hắn đều được chăm chút tỉ mỉ. Hơn nữa, cả ngày hôm nay hắn sẽ phải bận rộn liên tục.
Hắn đứng ở một nơi cách ta khá xa.
Ta bái kiến hắn từ xa.
Chúng ta thật sự cách nhau rất xa.
Nhưng ta nghĩ mình đã nhìn thấy hắn mỉm cười. Ta cũng thấy ánh mắt hắn nói với ta: "Buổi tối gặp."
Sau đó, ta trở về điện của mình, viết rất nhiều chữ "Phúc", và bí mật xin cung nữ một số que nhỏ hoặc thứ gì đó để làm một chiếc đèn hoa đăng.
Ta chỉ không biết liệu có cơ hội để thả nó hay không.
Khi mặt trời lặn, ta theo nàng nàng quản sự đến nơi tổ chức gia yến. Ở đó bầu không khí tràn ngập niềm vui, đúng như những gì ta tưởng tượng.
Nghe nói các món ăn cũng được phụ thân trí tinh tế, mỗi một món đều có ý nghĩa riêng.
Ngụ ý cầu mong thiên hạ thái bình.
Tham dự bữa tối có mấy người Tề Vương và Cung Vương, còn có Tịnh Viễn Hầu và Bình Tây Hầu...
Quả thật thái phi đã rời khỏi bữa tiệc sớm.
Vừa rồi có bà ở đây nên ta chỉ dám ăn những thứ đặt trước mặt. Bây giờ ta tự nhiên không có gì phải trốn tránh.
Khi ta đã no sáu phần, một cung nữ đột nhiên đến nói rằng Bệ hạ bảo ta đừng ăn nữa, hãy đến đợi ngài ở phía sau cung điện.
Ta đột nhiên tức giận, bữa tối đêm giao thừa chỉ diễn ra mỗi năm một lần, lại bảo ta đừng ăn nữa. Ta ăn hết đồ nhà của hắn à?
Bỏ đi, hình như ta đang ăn đồ nhà hắn thật.
Nhưng ngay cả khi đó ta cũng tức giận. Tại sao có thể bảo ta đừng ăn nữa chứ?
Lại nói, ta còn chưa ăn no.
Ta giận dữ rời khỏi bữa tiệc và đi về phía sau cung điện. Đèn ở đây có màu đỏ rực, cửa sổ đều được dán hoa nên không khiến người ta cảm thấy sợ hãi chút nào.
Ta tự hỏi phụ mẫu, các đệ đệ ca ca bọn họ đang làm gì? Họ có thể đang nghe đàn hát nhưng không biết người được mời tới biểu diễn năm nay có hát có hay không.
Đang suy nghĩ, ta đột nhiên có cảm giác như bị thứ gì đó va phải. Ta sợ đến mức vội vàng bám lấy cung nữ bên cạnh, lúc này mới nhìn rõ ràng đó là một đứa bé.
Nó bám chân ta bằng hai bàn tay nhỏ bé và vùi mặt vào chiếc áo bông của ta, cơ thể chỉ cao hơn đầu gối ta một chút.
Đây là con của ai vậy?
Ta nghe thấy đứa bé gọi: "Mẫu thân."
Ta sợ đến mức không dám cử động. Ta luống cuống không biết phải làm gì. Ta biết cảm giác nhớ mẫu thân là như thế nào nên có chút không muốn ngắt lời đứa nhỏ.
Ta kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của nó ra, chợt nghe phía sau có tiếng nói: “Thần quản giáo không nghiêm, đã quấy rầy Quận chúa.”
Ta quay đầu lại nhìn về nơi đang phát ra âm thanh. Có chút ánh sáng ngược nên ta không thể nhìn rõ.
Hơn nữa, ta cũng không thể mãi nhìn chằm chằm vào người ta nên xua tay và nói: “Không sao đâu”.
Cung nữ đưa đứa bé cho người đó, hình như đứa bé còn quay lại nhìn ta trước khi rời đi.
Sau đó, Triệu Kỳ tới.
Ta vẫy tay với hắn và hỏi: "Triệu Kỳ, Triệu Kỳ, ngài có biết không? Ta vừa nhìn thấy một đứa trẻ. Nó chạy tới ôm ta. Ngài có biết nó gọi ta là gì không?"
Triệu Kỳ có chút nghi hoặc nhìn ta: "Đứa bé, ôm nàng sao?"
Ta gật đầu và bắt đầu nói lại với hắn: "Đúng, và nó thực sự..."
Ta đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ và lè lưỡi.
Ta đổi câu hỏi, nói với hắn: "Triệu Kỳ, nói cho ta biết, trong bữa tiệc này có những ai biết ta?"
"Rất nhiều người."
“Ai biết ta là Quận chúa, có thể chống đối lại người khác?”
"Cũng có rất nhiều."
"Vậy Triệu Kỳ, ngài có..."
Lời còn chưa dứt, ta ngẩng đầu đã thấy Triệu Kỳ đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Chương Nhu, ta mời nàng đi ra ngoài." Hắn nói với ta.
"Đúng vậy, cho nên ta mới đi ra." Không hiểu Triệu Kỳ vì sao đột nhiên nói như vậy.
Nói xong, ta nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng có chút tức giận nên nói thêm: “Ta không có tiếp tục ăn.”
Triệu Kỳ tiếp tục: “Nhưng khi gặp ta, nàng đã hỏi rất nhiều người không liên quan.”
Sau khi Triệu Kỳ nhìn thấy tiểu cô nương rời khỏi bữa tiệc, hắn đã nâng cốc chúc mừng với mọi người và rời đi sớm.
Vừa nhìn thấy người kia, hắn đã nghe thấy nàng hào hứng gọi mình, nhưng vừa mở miệng thì đó lại là người và vật không liên quan.
Nhưng vừa rồi hắn phát hiện, tiểu cô nương hình như đang tức giận với hắn.
Vì hắn bảo nàng đừng tiếp tục ăn ư?
Triệu Kỳ cảm thấy bản thân không có cách nào thu hút sự chú ý của nàng nên cố gắng trấn an: “Không có nói nàng ăn nhiều, ta muốn dẫn nàng đi ăn đồ ăn ngon ở gần đây.”
Ta vốn dĩ đang tỏ ra không hài lòng với hắn, nhưng sau khi nghe dụng ý ban đầu của hắn, ta không còn quan tâm đến việc tức giận nữa.
"Thật sao? Vậy chúng ta hãy nhanh chóng rời đi thôi."
Triệu Kỳ mỉm cười dẫn ta đến nơi hắn thường phê duyệt tấu chương.
Những chiếc bàn nhỏ hai bên đã không còn, ở giữa có một chiếc nồi đồng hầm thịt cừu.
Triệu Kỳ sắp xếp cho ta ngồi xuống, ra lệnh cho người lên sắp xếp đồ đạc. Ta nhìn miếng thịt cừu nóng hổi trong nồi còn Triệu Kỳ đang mỉm cười nhìn ta.
Ta đã trịnh trọng đưa ra một quyết định, ta cảm thấy trong lòng mình, ta có thể coi hắn cũng quan trọng như trong lời bọn họ rồi.
Sau đó, ta một bên ăn thịt cừu nóng hổi, một bên tiếp tục kể cho hắn nghe về đứa trẻ ta gặp.
Hắn nói với ta rằng đó có lẽ là nhi tử của Trấn Bắc đại tướng quân. Vì có công nên được đặc biệt khen thưởng, ở lại trong cung dự tiệc.
Hắn cũng nói cho ta biết, tướng quân và vợ là thanh mai trúc mã, nhưng vợ ông ở lại kinh thành vì sức khỏe không tốt, cuối cùng do một số chuyện trong nhà liên lụy nên bà đã sinh bệnh nặng không kịp cứu chữa và ra đi vào một mùa đông, bỏ lại một đứa trẻ tội nghiệp.
Ta hơi buồn, không hiểu tại sao, ta nghĩ Triệu Kỳ cũng vậy.
Ta biết nội loạn cũng không bằng được Tây Bắc chém chém gi.ết gi.ết, quân vương có giỏi đến đâu cũng có lúc không thể lo liệu hết được.
Ta không muốn hắn không vui.
Ta bèn hát một khúc nhạc ta thích nhất cho hắn nghe.
Hắn không biết rằng đây là bài hát mà gia đình ta mời người tới hát vào mỗi đêm giao thừa.
Hắn dường như không còn không vui như vậy nữa.
Và ta cũng vậy.