Xe ngựa đi không chậm nhưng lại rất êm.
Ngắm nhìn những cây liễu và ngôi nhà ven đường, ta nghĩ nếu Triệu Kỳ ở đây, ta có thể bẻ vài cành cây đan đồ chơi cho hắn, còn có thể chỉ cho hắn xem những ngôi nhà ven đường.
Hắn ở trong cung đã lâu nên có thể sẽ không quen những thứ này.
Sau tám ngày đi đường, ta đã trở về Kim Lăng.
Trở về nhà.
Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca và tổ phụ đều đang đợi ta ở cửa.
Đại ca dắt chiếc xe ngựa đã chở ta về, nhị ca vỗ nhẹ vào vai ta, mắt mẫu thân hơi đỏ, phụ thân đã không còn trẻ như trước, còn tổ phụ thì đang chống gậy, nhìn ta trìu mến.
Mẫu thân đưa ta về nơi ta sống khi còn nhỏ, nói rằng phòng ốc được dọn dẹp hàng ngày. Chiếc giường ngủ, vì họ ước chừng ta sẽ cao lên nên dần dần đổi nó thành một chiếc lớn hơn.
Ta cũng gặp được đại tẩu hiền lành, dịu dàng và luôn nhìn ta trìu mến. Ta rất thích đại tẩu, bởi vì ta đã từng gặp nàng ấy trước đây, không ngờ đại ca lại thật sự cưới nàng về.
Về phần nhị ca, mẫu thân nói đến tháng 10 năm nay, hắn cũng sẽ thành thân với người trong lòng.
Trong nhà còn có một bạn nhỏ mới, là nhi tử của đại ca.
Ta thích tiểu gia hỏa này, khi gặp nhau ngày hôm nay, nó không hề sợ ta chút nào. Thậm chí nó còn ôm ta, mềm mềm và nho nhỏ.
Chúng ta cùng nhau ăn trưa, trên bàn có đầy những món ăn ta thích. Họ vẫn còn nhớ rõ những món Nhược Nhược thích.
Họ nói về rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm qua, về đại ca, nhị ca, đại bá, nhị bá, về cả muội muội của nhà nhị bá.
Tới buổi chiều, mẫu thân cùng ta trò chuyện.
Ta kể cho bà nghe về rất nhiều chuyện ta gặp phải, những ngày tháng ở hoàng lăng và ở kinh thành.
Ta cũng nói với nàng ấy rằng Triệu Kỳ đã đưa ta ra khỏi cung, đưa ta đi ăn thịt cừu hầm, dẫn ta đi thả diều và cho phép ta trở lại Kim Lăng thăm nhà.
Nói đến khô miệng, ta mới nhận ra mình đã kể rất nhiều điều về Triệu Kỳ.
Ta nhìn mẫu thân có chút xấu hổ, mẫu thân cũng nhìn ta mỉm cười.
Mẫu thân nói: “Mẫu thân rất nhớ Nhược Nhược, ngày nào cũng mong được gặp con, chỉ cần nhìn qua một chút thôi cũng được. Mẫu thân muốn chải tóc và chọn y phục cho nữ nhi của mình.”
Mẫu thân còn kể rằng phụ thân ngày nào cũng hối hận vì sao ông không có một chức quan lớn hơn.
Bà còn nói sau khi ta đi, nhị ca của ta, người vốn ghét học nhất, ngày nào cũng đến trường. Hắn nói rằng nếu có một ngày Nhược Nhược có việc cần nhờ, nhị ca sẽ giúp đỡ Nhược Nhược bằng bất kì giá nào.
Thì ra mỗi năm vào ngày sinh nhật của ta, ai cũng đều chuẩn bị quà. Mỗi đêm giao thừa, họ đều nấu những món ăn ta thích.
Ngoài ra còn có đại ca và nhị ca, hai người họ mua diều chất đầy một căn phòng. Chỉ cần đoán là ta sẽ thích, họ đều mua hết.
Ta sụt sịt, an ủi mẫu thân đừng buồn.
Bao năm qua, ta chưa bao giờ tủi thân đến thế.
T cũng rất vui, hóa ra cả nhà chưa có ai quên ta.
Mẫu thân bảo tối nay ta hãy ngủ ngon, ngày mai cùng nàng đi dạo phố.
Buổi tối, đại tẩu lại đến nói chuyện với ta trong khi bế con trên tay.
Ta quấn lấy đại tẩu đòi nàng kể về những chuyện giữa nàng và đại ca, ta vui vẻ nghe, không khỏi mỉm cười.
Tâm trạng của ta cũng trở nên ngọt ngào, chỉ là khi nghe những lời này, ta luôn bất giác nhớ đến Triệu Kỳ.
Ngày hôm sau, mẫu thân đưa ta đi chơi.
Ta mua lụa Vân Cẩm, có thể tặng cho Thẩm tỷ tỷ. Nếu Triệu Kỳ muốn, ta có thể cho hắn một ít.
Ta còn mua trà Vũ Hoa, dạo này chắc Triệu Kỳ rất mệt mỏi, thứ này có thể giúp hắn tỉnh táo.
Ta đã mua vàng lá do Kim Lăng đặc biệt làm. Đó là một thứ đồ chơi bằng vàng, phù hợp nhất với hắn.
Ta còn mua một miếng đá Vũ Hoa để trên bàn nơi hắn phê tấu chương, mong rằng khi nhìn thấy hắn sẽ thấy thư thái hơn.
Không hiểu tại sao, dù ta biết rõ Triệu Kỳ ở cách kinh thành hàng ngàn dặm, hắn là hoàng đế, chắc chắn rất bận rộn. Nhưng khi nhìn thấy một người có hình dáng tương tự, ta vẫn mơ hồ hy vọng rằng đó là hắn.
Ta muốn mơ về Triệu Kỳ, nói với hắn rằng ta ở Kim Lăng rất hạnh phúc, nhưng ta vẫn nhớ kinh thành.
Vào ngày thứ ba ở Kim Lăng, cả gia đình chúng ta đi đến sườn đồi ta yêu thích khi còn nhỏ.
Nơi đó đã thay đổi khá nhiều. Trước đây ở đó trồng rất nhiều hoa nhài màu vàng (nhài mùa đông), nhưng bây giờ đã đổi thành hoa cúc nhỏ, trông cũng rất đẹp.
Chúng ta cùng nhau ăn bánh táo gai và thả diều.
Kỹ năng của nhị ca đã tiến bộ rất nhiều, diều hắn thả có thể bay cao và xa.
Anh bạn nhỏ nhà đại ca chỉ tay vào con diều đang bay trên trời, bập bẹ vui vẻ. Ở đây có rất nhiều người thả diều, có vài đứa trẻ vô tình treo diều lên cây. Thế là cả nhà họ cùng nhau đứng dưới gốc cây, nghĩ cách mang nó xuống.
Nếu là Triệu Kỳ, hắn sẽ làm gì?
Thời gian ta ở Kim Lăng rất vui, rất vui.
Vào ngày thứ năm sau khi trở lại, mẫu thân đưa cho ta một lá thư.