Thứ nhất là không có ai chơi cùng, thứ hai là ta cũng chẳng muốn chơi với ai nữa.
Thẩm tỷ tỷ là người bạn đầu tiên của ta khi ta lớn lên. Khi tỷ ấy vui vẻ, ta đương nhiên cũng thấy vui.
Trước giữa trưa, Thái phi gọi ta tới, bảo buổi chiều đi tìm Triệu Kỳ.
Khi bà ấy nói xong, ta chợt nhớ đã lâu rồi ta không gặp Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ bận chính sự, ta lại quen biết Thẩm tỷ tỷ, nhưng lại quên mất đã lâu không gặp hắn.
Buổi chiều, ta mang mấy thứ Thái phi đưa đi tìm Triệu Kỳ.
Hắn vẫn sắp xếp cho ta ngồi ở chỗ cũ.
Hắn hỏi: "Gần đây ngươi có vui không?"
Ta nghiêm túc gật đầu: “Hồi Bệ hạ, thần rất vui khi có được một người bạn như Thẩm tỷ tỷ.”
Anh lại hỏi: “Ngươi có thích cô ấy không?”
Ta mỉm cười gật đầu nói: “Thẩm tỷ tỷ là người bạn đầu tiên mà thần quen khi lớn lên.”
Hắn đột nhiên buông bút trong tay xuống, gọi Lý công công tới, nói: "Phân phó xuống dưới, không cần làm bánh phù dung nữa."
Ta nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, không nhịn được mà hỏi: "Tại sao?"
Giọng hắn đột nhiên lạnh đi: "Tự suy nghĩ đi. Nếu nàng nghĩ đúng thì bất cứ lúc nào cũng nói với ta, ta sẽ bảo họ tiếp tục."
Ta chỉ đơn giản đặt bút xuống và ôm cằm, tự hỏi tại sao biểu cảm của Triệu Kỳ lại thay đổi chỉ sau vài từ.
Triệu Kỳ ngồi ở chủ vị, nhìn tiểu cô nương phồng má bên cạnh đang suy nghĩ điều gì đó, cảm thấy rất đáng yêu.
Giống như một con chuột nhỏ.
Hắn cảm thấy thoải mái về thể xác và tinh thần, việc phê tấu chương đặc biệt dễ dàng. Hắn có thể tạm thời buông tha việc tiểu cô nương không coi hắn như bạn bè.
Lúc đang định kêu người tiếp tục làm bánh phù dung thì tiểu cô nương đột nhiên nói với hắn:
“Triệu Kỳ, Thái phi nói ngài là biểu ca của ta.”
Triệu Kỳ cảm thấy cô nương này có thể cố ý làm như vậy, bởi vì lúc này hắn muốn tóm lấy nàng, chặn lại trước bàn, nghe nàng gọi đi gọi lại hai tiếng biểu ca.
Ta suy nghĩ hồi lâu, phân tích từng chữ một, có lẽ cũng biết tại sao Triệu Kỳ lại không vui.
Bởi vì ta bảo rằng Thẩm tỷ tỷ là người bạn đầu tiên khi lớn lên.
Triệu Kỳ rất tốt với ta, chúng ta còn là “người đồng đạo”, dù ta không thấy mình sai đến mức khiến hắn tức giận nhưng ta nghĩ nửa ngày cũng không biết phải giải thích với hắn như thế nào.
Sau đó ta nhớ ra, Thái phi nói, ta có thể gọi Triệu Kỳ là biểu ca.
Triệu Kỳ nghe được câu này xong liền đưa tay ra ngăn cản ta nói chuyện.
Ngài là Bệ Hạ. Nếu ngài không cho ta nói, ta sẽ không nói.
Sau đó, hắn nói với ta: "Trẫm sẽ ra lệnh cho người tiếp tục làm bánh phù dung. Nếu ngươi muốn gì nữa thì nói ra."
Thật sự là vì điều này mà Triệu Kỳ tức giận, đúng là một tên quỷ keo kiệt.
Suy nghĩ hồi lâu, ta nói: “Thần muốn ra ngoài nhìn xem, thần còn chưa được ngắm kinh thành, lần sau Thẩm tỷ về nhà, có thể dẫn thần đi cùng được không?”
Hắn nhìn ta một lúc, mỉm cười và nói: "Được, trẫm đồng ý."
Lần đầu tiên, Triệu Kỳ cảm thấy rằng việc tiểu cô nương nghĩ quá xa vời không phải là điều tốt.
Tuy rằng hữu dụng, nhưng hắn thực sự sợ tiểu cô nương sẽ thốt ra "Triệu Kỳ ca ca" hay gì đó tương tự.
Nếu như vậy.
Triệu Kỳ đã có thể nghĩ tới cảnh tượng bản thân thức trắng cả đêm luôn rồi.