Lâu lắm rồi ta chỉ gặp hắn thoáng qua và chỉ kịp chào một câu.
Đến đầu xuân, thời tiết ấm hơn một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Triệu Kỳ triệu tập các quan đại thần đến để tổ chức lễ cày cấy mùa xuân hàng năm, cầu mong mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Thái phi đặc biệt dặn ta làm chút nem rán, hái mấy củ cải tươi, lúc hoàng hôn đi tìm Triệu Kỳ.
Đây là phong tục ở Kim Lăng, với mục đích cầu cho mùa màng bội thu.
Ta đã đi con đường này đến tìm Triệu Kỳ nhiều lần. Hiện tại nhớ lại, dường như lần nào ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Ta tới gặp Triệu Kỳ, hắn có vẻ đang làm việc rất chăm chỉ. Ta nhanh chóng lấy ra những miếng nem và củ cải thơm ngon, chậm rãi nói cho hắn về lời kể của tổ phụ ta, rằng ngày đầu xuân tổ tiên bọn ta sẽ ăn nem và củ cải.
Tổ phụ là một lão đầu nhỏ bé thú vị, nhưng nếu động tới tổ tiên của ông thì ông sẽ đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm khắc. Ta chưa bao giờ nói với ông ấy rằng ta không thích ăn củ cải.
Chỉ sợ Triệu Kỳ cũng không thích ăn, nhưng bởi vì không tiện tự vả mặt, hơn nữa ta vừa mới nói rất nhiều rằng món này tốt như thế nào, rất có thể hắn sẽ ăn một chút.
Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng chộp lấy đĩa củ cải nhỏ tới ăn, ta nghiêm túc suy nghĩ rằng nếu có thần linh trên thiên đường thì nhất định phải phù hộ cho thiên hạ được mưa thuận gió hòa.
Mùi vị của món củ cải này có chút cay, ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ăn củ cải nữa, nhưng đồng thời ta cũng rất vui vẻ, vì vừa rồi vẫn chưa đưa hết cho Triệu Kỳ ăn.
Triệu Kỳ gần đây xác thực rất bận rộn, trong triều xảy ra một số chuyện khó hiểu, cho nên hắn phải cẩn thận một chút. Nhưng bây giờ, nhìn thấy tiểu cô nương phồng má ăn củ cải, Triệu Kỳ cảm thấy nếu muốn bảo vệ tiểu cô nương thì cố gắng nhiều hơn cũng được.
Hắn nói: “Chương Nhu, ngày mai ta dẫn nàng đi thả diều nhé?”
Ta không thể tin được. Triệu Kỳ nói, ngày mai hắn sẽ dẫn ta đi thả diều phải không?
Ta nuốt khan, cẩn thận xác nhận với hắn: “Bệ hạ nói ngày mai sẽ dẫn ta đi thả diều phải không?”
Ta sợ câu tiếp theo hắn sẽ nói là: “Chương Nhu nghe nhầm rồi.”
Nhưng hắn lại gật đầu: “Ừ.”
Ta cũng rất nhanh gật đầu.
Những bậc thang ta đi hôm nay phát ra âm thanh rất hay, mỗi một âm thanh khiến người ta vui vẻ.
"Một lời đã định. Triệu Kỳ, đừng nuốt lời." Ta nói.
Hắn cười nói: “Ta đoán hôm nay thái phi sẽ bảo nàng tới, đây không phải là ý nghĩ vừa nảy ra đâu.”
Hắn đã thỏa thuận với ta ngày mai sẽ đợi ta ở một địa điểm thả diều bên ngoài cung điện.
Khi ta đến đúng giờ đã hẹn, sẽ có một chiếc xe ngựa của Thẩm phủ đưa ta đến đó, ta có thể nói với người ngoài rằng ta đi tìm Thẩm tỷ tỷ.
Trên đường về, ta vẫn cảm thấy hơi mơ màng.
Nhưng xét đến việc Triệu Kỳ vừa rồi đã ngoắc tay với ta, hắn chắc chắn sẽ không nói dối ta.
Hơn nữa, hắn sẽ không mang ta ra làm trò đùa.
Vừa về đến chỗ của mình, ta vội vã đi vào bếp.
Ta muốn làm hai chiếc bánh táo gai, một cho ta và một cho Triệu Kỳ.
Khi ta đi chơi vào mùa xuân, đây là món điểm tâm ta thích nhất.
Hôm sau, ta thức dậy vào giờ Mão (5 giờ đến 7 giờ sáng) và đứng ngoài cửa sổ, thầm mong hôm nay trời đừng mưa. Đến giờ Thìn (7 giờ đến 9 giờ sáng), không có dấu hiệu mưa, ta vui như trẩy hội.
Ta cẩn thận mặc lên người y phục đẹp mắt và đợi thời cơ đến để lên xe ngựa đi tìm Triệu Kỳ.
Sau khi lên xe, không hiểu sao ta lại không thể kiềm chế được khóe miệng muốn nhếch lên.
Ngày xưa đại ca và nhị ca cũng dẫn ta đi thả diều. Đại ca thì rất lợi hại, còn nhị ca thì không.
Nhưng cho dù nhị ca không thể thả được diều thì cũng lấy rất nhiều lý do.
Hắn luôn nói những câu như "Nhược Nhược, nhìn này, diều của nhị ca khác với của đại ca. Đừng trách nhị ca nha." hoặc "Nhược Nhược, nhìn này, hướng gió khác nhau. Khả năng thả diều của nhị ca rất tốt đó, chẳng qua tại thời tiết cản trở thôi”.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy Triệu Kỳ khi sống trong cung lâu như vậy, có lẽ sẽ không giỏi thả diều..
Ta lại suy nghĩ, nếu Triệu Kỳ không giỏi, ta có thể nói những câu gì mà không khiến hắn xấu hổ.
Lúc xuống xe, ta nhìn thấy Triệu Kỳ.
Hắn đang đợi ta với một chiếc diều lớn trên tay.
Khi hắn giải tán hết hạ nhân. chỉ để lại một số người đứng đằng xa, ta phát hiện ra rằng Triệu Kỳ thả diều rất lợi hại.
Hôm nay gió không mạnh nhưng Triệu Kỳ lại chỉ cần thả hai ba lần là được. Ta vỗ tay hào hứng rồi chạy cùng con diều.
Tất nhiên là ta không thể chạy thắng, được một lát thì ta cảm thấy mệt mỏi. Triệu Kỳ phân phó hạ nhân cất diều trước. Hắn nói với ta rằng phong cảnh ở đây rất đẹp, ta có thể cùng hắn đi dạo.
Ta gật đầu và hỏi ra câu hỏi đã ấp ủ từ lâu:
“Triệu Kỳ, ngài có thường xuyên thả diều không?”
Ta cảm thấy hắn có vẻ rất vui và bước đi nhanh hơn một chút. Hắn nói với ta: “Chương Nhu hỏi điều này là có ý gì?”
Ta bước đi theo hắn và trả lời: "Tất nhiên là ta không thể tin được là ngài lại lợi hại đến vậy."
Triệu Kỳ từng nghe rất nhiều người khen ngợi mình, nhưng trong đó phần lớn đều là giả dối hoặc xu nịnh.
Nhưng tiểu cô nương khác với những người đó, giọng nói đó trong trẻo khiến người được khen không khỏi cảm thấy tự hào.
Hắn đáp: “Vậy tiểu sinh xin cảm ơn lời khen của Quận chúa”.
Hóa ra ta là người đã trách nhầm Triệu Kỳ. Hắn có hàng nghìn cách khiến trái tim ta vô tình đập thình thịch.
Ta xua tay, cười ngốc nghếch nói với hắn: “Nên khen thì khen, đừng để trong lòng”.
Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nên hỏi: “Triệu Kỳ, ngài có phải đã thả diều cùng rất nhiều người không?”
"Sao nàng lại hỏi vậy?"
Ta hơi không vui, không hiểu vì sao, lời này của hắn giống như đang ngầm thừa nhận vậy.
Hai ngày nay thái phi đã giới thiệu cho ta rất nhiều nữ nhi của các đại gia tộc, nào là nữ nhi của nhà Ngự sử, nhà Thái úy...
Theo ý của thái phi, giống như vào một ngày nào đó chúng ta sẽ thành tỷ muội thân thiết vậy.
Ta không biết phải trả lời câu hỏi của Triệu Kỳ như thế nào, nhưng có vài câu hỏi như nghẹn lại trong cổ họng.
Ta suy nghĩ một lúc, nếu Triệu Kỳ thực sự ra ngoài chơi với họ, sau này có lẽ ta cũng có thể chơi chung.
Triệu Kỳ cũng có ít bạn bè nên ta không thể vô cớ gây sự.
Sau khi nghĩ thông, ta cũng không có gì không vui nữa, ta nói với Triệu Kỳ: "Ta không có ý gì khác. Nếu Nhược Nhược nghĩ tới thì sau này chúng ta có thể đi chơi cùng nhau. Ta thích náo nhiệt."
Triệu Kỳ cảm thấy suy nghĩ của tiểu cô nương thật sự rất thú vị, cho dù lúc rảnh rỗi không làm gì, chỉ cần nghe tiểu cô nương nói chuyện này chuyện nọ cũng sẽ rất vui.
Triệu Kỳ cúi người xuống, nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: "Chương Nhu, ta chưa bao giờ thả diều cùng người khác."
Khi nghe điều này, ta vô cùng ngạc nhiên. Nếu nhị ca của ta biết được điều này, chẳng phải hắn sẽ tức giận đến mức ăn không vô sao?
Ta không kiềm chế được suy nghĩ của mình mà trở nên vui mừng, có lẽ vì ta nghĩ đến nhị ca.
Triệu Kỳ giống như đã bắt được dáng vẻ vui mừng của ta, mỉm cười nhẹ.
“Nhược Nhược có biết vì sao ta không ra ngoài thả diều với họ không?”
Làm sao ta biết được? Ta lắc đầu và nói: “Ta không biết”.
Triệu Kỳ kiên định nhìn ta, giải thích cho ta từng chữ một: "Bởi vì bọn họ không phải nàng."
Ta sững sờ một lúc, không biết phải nói gì mới tốt. Ta không biết phải nói gì để che giấu niềm hạnh phúc của mình.
Triệu Kỳ đưa ta đến một đình viện, ta chia sẻ bánh táo gai với hắn.
Hắn nói nó rất ngon.
Ta kể cho hắn nghe rất nhiều câu chuyện thú vị về việc thả diều khi còn nhỏ.
Hắn cũng nói với ta về những cuốn sách du ký hắn tìm được ở Tàng thư các, bên trong dạy rất nhiều thứ về việc thả diều.
Hắn cũng không ngờ hôm nay lại suôn sẻ như vậy.
Ta lại nói với hắn rằng trước đó ta đã chuẩn bị lời nói để an ủi hắn, giúp hắn không buồn khi không thả được diều.
Hắn lại bảo rằng đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi ta để ta không buồn vì nhớ nhà ở Kim Lăng.