• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đáp: "Mới chỉ một tháng, chờ ba tháng thai tượng ổn định rồi nói cũng chưa muộn. Huống hồ, đại lễ sắc phong lập hậu sắp cử hành, bảo cung nhân câm miệng, bớt gây chuyện lại đi."

 

Ta không phải chưa từng mang thai.

 

Chỉ là lần đó... kết cục sớm đã định sẵn, một hồi vui mừng trong vô vọng.

 

Lúc sinh mệnh bé nhỏ ấy rời khỏi thân thể ta, ta thậm chí có thể cảm nhận được hình hài của con. Sự mong đợi đan xen tuyệt vọng ấy, ta không muốn trải qua lần nữa.

 

Lan Thúy thấy ta không vui, bèn cố ý chọc cười: "Gia quý nhân thật hồ đồ, không màng bản thân vừa mới sinh, mặc mỗi trung y chạy ra hành lang hô to gọi nhỏ, kêu tên Ngọc thị vương gia, người qua lại đều trông thấy cả."

 

Việc này, cũng như khi Như Ý nói "Thần thiếp có trăm miệng cũng khó bào chữa" năm đó, đều hoang đường như nhau. Nhưng ta đã sớm quen rồi.

 

Quen với cái hậu cung này, nơi chẳng có một chút luận lý, nơi mà chuyện quái dị gì cũng có thể xảy ra.

 

Dù sao, ngay cả chuyện mượn xác hoàn hồn ta cũng có thể làm được, còn chuyện gì là không thể?

 

"Nhiều người nhìn thấy?"

 

"Đúng vậy, thật không ra thể thống gì."

 

Ta trao cho Xuân Thiền một ánh mắt, nàng liền lĩnh mệnh, cúi người lui xuống.

 

Kim Ngọc Nghiên, hãy trân trọng những ngày tháng hiện tại đi. Lần tới, chờ đón ngươi, chính là vực sâu không đáy.

 

15

 

Ngoài Thái Hòa Điện, bá quan triều bái, bậc thềm bạch ngọc tầng tầng lớp lớp, kéo dài đến nơi chí tôn chí thánh của Đại Thanh.

 

Đại lễ sắc phong hoàng hậu của Như Ý long trọng vô cùng, tiếp theo là chỉnh đốn hậu cung, răn dạy phi tần.

 

Kim Ngọc Nghiên là người đầu tiên chịu tội.

 

Dung Bội dùng kim châm xuyên thủng vành tai Kim Ngọc Nghiên, nực cười đến mức ta muốn bật cười thành tiếng.

 

Để kìm lại nụ cười, ta hồi tưởng cảnh Tiễn Thu đứng trước Nghi Tu và các phi tần, giáng một bạt tai vào Hi Quý phi.

 

Quả nhiên, cách này hữu hiệu, ta toát hết cả mồ hôi lạnh.

 

Dung Bội trầm giọng tuyên bố rằng hành động này là để báo thù thay Nhị Tâm, kẻ bị què một chân kia nhìn Như Ý, trên mặt tràn đầy cảm kích, vô cùng thỏa mãn.

 

Đau đớn vì bị gãy một chân, thế là xong sao?

 

Ta không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là bọn họ điên rồi, hay chính ta điên rồi?

 

Sau đó, Như Ý khôi phục tước vị Quý phi cho Kim Ngọc Nghiên.

 

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta muốn chửi tục.

 

 

Nhưng ta nhịn được. Ta đã nói rồi, ta đã quen với tất cả.

 

16

 

Ô Lạp Na Lạp thị vừa đăng hậu vị, đế hậu tình thâm.

 

Khi nam tuần Giang Chiết, Như Ý độc chiếm thị tẩm, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều truyền tụng giai thoại.

 

Chân Hoàn không hài lòng, sai người uốn nắn phi tần, ý định bồi dưỡng thế lực.

 

Ta chủ động xin lĩnh chỉ, quỳ ngoài cung Thái hậu suốt nửa canh giờ, cửa cung mới mở.

 

"Không ngờ Lệnh tần vốn khiêm cung hòa nhã, cũng có dã tâm như vậy."

 

Cách nhiều năm, đây là lần đầu tiên ta gần nàng đến thế.

 

Tỷ tỷ, tỷ già rồi.

 

"Vĩnh Thọ Cung, Lệnh tần Vệ thị, thỉnh an Thái hậu."

 

 

 

Trên thuyền yến giữa mùa hoa mai, ta vận một thân hồng y, nhảy múa uyển chuyển.

 

 

Chân Hoàn đặc biệt tìm cho ta một vũ nữ, dưới sự chỉ dẫn của nàng ta, ta cải biên băng hí thành vũ điệu, yểu điệu thướt tha, linh lung thoát tục.

 

Nhìn thấy trong mắt Hoằng Lịch tràn đầy si mê, trong mắt Chân Hoàn thấp thoáng hồi ức, ta liền an tâm.

 

Xem ra, ta vẫn xứng đáng với bốn chữ "Băng thượng phi yến".

 

Múa xong, ta dâng lên một bó mai đỏ: "Nghe nói hoàng hậu nương nương đặc biệt yêu thích lục mai, chỉ là lục mai khó tìm, thần thiếp chỉ có thể dùng hồng mai để thay thế, mong hoàng hậu nương nương nhận cho."

 

Như Ý nhìn ta, cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Lệnh tần cũng thích hoa mai sao?"

 

Nói thật, ta không hiểu nổi sự kiêu ngạo của nàng ta từ đâu mà có.

 

Ta thản nhiên đáp: "Thần thiếp yêu thích hoa đào, từ thuở niên thiếu đã si mê, đến nay chưa từng thay đổi. Chỉ là, thần thiếp từng nghe các lão nhân trong cung kể lại, khi xưa tiên đế và Thái hậu kết duyên tại Ỷ Mai Viên, chỉ một câu 'Nghịch phong như giải ý, dung dị mạc tồi tàn' của Thái hậu đã khiến tiên đế chưa gặp đã yêu, chưa thấy đã kính. Nếu nói trong cung này ai hiểu thấu sự thanh cao cùng phong vận của mai hoa, thì chẳng ai sánh bằng Thái hậu."

 

Lời nói của ta khiêm nhường cung kính, nhưng ý nghĩa lại nhắc nhở Như Ý rằng, chớ xem tình yêu dành cho hoa mai là độc quyền của riêng nàng.

 

Nụ cười của Như Ý thoáng chốc cứng đờ trên môi, không dám nhiều lời.

 

Hoằng Lịch trầm giọng phán: "Đêm nay trẫm không lật thẻ bài, cứ để… Lệnh phi thị tẩm đi."

 

"Lệnh phi?!" Kim Ngọc Nghiên thất thanh kêu lên.

 

Hải Lan cũng vội tiếp lời: "Vệ thị tư cách còn nông, lại chưa có con nối dõi, nếu tấn phong phi vị, chỉ e rằng..."

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK