Ta cắn hắn một cái, ngậm lấy nho ăn, không nhận ra ánh mắt hắn chợt tối lại.
"Người chọn nàng ta làm Hoàng hậu, hẳn phải là một kẻ xuất thần nhập hóa, ta còn cần đấu sao?" Ta vừa dứt lời liền liếc nhìn Tiến Trung, hoài nghi rằng đây có phải là tác phẩm của hắn không. Dù sao, chuyện của Hoàng hậu và Lăng Vân Triệt, ta chỉ nói với một mình hắn.
"Chuyện này thực sự không phải nô tài làm, Thập Ngũ A Ca cứ quấn lấy nô tài mãi, nô tài còn chẳng có thời gian mà lo việc khác." Tiến Trung ngoài miệng thì oán than, nhưng nét cười trên mặt hắn sao cũng chẳng giấu được.
Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, hắn vội vàng giải thích đầu đuôi: "Là do chính Hoàng thượng nhìn thấy. Trước đó, Dung tần lại vừa mới đuổi Hoàng thượng ra khỏi Bảo Nguyệt Lâu, Hoàng thượng bực mình, bèn cho lui thị vệ, muốn một mình đi dạo giải khuây. Vừa hay, lại bắt gặp Hoàng hậu nương nương cùng Lăng thị vệ. Hoàng hậu chỉ mang theo một mình Dung Bội bên người, hai người kia ngồi trên bậc đá, nói cười vui vẻ."
Tiến Trung vừa nói, vừa lén lút quan sát sắc mặt ta, thấy ta chẳng hề động dung, hắn liền lặng lẽ thở phào, ngay cả nét cười nơi khóe môi, đuôi mày cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Ta thoáng thấy động tác của hắn qua khóe mắt, buồn cười trong bụng, nhưng không vạch trần.
"Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Hoàng hậu nương nương cũng vì Hoàng thượng sủng ái Dung tần đến mê muội mà tức giận, hai người đều mang lửa trong người, tất nhiên vừa chạm liền bùng lên."
Ta nghe đến hứng thú: "Vậy sau đó thì sao?"
"Hoàng hậu bị giam trong Dực Khôn Cung, còn Lăng Vân Triệt..." Tiến Trung cười âm u, "Bị thiến rồi."
"Cái... cái gì?!"
Hắn liếc ta một cái, xác định ta chỉ đơn thuần là kinh ngạc chứ không phải đau lòng, bấy giờ mới chậm rãi nói tiếp:
"Lăng Vân Triệt nghĩ đây là nơi nào? Đây là Tử Cấm Thành! Cùng hậu phi qua lại quá mức thân mật, giờ chỉ bị tịnh thân, cũng xem như mạng hắn lớn rồi. Hắn cùng thê tử vốn không hòa thuận, chuyện này ai ai cũng biết. Mậu Thiến đích thân nói ra, đêm tân hôn, Lăng Vân Triệt ôm một đôi giày mà ngủ, để nàng ta đơn độc một mình trong phòng. Bao năm qua, hai người căn bản chưa từng có phu thê chi thực. Giờ lại xảy ra chuyện cùng Hoàng hậu, Mậu Thiến khai rằng, Lăng Vân Triệt trong mộng thường gọi tên Như Ý, đôi giày đó, chắc chắn là Hoàng hậu làm tặng hắn."
Ta cảm thấy không thể tin nổi, Ô Lạp Na Lạp thị điên rồi sao? Giày nàng ta tự tay làm, cũng có thể tùy tiện đem tặng người khác? Hoàng đế hình như cũng chỉ từng nhận khăn tay nàng ta thêu mà thôi.
"Hoàng hậu nói, đôi giày đó là do Nhị Tâm làm, nhưng Hoàng thượng liếc mắt một cái liền nhận ra, hoa văn tường vân bên trong giày chính là thủ nghệ của Hoàng hậu."
Tiến Trung nói xong, ta cúi đầu nhìn tay mình, vết sẹo trên đầu ngón đã nhạt đi nhiều.
"Sao vậy? Mềm lòng rồi?" Tiến Trung lại mang bộ dạng ấy.
Giọng ta nhàn nhạt: "Không, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."
Vệ Yến Uyển, những kẻ từng khi dễ ngươi, chẳng mấy chốc đều sẽ xuống dưới gặp ngươi thôi.
25
Ta đứng ngoài Dực Khôn Cung, trông thấy Lăng Vân Triệt khoác trên mình bộ y phục thái giám, quỳ trên mặt đất cọ rửa đại môn.
Ngày trước, hắn từng phong quang vô hạn, nay lại gù lưng, như thể trên vai đè nặng thiên cân, chẳng thể thẳng lưng lần nữa.
Xuân Thiền ho nhẹ một tiếng, lùi lại hai bước, nhường không gian cho ta.
Hắn toàn thân cứng đờ, chậm rãi xoay người, thấy rõ là ta, liền quỳ sụp xuống đất: "Nô tài Tiểu Lăng Tử, bái kiến Lệnh Quý phi."
Ta trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói câu đầu tiên sau nhiều năm giữa chúng ta: "Nhìn bộ dạng này của ngươi , thật khiến bổn cung thấy ghê tởm."
Sắc mặt Lăng Vân Triệt tái nhợt: "Nương nương nói chí phải."
Vết sẹo đã mờ nơi đầu ngón tay bất giác đau nhói, ta lạnh giọng: "Nghe nói vừa rồi Hoàng thượng đến, cùng Hoàng hậu tranh cãi, phạt ngươi từ nay về sau đi hốt dọn nhà xí. Quả thực là công việc cực nhọc, bất quá, đúng như ngươi từng nói năm đó, làm nô tài, nào có chuyện không khổ? Nhẫn một chút rồi sẽ qua thôi."
Hắn cúi đầu thấp hơn nữa, tưởng chừng có thể vùi mình vào trong đất.
"Hoàng hậu vô tội hay không không quan trọng, Lăng Vân Triệt, chỉ cần con người ngươi, đoạn tình cảm này của ngươi còn tồn tại, thì ngươi liền sẽ hại c.h.ế.t người khác."
Lăng Vân Triệt đột ngột ngẩng đầu, trong mắt dậy sóng gió cuộn trào.
"Con đường ta chọn, ta đi rất tốt, cũng chưa từng hối hận." Ta nhấc chân bước vào Dực Khôn Cung, chưa từng ngoái đầu lại. "Còn ngươi, Lăng Vân Triệt?"