"Chỉ e điều gì?" Chân Hoàn vẫn còn chưa tan ý cười sau khi ta nhắc đến Ỷ Mai Viên, ánh mắt nay đã lạnh xuống, "Gia Quý phi và Dư phi muốn nghi ngờ ý chỉ của hoàng thượng sao?"
"Thần thiếp không dám."
"Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương," ta nhanh chóng lên tiếng, "Thần thiếp đã hoài thai ba tháng, chỉ là trước đây bản thân cũng không phát giác, kính xin Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thứ tội."
Vừa mới chê ta chưa có con, Hải Lan sắc mặt lập tức như gan heo.
Hoằng Lịch hết sức vui mừng: "Tốt lắm! Yến Uyển hầu hạ trẫm chu đáo, nay lại mang thai, hiện tại lục cung đều có mặt, Lý Ngọc, truyền chỉ, tấn Lệnh tần làm Lệnh phi."
18
"Chủ tử, người hoài thai thực sự vô cùng quý giá, Thái hậu thường xuyên sai người đưa tới bổ phẩm, còn nói muốn đích thân nuôi dưỡng thai nhi của người. Hoàng thượng cứ rảnh rổi liền đến thăm."
Lan Thúy vừa thu dọn đống ban thưởng chất cao như núi, vừa nói: "Chỉ là mấy vị phi tần Mông Cổ không dễ hòa hợp, đặc biệt là Dĩnh phi, lời nói luôn châm chọc rằng thân thế của chủ tử không xứng đáng."
Dĩnh phi tự phụ sau lưng có Ba Lâm bộ chống lưng, từ trước tới nay chưa từng đặt ta vào mắt.
Ta được sủng, nàng ta liền liên hợp cùng đám phi tần Mông Cổ bài xích ta. Nghe nói ta thích hoa đào, liền chế nhạo rằng thứ hoa ta yêu chẳng qua chỉ là phường tiểu gia bích ngọc, làm sao sánh được với những đóa hoa rực rỡ trên thảo nguyên của bọn họ.
Như Ý lại khen nàng ta ngay thẳng thẳng thắn, ngây thơ hồn nhiên.
Nhắc đến đứa con đã mất của Dĩnh phi, ánh mắt ta thoáng qua một tia lãnh đạm.
Quả thực là hồn nhiên, lại càng ngu xuẩn.
Sinh thần ta hôm ấy, nàng ta viện cớ động thai bất an, cố tình mời hoàng thượng sang cung nàng.
Nào ngờ, giữa lúc loan phượng giao hoan, hoàng thượng sơ ý một chút, thai nhi của Dĩnh phi liền bị sẩy.
Mà ta, tận tâm tận lực hoàn thành bổn phận của một vị tứ phi, mang theo thân thai đến thăm viếng giữa đêm khuya, hết lòng an ủi.
Chỉ có điều, đóa kim liên trong điện Dĩnh phi, bị ta vô tình tiện tay ngắt đi vài nhụy hoa đã được thấm đượm hương mê tình.
Ta khe khẽ ngâm nga khúc hát, vừa may áo nhỏ cho con, vừa cười nói: "Thân thế các nàng ta quả là hiển hách, nhưng rồi cũng phải cúi đầu thỉnh an ta. Anh hùng không hỏi xuất thân, các nàng coi thường ta vì xuất thân cung nữ, ta còn chê cười các nàng, dù dốc sức toàn tộc, cũng chẳng bằng một cung nữ như ta."
Lan Thúy và Xuân Thiền bật cười khanh khách.
Thấy hộp thiện dược mới được đưa tới, ta hỏi: "Đây là thứ gì? Ai đưa đến? Đã kiểm tra chưa?"
Xuân Thiền đáp: "Biết chủ tử người khứu giác nhạy bén, không ngửi nổi mùi thuốc, nên Tiến Trung công công đã mất nhiều công sức tìm ra phương thuốc này. Không chỉ dưỡng nhan bổ khí, dưỡng thai nhi, mà còn giúp chủ tử không bị phù thũng khi mang thai."
Ta bật cười, hắn còn giận dỗi vì ta từng nói hắn là thái giám, nhưng việc gì tốt cho ta thì lại không nề hà chút nào.
Ta sớm đã thỉnh chỉ từ Chân Hoàn, trong thời gian mang thai được miễn tiếp kiến chúc mừng từ các cung.
Tiến Trung canh chừng bên ngoài không rời, Lan Thúy và Xuân Thiền lại hận không thể tra xét đến tám lần những thứ ta đưa vào miệng, hơn nữa bản thân ta cũng tinh thông hương liệu, phàm là vật khả nghi, tuyệt đối không dùng.
Suốt mấy tháng nay, Vĩnh Thọ Cung vững chắc như thành đồng.
Không cần phải như Như Ý, một bậc hoàng hậu, vẫn còn phải trốn trong chăn ăn mơ chua.
Hoằng Lịch vô cùng coi trọng hài tử trong bụng ta, dù gì trước đây cũng đã có tiếc nuối, Ngũ công chúa của Như Ý, Lục công chúa của Dĩnh phi, hoặc yểu mệnh, hoặc sảy thai.
Thảm nhất vẫn là Thư phi.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Ta cung kính hành lễ, quy củ vẹn toàn.
Như Ý nhàn nhạt cất giọng: "Bổn cung đã nói, ngươi sắp đến kỳ sinh nở, không cần ngày ngày đến thỉnh an, miễn cho Hoàng thượng lo lắng."
Ta điềm tĩnh đáp: "Là sợ Hoàng thượng lo lắng, hay nương nương không muốn thấy thần thiếp?"
Sắc mặt Như Ý lạnh xuống: "Bổn cung vì sao lại không muốn gặp ngươi, chẳng lẽ Lệnh phi trong lòng không rõ? Nếu không phải ngươi lắm lời, Ý Hoan sao có thể mất hết hy vọng mà tự thiêu thân vong?"
Ta chẳng trách mình xem Như Ý là kẻ ngu xuẩn, ngay cả buộc tội người khác cũng tìm sai đối tượng. Nếu nàng ta nói ta hại Dĩnh phi, ta còn có thể tán thưởng nàng một câu rằng đã có tiến bộ.
"Hoàng hậu nương nương, nếu thần thiếp là Thư phi, người hận nhất ắt không phải thần thiếp, mà là..." Ta nhếch môi cười lạnh, "chính vị Hoàng hậu vẫn luôn tự xưng là tri kỷ tỷ muội với nàng ta."
"Ngươi nói bậy!"
"Thần thiếp có nói sai chăng? Nương nương và thần thiếp đều biết rõ, Hoàng thượng kiêng kị Thư phi là người do Thái hậu tiến cử, nên vẫn luôn ngấm ngầm đưa thuốc tránh thai giả làm an thai dược, bắt nàng ta uống suốt bao năm trời. Lâu dần, thân thể nàng ta đã chẳng còn thích hợp để mang thai nữa, Thập A Ca không giữ được, cũng là lẽ đương nhiên."