• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người đâu!"

 

"Thái hậu, Hoàng thượng có chỉ, lệnh Hoàng Quý phi lập tức tới Dưỡng Tâm điện."

 

Có người vội vã chạy vào bẩm báo, chính là tên thái giám đắc lực bên cạnh Hoằng Lịch, Tiến Trung.

 

Tiến Trung thở hổn hển: "Thái hậu, Hoàng thượng đang đợi Hoàng Quý phi, xin người xem xét…"

 

Ta hiểu ra, Hoàng đế muốn bảo vệ nàng.

 

Hiện tại, Ô Lạp Na Lạp thị so với bị phế cũng chẳng khác là bao, Thập Nhị A Ca từ nhỏ đã không có thiên tư, giờ lại mất đi chỗ dựa như Như Ý, tương lai e khó bề rộng mở.

 

Mà Vệ Yến Uyển vẫn còn một Thập Ngũ A Ca.

 

Ngay cả khi không tính đến sủng ái dành cho nàng, nếu Hoàng đế có ý định lập Vĩnh Diễm, tất nhiên phải xem xét danh tiếng của mẫu thân hắn.

 

Có những chuyện, e là chỉ có thể cho qua.

 

Vài ngày sau, Hoằng Lịch đến thỉnh an.

 

"Hoàng ngạch nương, nhi thần không phải thiên vị, chỉ là Yến Uyển hầu hạ nhi thần nhiều năm, thật lòng tận tụy. Ngạch nương xem, chiếc túi thơm này, nhi thần chỉ tiện miệng nhắc qua kiểu dáng hoa văn thịnh hành trong kinh, nàng liền thức suốt đêm thêu tặng. Ngón tay nàng vốn có bệnh cũ, thực khiến người ta không đành lòng."

 

Ta nhận lấy chiếc túi, cẩn thận quan sát, thâm tâm chấn động, nhưng sắc mặt vẫn điềm nhiên: "Sao trước giờ không thấy con đeo?"

 

Hoằng Lịch đáp: "Yến Uyển tinh tế, biết Hoàng ngạch nương một lòng hướng Phật, thường nhắc nhi thần khi đến thỉnh an nên bớt đeo những trang sức hoa mỹ, nhi thần cảm thấy nàng nói có lý."

 

Vậy hôm nay cố tình mang đến đây để cầu tình thay nàng?

 

Hoằng Lịch không ngốc, hắn đang muốn ta buông tha cho sủng phi của mình.

 

Vệ Yến Uyển làm việc cẩn trọng, nô tài bên cạnh nàng cũng trung thành, dù là Phú Sát Lang Hoa, Gia Quý phi, Thư phi, hay Ngũ A Ca, Lục Công chúa, nàng chưa từng đích thân ra tay, luôn biết cách mượn đao g.i.ế.c người, không lưu lại chút chứng cứ nào.

 

Thủ đoạn của nàng, thực sự cao hơn tất thảy phi tần cùng thời.

 

Nếu ta muốn xử trí nàng, cũng chẳng phải chuyện khó, chỉ là… Hoằng Lịch ắt chẳng vui lòng.

 

Thôi vậy.

 

Dù sao cũng là hậu cung của Hoàng đế, cứ để hắn tùy ý giày vò đi.

 

4

 

Hôm ấy, ta truyền Vệ Yến Uyển đến Thọ Khang cung thỉnh an.

 

Vẫn là lui hết mọi người ra ngoài.

 

Nàng vừa định hành lễ, ta nâng tay ngăn lại: "Không cần quỳ."

 

Nàng nghe theo, ngoan ngoãn đứng đó, mặc ta quan sát.

 

Rất lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên. Giây phút bốn mắt giao nhau, ta hiểu ra, chuyện ta nghi hoặc bấy lâu, vốn dĩ không cần phải hỏi nữa.

 

 

Ta mở lời: "Ở Vĩnh Thọ cung sống có quen chăng?"

 

Ta cũng không ngờ mình lại nói ra câu này.

 

 

Nàng đáp: "Vĩnh Thọ cung hoa lệ nguy nga, dĩ nhiên rất tốt. Chỉ là cách cung điện của thần thiếp hơi xa, đi một đoạn đường dài mới tới được."

 

Người ngoài nghe chẳng hiểu hàm ý trong lời nàng, nhưng ta thì biết nàng đang muốn nói gì.

 

Khi nàng còn là An Lăng Dung, đến khi mất đi, cũng chưa từng đặt chân vào Vĩnh Thọ cung.

 

Quãng đường xa mà nàng nói, từ Diên Hi cung đến Vĩnh Thọ cung, lại là trọn vẹn hai kiếp.

 

Nàng nghiêng người hành một lễ thường giữa các phi tần, hệt như năm nào.

 

Từ khi ta trở thành Thái hậu, đã rất lâu chẳng có ai hành lễ với ta như vậy.

 

"Tỷ tỷ." Nàng khẽ gọi, "Tỷ tỷ làm sao nhận ra muội?"

 

Ta đáp: "Ban đầu chỉ là một thoáng nghi ngờ, đến khi đứa bé của Dĩnh phi mất đi, ta càng chắc chắn hơn. Hoàng đế đưa ta xem túi thơm do ngươi tặng hắn, ta nhận ra đường kim mũi chỉ của ngươi."

 

Nàng mỉm cười nhạt nhòa: "Là muội sơ suất."

 

Ta lắc đầu: "Có sơ suất hay không, khó mà nói. Với tâm tư của ngươi, hẳn có thể nghĩ đến điểm này, cố tình thay đổi đường thêu cũng chẳng phải chuyện khó."

 

Nụ cười nàng càng sâu: "Tỷ tỷ quả nhiên tinh tường."

 

Ta chậm rãi cất lời: "Ngươi không sợ ta nhận ra, rồi g.i.ế.c ngươi?"

 

Nàng lặng đi một hồi, chậm rãi đáp: "Sợ. Nhưng càng sợ tỷ tỷ không nhận ra muội."

 

5

 

Ta còn chưa hoàn toàn bình tâm trước việc nàng thản nhiên thừa nhận mình là An Lăng Dung, nàng đã khiến ta thêm một lần chấn động.

 

Nàng nói: "Tỷ tỷ, Lăng Dung muốn ra khỏi cung."

 

Ta nhíu mày: "Chỉ vì tên Tiến Trung đó?"

 

Không phải ta xem thường thái giám.

 

Tô Bồi Thịnh cũng là thái giám, trong lòng ta, ông ấy vẫn là bậc nam tử có chí khí.

 

Ta chỉ là không hiểu.

 

Tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì rộng rãi sáng sủa hơn, cũng bớt đi phần nào mẫn cảm tự ti.

 

Ta không hiểu một thái giám thoạt nhìn bình thường như thế, lại có thể khiến nàng mở lòng, trút xuống mọi phòng bị.

 

Nàng chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, Lăng Dung ngu muội, có nhiều chuyện, sống lại một kiếp mới hiểu được. Lúc mới nhập cung, muội muốn tranh khẩu khí cho ngạch nương, để phụ thân không còn khinh thường mẫu tử muội. Về sau, khi muội trở mặt với tỷ, muội muốn chứng minh mình chẳng kém gì tỷ, những thứ tỷ có, muội cũng có thể tự mình đoạt lấy. Sau nữa, muội không cam lòng sống uổng một kiếp, tại sao muội lại phải làm bàn đạp cho kẻ khác?

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK