• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Bảo mặc dù lên tiếng giải thích cũng thuận tiện nhắc nhở đi cứu người, thế nhưng mọi người bên ngoài đình ngắm cá còn đứng sựng đó, cũng không lên tiếng, trong nhất thời lạ không nhúc nhích.

Tấn vương tầm mắt nhìn xẹt qua thất công chúa và Vinh Hoa quận chúa, hai nha đầu này bị đôi mắt rét lạnh ấy làm run rẩy, mấy hạt trân châu của tram cài trên đầu cũng phát ra máy tiếng leng keng, nếu là bình thường, đẹp không thể tả, nhưng mà vào lúc này chính là run sợ nên mới làm chúng leng keng vài tiếng, nhượng cho hai nha đầu này vừa thẹn vừa uất ức, thậm chí oán giận luôn nha hoàn mang trang sức đến cho các nàng ngày hôm nay.

không ai lên tiếng, hai ma ma ngã xuống nước vẫn còn kêu cứu, giọng kêu thập phần thê lương, làm cho thủ vệ xa xa ngoài viện chú ý đến, lền vội vã đến đây, vốn cho là có chuyện xảy ra, nhưng khi nhìn thấy nam nhân cùng các quý nữ ở trong đình xem cá đang câm như hến, da đầu không khỏi tê dại.

Hai vị công chúa quận chúa điêu ngoa sao lại đối đầu với Tấn Vương? Thái tử điện hạ nếu là biết việc này không chừng sẽ lột da bọn họ mất!

"Tham kiến Tấn vương điện hạ." Sau khi trưởng thị vệ hành lễ, chần chừ hỏi: "Điện hạ, không biết đãxảy ra chuyện gì, hai vị ma ma này..." Thị vệ nhận ra ma ma kia là ma ma hầu hạ Vinh Hoa quận chúa.

Tấn vương khuôn mặt lãnh khốc, con ngươi lại lạnh lẽo, giọng nói tự như cũng lạnh buốt, chỉ nghe hắnnói: "Bản vương cũng rất muốn biết xảy ra chuyện gì." Giọng nói trầm thấp, là giọng nam rất dễ nghe, thế nhưng ngữ điệu lại thập phần cổ quái, "vốn là ta đến thân quyến tướng sĩ bị bọn điêu nô ức hiếp, thật không sợ lòng tướng sĩ nơi biên cương nguội lạnh sao?"

Câu nói sau cùng mang ý ám chỉ, Vinh Hoa quận chúa và thất công chúa sắc mặt trắng bệch, trong mắt có xấu hổ và giận dữ cũng có hoang mang, trong lòng hết sức lạ, hôm nay Tấn vương vì sao lại xen vào việc của người khác, lấy tính cách của hắn, dù cho thấy có người chết ở trước mặt hắn, hắn không chỉ sẽ không ngăn cản, trái lại ác ý lại làm đưa dao cho người ta, làm người ta chết thảm hơn sao?

Vẻ mặt thị vệ có chút cứng ngắc, liếc mắt một cái đảo qua, tự nhiên cũng nhìn thấy cách bờ tường của đình, một ma ma đang kẹp chặt tay của một cô nương, trong lòng âm thầm kêu khổ, sao hôm nay mình lại xui xẻo trực ca này chứ? Trễ một ngày không phải tốt hơn sao?

Nghe nói như thế, ma ma kia cũng liền khiếp sợ kịp phản ứng, phát hiện mình còn kẹp tay cô nương nhà người ta, bằng chứng này vô cùng xác thực, sợ đến hồn phi phách tán, bụp một tiếng quỳ xuống, run rẩy ngay cả giọng nói cũng phát không ra, chỉ có thể liên tiếp dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu nghe vang vang, A Bảo nghe thấy cũng cảm thấy trán mình đau đau.

trong im lặng, ma ma đang rơi dưới nước cũng dần hết hợi từ từ chìm xuống.

Vinh Hoa quận chúa mày nhăn lại, mặc dù một ma ma có mất cũng không tiếc, nhưng đó là người của nàng, nếu để cho nàng ta chết như vậy, sau này nàng còn mặt mũi nào ở trong phủ thái tử, mặt mũi nào mà nhìn người ngoài? Chỉ có thể kiên trì nói: "Ngũ hoàng thúc, chuyện này đều là do con, xin hoàng thúc chớ để ý, trước tiên cứu nàng ta lên, sau đó mới trừng phạt, người thấy được không?"

Thấy Tấn vương nhìn sang, mặc dù đôi mắt hiện rỏ rằng đang run sợ đến tận mật xanh, nhưng lại cười tươi đến động lòng người.

"Nếu là tự ý, chết không luyến tiếc." Tấn vương thờ ơ nói: "Vinh Hoa trưởng thành, tin rằng thái tử cũng không muốn bên người Vinh Hoa có loại nô tài làm hại đến chủ nhân như vậy."

Đó chính là muốn nhìn ma ma kia chết.

xong rồi, sắc mặt của mọi người đều có chút không tốt, muốn nói cái gì, lại nhớ đến vị chủ nhân này ra tay thủ đoạn tàn khốc, một lời không thôi, chỉ đành nhịn xuống.

Thúy Tụ và Lý Minh Nghi sợ đến sắc mặt tái xanh, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho tốt. Lý Minh Nghi mặc dù cũng ghét thất công chúa tuy xinh đẹp nhưng hung hăng này, thế nhưng trơ mắt nhìn có người chết trước mặt mình, với nàng mà nói là cực kì không muốn, không khỏi nhìn về phía A Bảo.

A Bảo chau mày, nhìn bong bóng trên mặt nước, tâm thần bất định, âm thầm nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Tấn vương, đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy Tấn vương giống như nhìn nàng một cái, nói: "Đáng tiếc hôm nay là một ngày lành! Vớt lên thôi."

Hôm nay đúng là ngày lành, bởi vì tứ nhi tử của Thái tử tròn ba ngày, nếu xẩy ra mạng người thì ắt hẳn có điềm xấu, cũng như tát vào mặt Lý trắc phi, Tấn vương cũng là muốn cho một chút thể diện mà.

có lệnh đặc xá, một thị vệ biết bơi nhanh phóng xuống nước cứu vị ma ma kia lên, sau một hồi lộn xộn, ma ma kia xũng đã phun ra một ngụm nước, rốt cuộc đã tỉnh, khi tỉnh lại liền gào khóc một trận, "Quận chúa phải cứu cứu nô tỳ, nô tỳ bị..."

"Câm miệng!"

Tiếng quát “ Câm miệng” là do ba người cùng đồng vang lên, Vinh Hoa quận chúa, thất công chúa và người hộ vệ vừa cứu nàng ta, thậm chí còn nhanh tay nhanh mắt rút khăn tay của nàng ta nhét vào miệng nàng.

Đúng lúc này, ngay cửa hình tròn nơi hoa viên, một nhóm lão ma ma vây quanh một thân ảnh y trang diễm lệ đang tiến vào, đây không phải là vị thái tử phi đang tiếp đãi khách bên ngoài kia sao.

Thái tử phi vốn là đang bồi mấy vị phu nhân đến tham gia ngày vui của Tứ nhi, khôngngờ là một nha hoàn của Vinh Hoa quận chúa chạy đến thì thầm vài câu, nàng nghe xong sắc mặt sợ hãi, liền cáo từ rồi chạy đến đây.

bất kể là Tấn vương, hay là thất công chúa, thậm chí là nhi nữ của trấn bắc tướng quân, cũng hiện tại phủ thái tử không muốn đắc tội. Đương nhiên, nếu tính theo trình tự, Tấn vương xếp hạng nhất, nhi nữ trấn bắc tướng quân xếp thứ hai, thất công chúa chính là chót rồi. Thà rằng đắc tội thất công chúa, cũng không thể đắc tội Tấn vương và trấn bắc tướng quân, thái tử bây giờ còn phải nể trọng Tấn vương và trấn bắc tướng quân.

Thái tử phi liếc mắt một cái liền đem hiện trường vào mắt, trên mặt lộ ra đoan trang đúng mức tươi cười, cười nói: "Ra là ngũ hoàng đệ cũng ở nơi đây, đã xảy ra chuyện gì?"

Tấn vương chắp tay còn thi lễ, nói: "Bản vương cũng không biết, chỉ là trùng hợp đi qua."

Lúc này, thất công chúa rốt cuộc không nhịn được, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Thái tử phi, là Lý Minh Cẩm đối bản công chúa bất kính, bản công chúa chỉ định trừng phạt nàng ta thôi, đâu ngờ rằng ma ma này lại sơ ý rơi xuống nước."

Vinh Hoa quận chúa thấy thất công chúa đứng ra, nhớ tới chính mình vừa rồi quẫn bách, cũng có chút hận g A Bảo, vội hỏi: "Mẫu phi, đúng là Lý Minh Cẩm nhạo Thất cô cô tức giận."

Thái tử phi trên mặt đoan trang ung dung tươi cười có chút văng tung tóe, trong lòng hận không thể quất chết đưa nha đầu này không biết đây là nhi nữ công thần, trước bất luận thái độ của Tấn vương, chỉ riêng việc năm ngoái phụ thân Lý Minh Cẩm đánh thắng trận nơi Cảnh thành, đây mới là trọng điểm, không biết có bao nhiêu người muốn dựa hơi, hai cái nha đầu ngu xuẩn này không biết khách khí mấy phần, còn dám tùy tiện lấy cớ đến làm khó dễ người ta, quả nhiên bị làm hư.

Thái tử phi ánh mắt nhàn nhạt, thất công chúa tự có hoàng thượng và quý phi quản giáo, nàng là tẩu tử không thể nói cái gì, thế nhưng Vinh Hoa quận chúa tâm thật sự là quá lớn, không có đúng mực, nên để cho một ma ma giáo dục lại.

Nhìn hai nha đầu kêu ngạo, thái tử phi trong lòng tuy rầu rĩ nhưng không hiện trên mặt, cười nói: "Các ngươi có hiểu lầm cô nương nhà người ta không? Minh Cẩm là một đứa trẻ biết lễ nghĩa, ắt sẽ khôngphạm bất kính dù là nhỏ."

A Bảo rất thuận theo: "Hồi bẩm thái tử phi, Minh Cẩm xác thực không dám đối công chúa mà bất kính, công chúa lúc trước có hiểu lầm." nói xong, ngẩng đầu hướng thất công chúa lộ ra cái khuôn mặt tươi cười, cái răng khểnh chói sáng, thất công chúa mũi thiếu chút nữa phì khói, sắc mặt biến thành màu đen.

Thái tử phi không cho thất công chúa và Vinh Hoa quận chúa cơ hội mở miệng, lại nói: "đã là hiểu lầm, các ngươi cũng chớ để ở trong lòng. Đúng rồi, ngũ hoàng đệ, hoàng huynh ngươi lúc nãy cho người tìm ngươi đến thư phòng."

Tấn vương nghe xong, nhàn nhạt đáp lời, "Bản vương cáo từ." nói xong, mang theo tùy tùng rời khỏi, không lưu lại chút dấu vết.

Tấn vương rời khỏi cũng làm cho người ở chỗ này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử phi nhìn thấy Tấn Vương rời khỏi, lại bắt đầu nhìn hai đứa nha đầu đang run rẩy như chim sợ cành cong, nụ cười trên mặt mặc dù có chừng mực, nhưng A Bảo nhìn thì thấy rất bình thường nhưng cai bình thường này lại có điểm gì đó không bình thường, liền thấy thái tử phi cười đối với các nàng đạo: "Minh Cẩm, Minh Nghi, các ngươi đến dạo hoa viên sao?"

A Bảo kéo Lý Minh Nghi tiến lên làm thi lễ, nói: "Đúng vậy, trắc phi nói hôm nay khí trời tốt, để Thúy Tụ dẫn đến vườn hoa dạo chơi. Thái tử phi, thời gian không còn sớm, tỷ muội chúng ta cũng nên quay lại gặp đại tỷ."

Thái tử phi liếc mắt nhìn Thúy Tụ một cái, khoan dung cười nói: "Ừ, đi đi."

Lại thi lễ, hai người liền cáo từ rời đi. Thất công chúa và Vinh Hoa quận chúa sắc mặt âm trầm nhìn các nàng rời khỏi, muốn nói cái gì, nhưng thấy thái tử phi còn đang ở đây, chỉ có thể im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK