• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nyanko cungquanghang

Đại công chúa đến phủ Tấn vương muốn Tấn Vương phi giao ra vị đại phu đã mạo phạm nàng, lại không nghĩ đến chuyện này khiến Tấn Vương phi chịu kinh hách, việc này rất nhanh được truyền đi, làm mọi người trợn tròn mắt.

Đồng dạng há hốc mồm còn có vị thai phụ nào đó vừa được khám xong.

A Bảo ngồi ở trên giường phủ đệm mềm dùng chỉ ngũ sắc thêu, cả người còn mơ mơ hồ hồ phản ứng không kịp. Chẳng qua là nàng giả vờ bị kinh hác một chút, muốn làm ác nhân cáo trạng trước, làm sao biết được thái y đi ngang qua sân khấu mặt mày tươi cười lại chúc mừng nàng, nói cho nàng biết đây là hỉ mạch, đã được một tháng.

một tháng… Vậy chẳng phải là trúng thưởng trong mấy ngày chiến đấu kịch liệt đầy hăng hái trước khi Tiêu Lệnh Thù rời kinh sao? Tình hình chiến đấu dữ dội như vậy cũng có thể hoài được hả?

Nghĩ nghĩ, A Bảo nhịn không được che mặt.

So sánh với A Bảo vẫn ở trạng thái rối rắm, trong phủ Tấn vương lại là một mảnh vui vẻ. Ngay khi gương mặt béo tốt đầy sáng sủa của Lưu quản gia tới xin chỉ thị từ A Bảo, vội vàng phân phó xuống dưới, Vương phi có thai, mọi người được thưởng hai tháng tiền tiêu vặt, làm mọi người trên dưới Vương phủ đều vui vẻ. Càng không cần nói đến bốn Nhạn và Hoa ma ma hầu hạ chăm sóc A Bảo. Hoa ma ma thậm chí còn cực kỳ khoa trương chắp tay trước ngực, hướng lên trời vái lạy nhắc đi nhắc lại, “Phu nhân phù hộ” này nọ.

Ngay khi mọi người đều đang vui vẻ, chỉ có vị thai phụ mờ mịt ngồi đó có chút không thích hợp.

Hoa ma ma dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bụng nhỏ A Bảo, từ ái nói: “Vương phi muốn ăn gì cứ việc phân phó, lão nô nhất định sẽ làm ra để Vương phi nếm thử. hiện tại Vương phi chính là phụ nữ có thai, phải ăn nhiều một chút hài tử mới lớn mau được. Ai ui, về sau mấy đồ ăn kỳ quái cũng không cần ăn quá nhiều, đối với thai nhi không tốt…”

Rốt cuộc dưới sự lải nhải của Hoa ma ma cũng làm A Bảo lấy lại tinh thần, buột miệng thốt ra nói: “Ta muốn ăn McDonald’s.”

“Mạch, mạch gì cơ?” Hoa ma ma lắm mồm hỏi.

A Bảo lại có biểu tình mất mát.

Nhạn Hồi mới hoàn hồn từ tin vui, nghe lời A Bảo nói, nhịn không được mắt trợn trắng, nói với Hoa ma ma: “Ma ma, vừa rồi bà nói mấy đồ ăn kỳ quái, nên hiện tại Vương phi lại muốn ăn đó. Nô tỳ nghe người ta nói, không thể ở trước mặt thai phụ nói mấy đồ kỳ quái, sẽ dạy hư hài tử.”

“Đúng vậy, Nhạn Hồi tỷ tỷ nói không sai. Nô tỳ cũng nghe nói tuy rằng thai nhi chưa được sinh ra, nhưng bọn họ đều biết người lớn đang làm gì, không thể ở trước mặt thai phụ làm chuyện xấu, sẽ dạy hư hài tử.” Nhạn Thanh vội nói đệm.

Nhạn Nhiên cũng nói: “Nô tỳ trước kia nghe trưởng bối ở quê nói rằng thai phụ không thể ăn thịt thỏ, còn có thịt dê, thịt chó, thịt vịt gì cũng không thể, ăn gừng cũng không được…”

Nhạn Nhiên liệt kê một đống, A Bảo nghe thấy thì trợn mắt há mồm, mấy Nhạn khác chưa từng tiếp xúc với thai phụ, cũng tương tự trợn mắt há mồm, vội hỏi vì sao mấy thứ này thai phụ không thể ăn, là có chuyện gì. Chờ khi nghe được Nhạn Nhiên nói trưởng bối trong nhà nói: Ăn thịt thỏ hài tử sinh ra sẽ bị sứt môi, ăn thịt chó hài tử sẽ thích cắn người, ăn thịt vịt hài tử sinh ra không thông minh, ăn gừng thì hài tử sẽ có sáu ngón tay… Mấy Nhạn và Hoa ma ma đều hai mặt nhìn nhau, còn A Bảo thì thiếu chút nữa ôm bụng cười chết, rất nhanh bị bốn vị Nhạn tức giận.

Bởi vì mang thai là chuyện mừng, A Bảo dò hỏi Lưu quản gia, quyết định viết thư báo cho Tiêu Lệnh Thù biết chuyện.

Buổi tối, dưới ngọn đèn nhỏ A Bảo viết thư nhà cho Tiêu Lệnh Thù, cũng không biết viết gì mới tốt, cuối cùng chỉ có năm chữ: Chàng phải làm cha rồi!

Đem phong thư viết xong, A Bảo đặt lên bàn, bảo người ngày mai sáng sớm gửi đi Giang Nam, sau đó thoả mãn lên giường nghỉ ngơi.

Nằm giữa giường, vừa vuốt vị trí bên cạnh, A Bảo vừa vuốt bụng tưởng tượng đến cảnh sau khi Tiêu Lệnh Thù nhận được tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào? Đoán chừng lấy gương mặt cứng đờ không cảm xúc đó, vẫn là biểu tình không có gì như trước? Hoặc là nên nói, hắn hiểu được nàng mang thai có nghĩa là gì sao?

nói thật ra, nàng mang thai, bụng không có biểu hiện gì, cơ bản là không có cảm giác gì, nếu không phải thái y nhiều lần bảo đảm có thai, Giải Thần Y cũng tới xem mạch xác nhận, thì quả thật là nàng không có tin. Bởi vì nàng hoàn hoàn không có biểu hiện nôn nghén, kén ăn, thích ngủ hay mệt nhọc gì cả, hài tử trong bụng về cơ bản là không có cảm giác tồn tại.

Sau khi Tiêu Lệnh Thù biết việc này sẽ có phản ứng gì đây? không biết vì sao trong lòng có chút chờ mong.

*****

Tin tức A Bảo mang thai truyền ra, mọi người sôi nổi sai người đưa tới hạ lễ, mà một ít người quen thì tự mình qua phủ tới thăm thai phụ bị ‘chấn kinh’, những người khác thì có thể trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, không cần tự mình tiếp kiến đều lấy cớ có sẵn là muốn an thai.

Phu nhân Uy Viễn Hầu và nhị phu nhân muốn gặp, Thái tử phi, Ngũ công chúa, Giang Lăng Vi đều phải gặp, mấy người khác không muốn gặp thì tin tưởng cũng không có giao tình tốt để tới đây.

Phu nhân Uy Viễn Hầu và nhị phu nhân tới thăm A Bảo, thấy A Bảo đổi thành y phục rộng thùng thình, đi chậm, dò hỏi phương diện thức ăn, biết Hoa ma ma xử lý cực kỳ thoả đáng đều cảm thấy yên tâm. Chẳng qua bọn họ vẫn đem một ít kinh nghiệm trong thời gian mang thai và mấy việc cần chú ý truyền thụ cho A Bảo, Hoa ma ma và mấy Nhạn đều cực kỳ coi trọng, còn lấy sổ ghi chép lại.

Vì A Bảo ‘chấn kinh’ yêu cầu nghỉ ngơi, cho nên phu nhân Uy Viễn Hầu và nhị phu nhân cũng không có ở lâu, thấy A Bảo không có việc gì, lại dặn dò một phen, rất nhanh thì rời đi.

Sau khi tiễn phu nhân Uy Viễn Hầu và nhị phu nhân thì Thái tử phi và Kim Cảnh Hi đại diện cho Hoàng hậu cùng nhau đến thăm.

Hai nữ nhân đều là người thông minh, thấy sắc mặt A Bảo hồng nhuận, cũng không có dáng vẻ suy nhược, đảo mắt thì hiểu rõ chuyện gì, chẳng qua lại im lặng không nhắc đến chuyện của Đại công chúa. Chỉ là tới chúc mừng A Bảo, Thái tử phi cũng thuận tiện truyền thụ cho A Bảo một ít chuyện mà thai phụ cần chú ý.

Tuy rằng Kim Cảnh Hi có chút hâm mộ, chẳng qua nghĩ đến bản thân còn trẻ, hiện tại trượng phu tuy rằng không có đàng hoàng, chẳng qua dần dần cũng bị nàng bắt gọn trong tay, cũng buông tâm vài phần.

Thái tử phi đến đây còn truyền đạt Hoàng hậu ý chỉ, bảo A Bảo ở trong phủ yên ổn dưỡng thai, cũng miễn thỉnh an, chờ sau khi đủ ba tháng ổn định lại tiến cung, ngàn vạn đừng học người nào đó cậy mạnh làm bậy. Còn người nào đó ở đây, thì bọn họ đều nhịn không được nhấp miệng cười, tất nhiên biết rõ người đó là ai.

Sau khi Ninh vương phi có thai, căn cứ vào tâm tình muốn khoe khoang với tình địch, hơn nữa thái y cũng nói thân thể nàng ta khoẻ mạnh, vì vậy hận không thể mỗi ngày đều chạy vào trong cung, làm mấy nữ nhân có giống mà không thể nảy mầm hận đến ngứa răng. Mà mỗi lần Ninh Vương phi tiến cung thỉnh an Hoàng hậu đều đụng đám người A Bảo và Kim Cảnh Hi, thì chạy tới cung Phượng Tường, cho nên tự nhiên kéo theo nhiều thù hận.

A Bảo không thích hoàng cung lắm, tiến cung thỉnh an là bởi vì xã hội yêu cầu, làm tốt chuyện này trên danh nghĩa, đỡ phải nhận cái danh bất hiếu. hiện tại có cớ để khỏi phải tiến cung, tự nhiên miệng đồng ý, thuận tiện lấy vẻ mặt cảm kích cảm tạ Hoàng hậu quan tâm, nàng sẽ ‘dưỡng thai’ thật tốt, sẽ không học Ninh Vương phi không lấy chuyện hài tử làm trọng, mỗi ngày chạy ra bên ngoài.

Sau khi Thái tử phi và Kim Cảnh Hi rời khỏi, cuối cùng Giang Lăng Vi và Ngũ công chúa cũng đã đến.

Thời điểm hai người đến, A Bảo đang uống cháo đậu sữa dê, còn bận rộn cân nhắc Hoa ma ma làm thử hamburger thế nào, nói đến mức mấy Nhạn thật muốn trợn trắng mắt cho A Bảo xem, bảo nàng nên ngừng một chút, đừng có hiếm lạ đồ ăn kỳ quái gì cũng nghĩ ra, cũng phải xem điều kiện có cho phép hay không.

Giang Lăng Vi và Ngũ công chúa cùng nhau đến, hơn nữa chọn ngày thứ ba sau khi biết được tin A Bảo có thai là vì muốn tránh người khác. Còn việc bọn họ nghe nói Đại công chúa làm A Bảo bị kinh hách cũng không có lo lắng, chẳng qua là vì tín nhiệm với A Bảo và hung danh phủ Tấn vương, cảm thấy Đại công chúa đơn thương độc mã chạy vào phủ Tấn vương, có thể ăn quả ngọt được sao? Cho nên cơ bản không phải lo lắng. Hơn nữa A Bảo không sai người đi thông tri bọn họ, liền biết trong đó có vẫn đề.

Quả nhiên, hiện tại thấy nàng ăn ngon uống tốt, còn có cái gì không hiểu?

Chờ sau khi bọn nhà hoàn dâng lên trà bánh, A Bảo biểu bọn họ lui ra, đại sảnh chính chỉ còn lại ba nữ nhân.

“Muốn ăn không? Đây là cháo đậu nấu nhừ có thêm sữa dê đã khử mùi tanh còn bỏ thêm mật ong, rất dinh dưỡng đó.” A Bảo hướng hai nữ nhân đề cử thức ăn của mình.

Trừ bỏ người Bắc Di sinh sống ở thảo nguyên và bá tánh có điều kiện sinh hoạt không tốt lắm, thì người dân Đại Nghiệp rất ít khi uống sữa dê. Đối với bọn họ mà nói, mùi vị của sữa dê quá nặng, khó có thể chịu đựng, hơn nữa bọn họ cũng uống không quen. Cũng chỉ có A Bảo tham ăn này sau khi làm chủ đương gia, vốn dĩ nhớ đồ ăn tới mức nghẹn, cuối cùng cũng bạo phát, muốn ăn gì thì phân phó một tiếng, bảo đầu bếp nữ và Hoa ma ma cùng nhau lăn lộn, tuy rằng làm ra món ăn không ngon như trong trí nhớ của nàng, nhưng ở điều kiện như này, đã là cực kỳ đáng khen rồi.

Hai người tự nhiên lắc đầu, bọn họ không uống sữa dê, chẳng qua thấy A Bảo uống ngon miệng, cũng không khỏi thấy hứng thú, bảo người đưa tới chén nhỏ, cùng uống cháo đậu sữa dê với A Bảo.

Sữa dê có bỏ thêm hạnh nhân để nấu, khử đi mùi tanh, cháo đậu là dùng các loại đậu ninh nhừ, hai vị trộn với nhau, thêm mật ong vị thanh ngọt, cảm giác như cháo bát bảo. Đây là lần đầu hai người bọn họ ăn thử, dường như sữa dê cũng không có khó uống như lời người khác nói. So với Giang Lăng Vi thì Ngũ công chúa thích hơn một chút, thuận tiện hỏi A Bảo muốn công thức, tính toán khi trở về thì sai đầu bếp làm cho Kim phò mã thử xem.

Sau khi ăn xong cháo đậu sữa dê, hai người lại thấy A Bảo ôm một mâm trái cây ngồi gặm, không khỏi hoảng sợ, vội nói: “Muội ăn có nhiều quá không vậy?”

A Bảo cầm một miếng lê, hàm hồ nói: “không có biện pháp, hiện tại là một người ăn hai người bổ.” Hơn nữa trái cây có dinh dưỡng, chỉ là so với nữ nhân bình thường thì nàng ăn nhiều gấp đôi thôi, căn bản cũng không tính nhiều lắm. nyan_nyan_cqh

Hai người cũng chưa từng mang thai sinh dục, nghe lời nói như vậy cũng không nói gì nữa.

Xem A Bảo ăn ngon uống tốt, gương mặt hồng nhuận, nào có cảm giác chấn kinh gì. Cho nên Đại công chúa muốn làm ác nhân cáo trạng trước lại bị A Bảo đào hố, hiện tại còn bị hoàng đế hạ chỉ ở trong phủ tĩnh dưỡng, thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Sau khi dò hỏi thân thể trạng huống A Bảo, thì dời đề tài nói tới chuyện khác.

Ngũ công chúa nói: “Muội không nhìn thấy đó thôi, ngày hôm qua Ninh Vương phi tiến cung thỉnh an, sắc mặt vẫn luôn không tốt, nghe nói khi nghe được tin tức muội mang thai, nàng ta còn ném vỡ ly nữa.”

Giang Lăng Vi bỉu môi nói: “Chẳng lẽ nàng ta hoài thai lại nghĩ người khác hoài không được? Nào có đạo lý như vậy chứ. Xem nàng ta có thể lăn lộn như vậy, thật lo lắng ngày nào đó nàng ta cũng giày vò hài tử chính mình, cũng không chịu tích đức cho con cái chút nào.”

Tuy rằng lời này rất đúng, nhưng cũng có chút khắc nghiệt, Ngũ công chúa vội nói: “Muội bớt tranh cãi đi, nàng ta tính nết chính là như vậy. Nếu để nàng ta biết muội nói vậy, chỉ sợ không buông tha muội đâu.”

Giang Lăng Vi lại không sợ, tuy rằng nàng và Ninh Vương phi chưa đến mức đấu đá kịch liệt, nhưng hai người giống như trời sinh đối lập. Trước kia chưa lấy chồng, bởi vì Giang Lăng Vi có dung mạo xuất chúng nên Ninh Vương phi cực kỳ chán ghét nàng. Sau này nghe nói Giang Lăng Vi gả cho Bình Vương thế thử, đóan chừng ở sau lưng Ninh Vương phi cười có bao nhiêu vui sướng. Mà sau khi thành thân, Ninh Vương phi là thân vương phi so với Giang Lăng Vi là thế tử phi thì phẩm cấp cao hơn Giang Lăng Vi một bật. Lại muốn khoe khoang chỉ là nếu không phải Giang Lăng Vi được Bình Vương Thái phi sủng ái, hoàng đế lại kính trọng bà, chỉ sợ Ninh Vương phi cũng không thèm cố kỵ chút nào. Đương nhiên, mỗi lần ở trường hợp công khai, Ninh Vương phi đối đầu với Giang Lăng Vi chưa từng thắng lần nào, mỗi lần đều bị Giang Lăng Vi nói dăm ba câu làm cho tức giận phải rời khỏi.

Gặp được A Bảo, hàn huyên cùng nàng chút chuyện, rốt cuộc Ngũ công chúa vẫn lo lắng Kim Cảnh Giác ở nhà, rất nhanh thì rời khỏi.

Chờ sau khi Ngũ công chúa rời khỏi, A Bảo liền hỏi: “Thân mình Thái phi thế nào? Có cần ta bảo đại phu trong phủ nhìn một chút?”

Giang Lăng Vi không để ý lắm nói: “Nếu ngay cả thái y cũng không trị được thì đại phủ trong phủ muội có lợi ích gì chứ? Khoan đã, đại phu đó không phải là người Đại công chúa vừa mắt muốn đem về phủ làm trai lơ chứ?” Giang Lăng Vi phản ứng cực nhanh.

“… Đúng vậy.” A Bảo đờ đẫn trả lời, dường như mỗi lần Giang mỹ nữ quậy với nàng, luôn nghĩ sao nói vậy, mấy thời điểm khác biểu hiện đều được người thưởng thức, chẳng lẽ bởi vì ở trước mặt nàng nên tương đối tự tại chăng?

Giang Lăng Vi tự nhiên đối với hành vi trộm gà không thành còn mất nắm gạo của Đại công chúa thì cười nhạo một phen, sau đó nhớ tới sổ nợ rối ren của phủ Bình vương cũng nhịn không được thở dài, có chút phẫn nộ nói với A Bảo: “Muội có biết hôm kia vì sao Thái phi bị bệnh không? Là bị người làm tức giận đến bệnh! Đám người Thẩm gia kia sốt ruột, thế nên muốn dụ dỗ Tiêu Lệnh Tuần chơi nam nhân, vì vậy làm Thái phi tức giận đổ bệnh!”

A Bảo trừng lớn đôi mắt, giật mình che miệng, cũng có chút hiểu rõ vì sao lần trước Giang Lăng Vi sẽ tiều tuỵ như vậy.

Tiêu Lệnh Tuần là tên của Bình Vương thế tử, mà Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của Bình Vương phi hiện tại. Sau khi Bình Vương phi Thẩm thị gả cho Bình vương làm kế Vương phi, sinh được hai nhi tử và một nữ nhi, đối với nhi tử do Bình Vương phi trước đây lưu lại tự nhiên nhìn không thuận mắt, thậm chí muốn để nhi tử của mình tương lai kế tục tước vị Bình vương, cho nên vẫn luôn phủng sát thế tử Bình vương. Chẳng qua sau đó bị Bình Vương Thái phi phát hiện, mắng bà ta một trận, đưa Bình Vương thế tử dưỡng bên người mình mới tốt hơn một chút. Chỉ là tuổi Thái phi đã cao, dù sao tinh lực có hạn, cho nên hơi không chú ý thì Bình Vương thế tử đã bị dưỡng thành một bộ dạng như heo.

Lần này nhà họ Thẩm hành sự bí ẩn, chẳng qua muốn để cho Bình Vương thế tử đi sai đường, sau đó huỷ hoại Bình Vương thế tử, để nhi tử Bình Vương phi kế thừa tước vị phủ Bình Vương. Nhưng không khéo lại bị Giang Lăng Vi phát hiện một chút dấu vết để lại, nếu không sau này xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ là tao ương của Bình Vương thế tử.

Vốn dĩ Giang Lăng Vi không nghĩ nháo lớn việc này, nhưng ai biết Bình Vương phi sợ thủ đoạn của Giang Lăng Vi, nóng đầu trực tiếp đem việc này chọc đến chỗ Bình Vương Thái phi, đương nhiên trước là đem bút tích nhà họ Thẩm đưa ra, chỉ nói là Bình Vương thế tử chơi nam nhân, làm Bình Vương Thái phi tức giận đến mức thiếu chút nữa bệnh không dậy nổi. Ngay lúc đó phủ Bình vương cực loạn, Bình Vương giận dữ, thiếu điều muốn trực tiếp tiến cung tìm Hoàng thượng phế thế tử chi vị của Tiêu Lệnh Tuần. Sau đó vẫn là nhờ Giang Lăng Vi cao tay, lấy chứng cứ đưa ra hành vi của nhà họ Thẩm, lúc này mới làm Bình Vương thế tử thoát khỏi vận mệnh bị phế.

“Sau đó thì thế nào?” A Bảo vội hỏi.

“Sau đó?” Giang Lăng Vi cười lạnh, “hiện tại nhà họ Thẩm trôi qua không tốt, Thẩm thị hiện tại cũng bị phạt sau kinh Phật ở Phật đường, Thanh Ninh và hai người đệ đệ kia cũng bị liên luỵ, hiện tại đều rất an phận. Chỉ tiếc vị cha chồng kia là người do dự không quyết đoán, không có đề ra trừng phạt nghiêm khắc nào. Chỉ tội cho tổ mẫu, tuổi cao, lại còn bị chọc tức thành như vậy.” Dù sao Bình Vương Thái phi thương nàng nhiều như vậy, Giang Lăng Vi đau lòng bà cũng phải.

Cái này thật là trạch đấu làm người ta hoa mắt chóng mặt mà, A Bảo cảm thấy với chỉ số thông minh của mình, nếu gả đến loại địa phương như phủ Bình vương thì chỉ có thể bị người thiết kế mà thôi. Chẳng qua nàng đối với Giang Lăng Vi lại có tin tưởng, chỉ cần cô nương này tức giận thì quả thực không phải là người bình thường.

“Bình Vương thế tử thì sao?” A Bảo gặm đào hỏi.

Giang Lăng Vi nhíu mày nói: “Ăn xong lại nói, đừng giống như tiểu hài tử, từ từ kẻo nghẹn.”

A Bảo cười đáp ứng, vội vàng chậm lại tốc độ, giống như hamster chậm rãi gặm nhấm.

“Tiêu Lệnh Tuần… Hừ, hiện giờ so với chó hắn còn ngoan hơn!” Giang Lăng Vi khẽ nâng cằm, “Ta chỉ đông hắn không dám đi hướng tây, ta bảo hắn ngồi hắn không dám đứng.” Tuy rằng nói rất đắc ý, chính là trong lòng vẫn cực kỳ phẫn nộ.

Nếu nàng không có phát hiện ra, đoán chừng Tiêu Lệnh Tuần sẽ bị người oan uổng, sau đó bị ném khỏi vị trí thế tử, nàng cũng gặp phải xui xẻo. Người sống ở đời, tuy rằng danh lợi phú quý không phải điều cần thiết, nhưng ai lại không có điều theo đuổi chứ, có thứ càng tốt vì sao lại từ bỏ? Ở trong lòng của Giang Lăng Vi, tước vị Bình Vương phủ chỉ có thể là phu quân của nàng.

A Bảo nghe ra được nàng đang khó chịu, vỗ vỗ tay an ủi nói: “Đừng tức giận hỏng chính mình, ít nhất thế tử là người nghe lời, trong mắt trừ bỏ tỷ ra còn không có người khác. Ai không nói từ sau khi thế tử cưới tỷ thì hành sự đều có chủ trương, hiểu chuyện hơn không ít chứ?”

Sau khi Giang Lăng Vi nghe xong thì trong lòng dễ chịu rất nhiều. Lúc bị cưỡng chế chỉ hôn với Bình Vương thế tử, nàng nhịn xuống, đều là sống thì nơi nào không giống nhau? Hơn nữa tuy rằng Bình Vương thế tử giống như heo, nhưng lại được dạy dỗ, cũng nghe lời, làm nàng đối với tương lai cũng chậm rãi có niềm tin. Nhưng ai biết chỉ chớp mắt, nữ nhân nhẫn tâm Bình Vương phi kia thế nhưng lại muốn huỷ hoại Bình Vương thế tử, làm nàng tức giận cực kỳ. Chỉ tiếc Bình Vương là đồng đội ngu như heo, không có làm chuyện đạt được kết quả như bà ta mong muốn. May mắn là sau việc này, Thái phi lấy lại quyền quản gia từ trong tay Bình Vương phi, giao lại cho nàng.

“hiện tại quản gia phủ Bình vương là ta, ta thật muốn nhìn xem một người như Thẩm thị từ nay về sau có thể làm ra được chuyện gì.” Giang Lăng Vi cúi đầu cười, nhất là gương mặt cúi đầu dịu dàng kia, thật là hình ảnh cực đẹp, chỉ tiếc bối cảnh ngập tràn âm khí dày đặc.

A Bảo cảm thấy da gà cũng nổi lên, xem bộ dạng của Giang Lăng Vi lúc này, dám cá ngày tháng của đám người Bình Vương phi này xem như trôi qua không tốt lắm.

Suy đoán này của A Bảo thì đúng rồi. Chờ lần sau Giang Lăng Vi tới thăm nàng, thì nghe được từ lời nàng ấy bảo Bình Vương có thêm hai phòng di nương xinh đẹp như hoa, cả ngày ôm ôm tình tình ý ý, hoàn toàn đem thê tử ở Phật đường quên mất. Thanh Ninh quận chúa vì vậy còn gây một trận với Bình vương, bị phụ thân mắng đến mức che mặt nước mắt như mưa chạy đi. Còn hai nhi tử của Thẩm thị thực ra lại an phận đọc sách, không tham dự việc hậu trạch.

Giang Lăng Vi vẻ mặt vui vẻ nói: “Thân mình Thái phi đã tốt rồi, đại phu trong phủ muội y thuật không tồi, hơn nữa lớn lên cũng quá tuấn tú rồi, chẳng trách Đại công chúa nhìn trúng hắn muốn hắn ta làm trai lơ.” nyanko_cungquanghang

Lần trước khi Giang Lăng Vi rời đi, A Bảo ngẫm lại vẫn nên để Giải Thần Y đi phủ Bình vương một chuyến, chẳng qua lại không có nói tên thật của hắn, dù sao Lăng Nam Giải thị dòng chính còn ở đó, Giải Thần Y chỉ là chi thứ, hắn cũng không muốn ở kinh thành nổi bật, miễn rước lấy nghi kị từ dòng chính, đối ngoại đều dùng tên giả. Vì vậy, A Bảo cũng mệnh lệnh xuống dưới với hạ nhân phủ Tấn vương, không cho phép có người tự tiện đem tên của Giải Thần Y nói cho người ngoài nghe.

Nghe được thân mình Bình Vương Thái phi có chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên A Bảo rất vui vẻ. có Bình Vương Thái phi ở đó là có thể áp chế Bình Vương kế phi không an phận, đối với việc Giang Lăng Vi khống chế phủ Bình vương cực kỳ có lợi. A Bảo và Giang Lăng Vi làm tỷ muội tốt đã lâu, tự nhiên phải tính toán vì tỷ muội của mình rồi.

Sau khi Giang Lăng Vi rời khỏi, A Bảo lại nghĩ tới Bình Vương thế tử, nghĩ đến một thân đầy mỡ của hắn, tuy rằng dưới yêu cầu nghiêm khắc của Giang Lăng Vi, hơn nửa năm qua đã giảm một ít, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như heo vậy. Gien nhà họ Tiêu không tồi, nếu như Bình Vương thế tử có thể giảm béo thành công, hẳn cũng sẽ là soái ca chứ nhỉ? Giang Lăng Vi xinh đẹp như vậy, phong cách tên đầu heo này thật sự không quá hợp.

Nghĩ ngợi, A Bảo gọi thần y có hiểu biết tới, hỏi: “Giải Thần Y, ngươi có thể làm thuốc giảm béo được không? Ừm, không được tổn hại thân thể.”

Giải Thần Y buồn bực, nói: “Vương phi muốn làm gì? Hơn nữa loại chuyện giảm béo như này, thật sự không thoả đáng. Tuy rằng mấy năm nay gần đây Đại Nghiệp mưa thuận gió hoà, nhưng đối với bá tánh mà nói, có thể ăn no là việc tốt, loại chuyện giảm béo như này thật sự không được. Còn phú quý nhà giàu bị mập thì chỉ cần ăn ít, vận động nhiều vào cũng không béo thế nào được…”

Lải nhải một đống lời, A Bảo nghe ra được ý chính: Giảm béo không phải chuyện tốt, đừng giảm, lãng phí dược liệu và thời gian lắm.

“Giải Thần Y có gặp qua Bình Vương thế tử?” A Bảo hỏi.

Giải Thần Y nheo nheo mắt, “đi phủ Bình vương xem bệnh cho Bình Vương Thái phi có gặp qua vài lần.”

“hắn có tính béo phì không?” A Bảo tiếp tục hỏi.

“… Béo.” Béo như heo. Giải Thần Y cũng không cách nào che giấu lương tâm mà nói tên kia không mập được.

A Bảo lại gật đầu, cười tủm tỉm nói, “Giải Thần Y, chứng bệnh béo phì này của Bình Vương thế tử có thể chữa được không? Haiz, ta là tỷ muội tốt với Bình vương thế thử phi, thật sự không đành lòng thân thể béo ụt ịt của Bình Vương thế tử làm Thế tử phi lo lắng, nếu phát bệnh thì sao bây giờ?”

“Lưu quản gia cũng rất béo.” Giải Thần Y thêm vào một câu.

“Ừm, hỏi Lưu quản gia một chút ông ấy có nguyện ý giảm béo hay không. Nếu nguyện ý thì ngươi khai cho ông ấy chút dược thử xem, nếu hiệu quả tốt, ta liền nói với Bình Vương thế tử phi, để cho Bình Vương thế tử cũng giảm thử xem.” A Bảo nói như hoà âm.

Vẻ mặt Giải Thần Y mờ mịt, cứ như vậy quyết định sao?

Lưu quản gia đáng thương, sau khi lăn lại đây như viên bánh bao thịt, nghe thấy Vương phi nhà ông bảo có nguyện ý giảm béo hay không, thiếu chút nữa cắn khăn khóc, “Vương phi, thuộc hạ không có béo, chỉ là ân đức khoan dung tâm tốt của Vương gia Vương phi, chỉ cần Vương phi sinh hạ tiểu thế tử cho Vương gia, tâm thuộc hạ sẽ càng khoan thai, cho nên không cần phải giảm.”

A Bảo ôn tồn cười nói: “Nếu như so với Bình Vương thế tử thì Lưu quản gia cũng không tính là béo, nếu như Bình Vương thế tử có thể giảm giống như Lưu quản gia thì ta cũng vui vẻ giùm Bình Vương thế tử phi.” nói xong lại thở dài.

Lưu quản gia đột nhiên nhanh trí, tất nhiên hiểu ý của A Bảo, lập tức đưa đẩy một phen: “Lời Vương phi nói cực kỳ chính xác. Năm đó Bình Vương thế tử mắc bệnh này, Bình Vương Thái phi cũng bảo các thái y ở Thái Y viện nghĩ biện pháp giúp thế tử giảm béo, đáng tiếc đều không thành công. Theo như thuộc hạ thấy, y thuật của Giải Thần Y không tồi, có lẽ nên để Giải Thần Y thử xem, không chừng lại hữu dụng. Giải Thần Y, Bình Vương thế tử phi là tỷ muội tốt của Vương phi chúng ta, ngươi xem ở mặt mũi Vương phi mà cũng nỗ lực xem thế nào.”

“… Được rồi.”

Giải Thần Y bị lừa dối đáp ứng, không hề đề cập đến giảm béo không tốt ở điểm nào, bắt đầu nỗ lực nghiên cứu, mà A Bảo chỉ ngồi chờ kết quả.

****

Ngày tháng A Bảo mang thai, trong kinh thành phát sinh rất nhiều chuyện. Tiệc ngắm hoa ở phủ Xương Bình công chúa vẫn không tìm được tức phụ hợp ý cho Chu Ngự. Đại công chúa lại bị giam lỏng, cũng không cách nào lăn lộn, có thể lăn lộn cũng chỉ có mỗi Ninh Vương phi, chẳng qua nàng ta mệnh tốt, cho dù làm gì thì hài tử trong bụng đều ngoan cường lớn lên. Bụng Hiền Vương phi càng lúc càng lớn, thái y nói có thể là nam thai, nên hiện tại Hiền Vương phi cũng không tiến cung cũng không bước khỏi phủ nửa bước, chuyên tâm dưỡng thai.

Chuyện lớn chuyện nhỏ đều có, thời đại này không có gì để giải trí, A Bảo chỉ có thể nghe bát quái, nghe xong thì ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, còn sai Nhạn Vân sửa lại, biến thành tuần san bát quái này nọ.

Khi A Bảo bận rộn nghe tin tức bát quái giết thời gian và chú ý đến việc Bình Vương thế tử giảm béo, A Bảo thu được tin tức từ Tiêu Lệnh Thù, cực kỳ tức giận chính là tin tức chỉ có hai chữ: đã biết! So với phong thư nàng gửi còn ít chữ hơn, vì vậy A Bảo tức giận đến mức ăn nhiều hơn hai chén cơm, hoá bi phẫn thành sức ăn.

Bởi vì thư của Tiêu Lệnh Thù quá mức ngắn gọn, cho nên A Bảo quyét định không hề viết thư nhà gửi cho hắn nữa.

Khi A Bảo làm mình làm mẩy không thèm viết thư, thì ai mà ngờ đối phương so với nàng còn làm ra vẻ hơn, đồng dạng cũng không có phong thư nào gửi trở về.

A Bảo: =口=! Chẳng lẽ mình lại thành người vợ bị bỏ rơi rồi?

Cuối cùng vẫn là người lưu lại tiếp nhận chức đội trưởng đội thị vệ của Tịch Viễn là Thường Sơn cẩn thận tiết lộ cho A Bảo biết, hành động của Tiêu Lệnh Thù ở Giang Nam không thể bại lộ thân phận, thư từ lui tới cực kỳ bí ẩn, sợ bị người ta cướp thư tín, làm ra chuyện bất lợi đối với nàng, cho nên sẽ không gửi thư về kinh thành. Thường thị vệ vì muốn A Bảo không miên man suy nghĩ, còn an ủi nói: Vương gia nhất định sẽ nhanh chóng trở về gặp Vương phi, cho nên một lòng làm việc, rất nhanh sẽ trở lại!

A Bảo thật không có lời gì để nói với vị thị vệ này, khi Tiêu Lệnh Thù rời đi chỉ đem theo hai mươi người thị vệ, lưu lại thị vệ trong phủ đều là thân tín của hắn, đều là người giỏi võ, bảo nàng hoàn toàn không cần lo lắng an toàn của phủ Tấn vương. Mà mấy thị vệ này thoạt nhìn sát khí đầy bưu hãn, nhưng mà cũng có lúc rất khôi hài, giống như lần trước ở phủ Đại công chúa xốc váy nha hoàn để bịt miệng bọn họ, hay như lần vừa rồi đem tỳ nữ Đại công chúa đẩy xuống xe, rồi như lúc này lại dùng lời nói bát quái để an ủi nàng…

Lúc kinh thành được bao phủ một màu trắng xoá từ trận tuyết lớn, A Bảo mới bừng tỉnh phát hiện Tiêu Lệnh Thù đã rời nhà hơn hai tháng, mắt thấy sắp tới tháng mười hai, trong lòng không khỏi có chút tưởng niệm.

Như thế nào hắn còn không có trở lại? Thời tiết lạnh như vậy, hắn không có bị đông lạnh chứ? Đến lúc đó nếu tuyết lớn cản đường, như thế nào hắn có thể trở về được? Nghe nói từ nhỏ hắn lớn lên ở trong lãnh cung, cũng không biết trưởng thành ở cái loại địa phương như này, thân thể của hắn có lưu lại bệnh tật gì hay không?

Từ khi mang thai, mấy triệu chứng mà thai phụ luôn có thì nàng không có trải nghiệm qua, nhưng mà tinh thần lại trở nên mẫn cảm, luôn nghĩ đến chút chuyện linh tinh. Giống như lúc này, nàng đang nghĩ tới đia phương Tiêu Lệnh Thù sinh hoạt trước năm mười tuổi, mười tuổi trước kia Tiêu Lệnh Thù không biết nói - bởi vì không có người dạy dỗ, đối với thế giới nhận biết này nọ đều là khoảng trống, khi đó hắn có suy nghĩ như thế nào?

Có thể ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Buổi tối khi đi ngủ, A Bảo mơ thấy chính mình còn nhỏ.

Nho nhỏ thân mình đứng bên cạnh vách tưởng cũ nát ở trong hoàng cung, sau đó một tiểu nam hài mặc quần áo thái giám té từ trên tường cao té xuống, trên người đều là dấu vết của rêu xanh, rất nhanh bò đứng lên, đi đến trước mặt nàng im lặng quan sát…

một trận gió lạnh thổi qua mặt, A Bảo đột nhiên tỉnh dậy, lại phát hiện trước giường có bóng đen, sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng.

“A Bảo…”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, một bàn tay duỗi tới chạm chạm mặt nàng, bởi vì độ lạnh trên tay mình rất nhanh hắn thu hồi tay lại.

Vẻ mặt A Bảo không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, sau đó kêu một tiếng, nhào qua cắn người.

Ngay cả trở về cũng doạ người như vậy sao?!

Lời tác giả: thật tốt, Vương gia đã trở lại rồi ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang