• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Betty

Beta: Ishtar

Bầu không khí trong phút chốc ngưng trệ cứng ngắc, chẳng qua Chu Ngự rất nhanh dẫn đầu phản ứng kịp, trên khuôn mặt ôn nhuận thanh tú lộ ra biểu tình thân thiết, hỏi thăm: "Lý cô nương có bị thương không?"

A Bảo sửng sốt nhìn về phía hắn, trải qua hắn nhắc nhở, mới phát hiện mình còn bị người ta ôm, hướng hắn lắc đầu, vội vàng nhỏ giọng nói với người đang ôm mình: "Đa tạ ơn cứu mạng của Tấn vương điện hạ, thần nữ đã không có việc gì, phiền ngài thả ta xuống." A Bảo cúi đầu, cảm giác khi dựa vào lồng ngực kia, còn có loại hơi thở nam tính khác với phụ thân bao phủ lấy bản thân khó có thể bỏ qua, khôngkhỏi có chút cẩn trọng.

Từ lần hồi kinh đó ở trạm dịch gặp được Tấn vương, mặc dù trải qua nguy hiểm, hai người đều khôngtrao đổi bao nhiêu, nhưng A Bảo có thể cảm thấy nam nhân này không giống người thường, tồn tại mười phần nguy hiểm, nếu có thể tránh xa thì tránh càng xa. Trực giác của nàng xưa nay rất chính xác, một khi cảm thấy mối đe dọa, như vậy nam nhân này tuyệt đối là nơi vô cùng nguy hiểm, nàng kiên quyết gặp được hắn liền trực tiếp giả chết.

Tấn vương cúi đầu nhìn nàng, đương nhiên chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu... Trầm mặc thả nàng xuống.

Có lẽ là vừa mới té xuống bị dọa đến hoảng sợ, thời điểm A Bảo chạm đất, chân vậy mà mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống, sau đó cánh tay được một cái tay khác kéo lại.

Thân thể A Bảo kéo căng, gắng gượng lấy lại bình tĩnh, hướng Tấn vương nói một tiếng cám ơn, muốn rút lại cánh tay bị hắn nắm chặt, lại phát hiện bản thân hắn không động đậy chút nào, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, rất nhanh lại bị ánh mắt lãnh khốc sâu thẳm nhìn bị dọa đến da đầu tê dại, vội cúi đầu xuống.

Nụ cười trên mặt Chu Ngự có chút cứng ngắt, lặng lẽ thu hồi cánh tay vừa vươn ra một nửa, nhìn về phía mấy cô nương còn đang hoảng sợ trên núi giả kia, nói: "Công chúa, Cẩn nhi, Liễu cô nương, các người không sao chứ?"

Mấy cô nương cũng đồng dạng bị dọa sợ không nhẹ, được Chu Ngự nhắc nhở, sắc mặt trắng bệch vội vàng lắc đầu, đám người thất công chúa cũng từ núi giả đi xuống.

"Lý Minh Cẩm, ngươi không sao chứ?"

Thất công chúa nắm váy chạy tới, gương mặt xinh đẹp lúc này nhợt nhạt đi vài phần, không còn vẻ tùy hứng nuông chiều trước kia, thoạt nhìn ngược lại tăng thêm chút mảnh mai, rất phù hợp với gu thẩm mỹ mỹ nhân yếu ớt như cành liễu của nhóm nam tử lúc này, làm cho mấy vị công tử đi theo cùng Chu Ngự nhịn không được nhìn thêm mấy lần.

A Bảo lắc đầu, nhìn bộ dáng bị dọa sợ của nàng ta, cũng biết nàng ta không cố ý.

"Trước đó các ngươi làm cái gì? Sao có thể để xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy?" Chu Ngự hiếm khinghiêm mặt hỏi muội muội mình, thất công chúa thân phận tôn quý, Liễu Nhược Nhi là khách, A Bảo là người bị hại, Chu Ngự khó mà nói cái gì.

Chu Cẩn cho dù trầm ổn đi nữa, cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê, có chút hoảng sợ nói: "Đại ca, muội... Chúng muội ở phía trên ngắm phong cảnh, lúc đó gió hơi lớn một chút, Lệnh Húc biểu tỷ đứng không vững, thiếu chút nữa bị gió thổi ngã, là Minh Cẩm tỷ tỷ cứu biểu tỷ, nhưng khôngcẩn thận ngã xuống..."

"Hồ nháo!" Chu Ngự có chút tức giận, mặc dù giọng nói vẫn ôn nhã nhu hòa như trước, nhưng thời điểm nghiêm nghị cũng tự có một cỗ uy nghi, "Núi giả được xây cao như vậy, muội sao có thể dẫn các cô nương lên trên đó? Quay về cẩn thận mẫu thân trách mắng muội!"

Chu Cẩn khi nào gặp qua bộ dáng huynh trưởng nghiêm khắc như vậy, Chu Ngự vẫn luôn nhẹ nhàng, xử sự ôn nhu săn sóc, lần đầu tiên bị huynh trưởng kính yêu trách cứ như vậy, cộng thêm vừa bị dọa đến khiếp sợ, làm cho nàng cảm thấy uất ức mà khóc lên. rõ ràng chính là thất công chúa đứng ở vị trí cao nhìn ra xa, cũng là nàng ấy làm liên lụy A Bảo vì cứu nàng ấy mà ngã xuống núi, thế nhưng cuối cùng bị mắng ngược lại là nàng, làm cho nàng vô cùng ủy khuất.

"Biểu ca, huynh đừng mắng A Cẩn, là lỗi của muội." Thất công chúa trong lòng yêu thích Chu Ngự đãlâu, đối với Chu Cẩn cũng là muốn thân thiết, không thể để cho nàng bị mắng mà oán hận mình, đành phải lên tiếng vì nàng giải thích. Dè dặt nhìn Tấn vương, lúng ta lúng túng nói: " Lúc đó muội đứng rất cao, không chú ý tới dưới chân, phong cảnh lúc đó rất đẹp, vừa lúc Nhược Nhi hỏi làm cho muội giật mình, mới không cẩn thận làm hại Minh Cẩm ngã xuống núi. May mắn có ngũ hoàng huynh..." nói xong, đột nhiên chú ý tới hoàng huynh nhà mình vẫn nắm lấy A Bảo, không khỏi có chút giật mình.

Mấy người khác cũng nhìn thấy, chẳng qua nhớ tới nguyên nhân, cũng không nhìn hắn, may mắn lúc này Tấn vương thấy tay chân A Bảo đã không còn mềm nhũng nữa, cũng thức thời thả tay nàng ra. A Bảo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước qua bên cạnh, lúc Tấn vương liếc mắt sang đây, lập tức trưng ra một bộ dáng đoan trang.

Liễu Nhược Nhi vành mắt đỏ hồng nói: "Xin lỗi, cũng là do lúc đó ta đột nhiên lên tiếng không cẩn thận dọa đến công chúa, muốn trách thì trách muội được rồi. May mà Lý tỷ tỷ không có việc gì, nếu khôngmuội thực sự là có lỗi với tỷ..."

Thất công chúa vô cùng xấu hổ, nếu không phải nàng lúc đó nhìn đến ngây dại, cũng sẽ không bị dọa.Đối với việc A Bảo lần này vì cứu mình mà ngã xuống núi, trong lòng thất công chúa cũng có chút cảm động, đột nhiên cảm thấy nàng không phải đáng ghét như vậy.nói cho cùng, đúng là Liễu Nhược Nhi lên tiếng dọa nàng, không khỏi có chút oán hận Liễu Nhược Nhi.

Chu Ngự khiển trách muội muội một trận, sau đó nóivới Tấn vương: "Tấn vương điện hạ, cũng may là có người, nếu không..." Nếu như ái nữ củaTrấn Bắc tướng quân gặp chuyện không may ở phủ công chúa, hoặc là bởi vì muội muội hắn đưa nàng đi chơi xảy ra chuyện, đối với phủ công chúa mà nói đều thoát không khỏi liên quan, cộng thêm hắn cũng thực sự không muốn thấy nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tấn vương nhàn nhạt gật đầu, cuối cùng nhìn về phía thất công chúa, thẳng đến khi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mới lạnh lùng nói: "Sau này ít tự chủ trương, đỡ phải liên lụy người ngoài." âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm.

Thất công chúa ở trước mặt nhiều người như vậy bị Tấn vương không dung tình chút nào khiển trách, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ là nàng từ trước đến nay rất sợ vị hoàng huynh này, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nghe mắng, trong lòng đối với Liễu Nhược Nhi càng thêm oán giận.

Bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn, mọi người cũng không còn tâm tư đi dạo nữa, liền trở lại Huệ Hòa Viên.

Sương Bình trưởng công chúa rất nhanh nhận được tin tức, sau khi mềm giọng an ủi mấy vị tiểu cônương, lại gọi riêng A Bảo đến trước mặt, đầu tiên là cảm tạ nàng cứu thất công chúa, lại thân thiết dò hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

A Bảo lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười, ôn thuần nói: "Chẳng qua là trầy da trên tay một ít, thật sựkhông có chuyện gì."

sự việc Tấn vương cứu A Bảo, dưới đề nghị củaChu Ngự, người ở chỗ này một từ cũng không nói, mặc dù tình huống lúc đó khẩn cấp, nhưng A Bảo là một cô nương chưa lấy chồng được nam nhân ôm lấy, thật sự là không thể nào nói được, đối với thanh danh của nàng cũng không tốt. Mọi người ở đây đều biết được đạo lý này, cộng thêm cứu người là Tấn vương, ai dám tùy tiện lấy Tấn vương ra bàn tán, quả thực là không muốn sống nữa —— lời Chu Ngự có thể không nghe, thế nhưng nếu chạm đến Tấn vương, thì ngươi chờ diệt toàn gia đi, không ai sẽ phạm đến loại sai lầm này. Là vì Sương Bình trưởng công chúa chỉ biết là Tấn vương cứu A Bảo, nhưng tình huống thực tế như thế nào, cũng không biết rõràng lắm.

Nghe được lời của nàng, Sương Bình trưởng công chúa vén tay áo của nàng lên, không khỏi hút khí, chỉ thấy trên cánh tay bị trầy một đường dài từ khuỷu tay đến cổ tay, mặc dù vết thương không sâu, nhưng không khỏi tróc một lớp da, chảy ra một chút máu, nhiễm đỏ tay áo trắng, với nữ tử mà nói xem như là vết thương đáng sợ. Đây là lúc đó A Bảo ngã ra lan can, tay ma xát với lan can lưu lại.

Vẻ mặt Sương Bình trưởng công chúa thương xót, lập tức gọi người đi đem thuốc mỡ Huyết sinh cơ trong cung ngự ban lấy đến, đưa cho A Bảo một lọ. Sinh cơ cao này là thái y nghiên cứu chế tạo, sử dụng dược liệu sang quý, chế ra không nhiều, trong cung cũng chỉ có mấy vị quý nhân được sủng ái mới có.

Vì phát sinh việc ngoài ý muốn, lần yến hội ngắm hoa này cũng qua loa kết thúc.

trên xe ngựa trở về, Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân tự mình kiểm tra vết thương trên tay A Bảo, đối với A Bảo thở dài, mấy vị biểu muội cũng là vẻ mặt đồng tình nhìn A Bảo.

Nguyên nhân hai vị bá mẫu thở dài là, giống như mỗi lần A Bảo gặp gỡ Tấn vương đều không có chuyện gì tốt cả —— mặc dù lần này được Tấn vương có lòng cứu giúp. Bất quá đáng giá cao hứng chính là, thái độ của Sương Bình trưởng công chúa đối với A Bảo, trong lòng các nàng cũng có ý nghĩ mơ hồ, Sương Bình trưởng công chúa có thể thực sự coi trọng A Bảo, muốn cho A Bảo làm con dâu, rốt cuộc không cần lo lắng hôn sự của A Bảo nữa, có thể kết thân với Sương Bình trưởng công chúa đối với Uy Viễn hầu phủ cũng có lợi.

thật ra ý nghĩ của Sương Bình trưởng công chúa cũng rất đơn giản, nàng xem trọng Lý Kế Nghiêu phụ thân của A Bảo, nếu nhi tử có được vị nhạc phụ như thế, đối với con đường làm quan tương lai của hắnmới có lợi. Mặc dù lấy địa vị bây giờ, đã không còn cầu cái gì, nhưng Chính Đức đế không thể sống mãi không già, sau khi tân hoàng đăng cơ, ai biết tình cảnh tương lai đảo lộn thế nào. Nàng nên vì nhi tử nữ nhi mà nhanh chóng tính toán cho tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK