A Bảo quay đầu nhìn điện Giao Thái, thấy Giang Lăng Vi chậm rãi đi ra, không khỏi mở miệng cười.
thật ra sau khi nảy sinh ra những chuyện này, cơ bản là không ai còn tâm tình thưởng cúc cả. nói không chừng ngay cả gia yến này cũng vô tâm tham gia, ai cũng sôi nổi suy đoán hành động xảy ra đột ngột của Bình Vương thái phi, rốt cuộc là muốn làm gì. không thể nghi ngờ, Bình Vương thái phi là người có thể ảnh hưởng đến quyết định của Chính Đức đế nhất. Chỉ là, Bình Vương thái phi vẫn luôn là người mặc kệ thế sự, như thế nào sẽ nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa lúc trước nghe lời bà nói, dường như là thiên về phía Tấn vương, chẳng lẽ Tấn vương – người không được sủng ái có thể xoay người?
Nếu Tấn vương xoay người, như vậy bọn họ có nên suy nghĩ cho kỹ xem đối với vị huynh đệ này như thế nào cho đúng, phải không?
Hiền vương đỡ Hiền vương phi đã lộ bụng, dọc theo đường đi suy tư, cho đến lúc Hiền vương phi nhéo nhéo tay hắn. Cúi đầu thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, vội đi xinh chỉ thị Hoàng hậu, đỡ nàng đưa tới nghỉ tạm ở đình trong Ngự hoa viên.
Ngự Hoa viên. Con cháu đệ tử nhà tôn thất đều đã tới. sự tình lúc trước liên quan đến hoàng gia, cho nên ở đây chỉ có nữ nhân của hoàng đế và mấy người nhi tử biết. Những người khác tuy rằng nghe nói nhưng cũng không dám đi hỏi thăm, miễn phạm vào cấm kỵ hoàng thất. Lúc này thấy Hoàng hậu đem theo người tới đây ngắm hoa, mọi người vội vã đến bái kiến. Những người cố ý dò hỏi chuyện đều được Hoàng hậu và Thích Quý phi khéo léo dời đề tài.
“Phong thuỷ muốn lưu chuyển rồi.” Hiền vương nói.
Hiền vương phi ôm bụng, tươi cười trên mặt cực kỳ mê người, “Có một số việc, con người nhất định sẽ thắng trời.”
Hiền vương nghe ra ý trong lời nói của nàng, không khỏi mỉm cười.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm trò chuyện, hai vợ chồng quay đầu thì thấy phu thê Tề vương. Hai người đang đứng trước vườn hoa cúc lúc trước Đại công chúa bị đá ngã, vẫn còn in hình người ở đó. Tề vương cười cực kỳ kiêu ngạo, dĩ nhiên là hắn châm chọc Đại công chúa. Tề vương phi rõ ràng có chút không đồng ý, xe, thần sắc hẳn là đang khuyên bảo Tề vương thu liễn lại.
“Tề vương phi là người hiền huệ, nhưng mà Tề vương...” Hiền vương phi cười nhàn nhạt.
Hiền vương cười nhẹ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Xem biểu hiện của Tề vương ngày hôm này, cũng không làm được chuyện lớn gì, lại không chịu phục Thái tử. Công phu ngoài mặt của Thái tử so với hắn ta còn tốt hơn gấp nhièu lần. Hơn nữa bên người Thái tử còn có chó điên nguyện trung thành giúp đỡ. Nghĩ nghĩ, thần sắc hắn hơi nghiêm túc, cảm thấy chính mình không thể lại nhìn thế lực Thái tử dần lớn mạnh được, nhất định phải có hành động.
*****
Bên kia, hai người A Bảo và Tiêu Lệnh Thù cũng không có đi xa, ở khu vực gần điện Giao Thái chờ Giang Lăng Vi. trên đường chờ đợi, A Bảo nhịn không được lại bắt lấy tay bị thương của Tiêu Lệnh Thù xem xét.
Thời điểm Giang Lăng Vi đến, thì thấy một đôi nam nữ dựa nhau rất gần, nữ tử cúi đầu xem kỹ vết thương trên tay người kia. Vẻ mặt nam nhân tuỳ rằng lạnh lùng vô tình, nhưng đôi mắt đen lạnh lẽo xưa nay làm người sợ hãi lại có nét nhu hoà khó có, lại dịu ngoan như vậy, lặng im tuỳ ý để nữ tử cầm tay hắn.
Giống như thú dữ bỗng nhiên thu hồi lại năng ranh vậy.
Nghĩ như vậy, đột nhiên lại thấy ánh mắt nam nhân kia như điện đâm thẳng đến, sắc bén lạnh băng, xem đến mức lòng nàng sợ hãi, cả người rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Lăng Vi lấy lại bình tĩnh, đợi bọn họ đến gần, cười nói: “Tấn vương, Tấn vương phi.”
A Bảo vừa thấy nàng, lập tức lộ ra tươi cười, “A Vi.”
Giang Lăng Vi cười đáp lại, quan tâm hỏi: “Muội không sao chứ? Lúc trước ta nghe nói Đại công chúa ném roi đánh muội. Tiên pháp nàng ta luyện mười mấy năm, thật là sợ muội bị thương.”
A Bảo nhận lấy quan tâm của nàng, quan tâm của tỷ muội tốt không cần phải nói cái gì, mà cảm tình giữa nàng và Giang Lăng Vi nói đến cũng kỳ quái. Mà nàng tín nhiệm Giang Lăng Vi cũng như tín nhiệm phụ thân Lý Kế Nghiêu. Lúc trước chỉ cần một ánh mắt của Giang Lăng Vi, nàng lập tức hiểu rõ Bình Vương thái phi sẽ ra mặt đoán chừng có công lao của Giang Lăng Vi.
“A Vi, cảm ơn tỷ chuyện lúc nãy.” A Bảo lôi kéo tay Giang Lăng Vi, “Bình vương phi không trách tỷ chứ?”
Giang Lăng Vi nhìn Tiêu Lệnh Thù, nắm tay A Bảo, sau đó làm lơ ánh mắt lạnh lẽo kia, cười nói: “Tỷ lại không có làm gì sai, chỉ là trò chuyện với tổ mẫu. Tổ mẫu tự mình muốn tới, cùng ta có quan hệ gì chứ?”
Nghe nàng nói như vây, A Bảo lập tức yên tâm.
*****
Sau nửa canh giờ, gia yến bắt đầu.
Chính Đức đế ngồi vị trí trung tâm, bên phải là Bình Vương thái phi, bên trái là Hoàng hậu. Xuống dưới là Thích Quý phi và bốn vị phi cùng với vài vị phi tần trẻ tuổi. Các phi tần đều mặc y phục thêu hoa, trên đầu đều là châu ngọc, thoạt nhìn ung dung cao quý.
Kế tiếp là Thái tử đứng đầu, mấy vị vương gia và các đệ tử tôn thất dựa theo bối phận ngồi đúng thứ tự chỗ, người rất đông, thoạt nhìn có chút náo nhiệt.
A Bảo nhìn nhìn, Đại công chúa quả nhiên không có ở đây. không chỉ có Đại công chúa không có mặt, mà Phò mã Võ Liệt cũng không. Lúc trước khi khai yến, nghe nói Chính Đức đế và Thái phi đi thiên điện nhìn Đại công chúa, sau đó ngồi lại mười lăm phút thì tới đây, phu thê Đại công chúa rõ ràng là bị bỏ lại. Nghe đâu sau khi Chính Đức đế rời thiên điện sắc mặt không tốt lắm, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, làm người suy đoán không thôi.
Mọi người ở đây đều nghe nói chuyện hai tỷ đệ đánh nhau ở Ngự hoa viên, nay thấy sắc mặt Chính Đức đế không tốt, tinh thần cũng có chút uể oải, cũng không dám nói gì. Hơn nữa làm cho bọn họ kinh ngạc chính là Đại công chúa xưa nay được sủng ái vậy nhưng lại không xuất hiện ở yến hội. Thế nhưng Tấn vương không được sủng ái lại ổn định vững chãi ngồi ở chỗ kia, không khỏi làm bọn không thể suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ phu thê Tấn vương trải qua sự “sủng ái” của Đại công chúa, nên Đại công chúa mới bị phạt, mới không thể tham dự gia yến? Đây là trung thu gia yến đầu tiên sau năm năm rời kinh của Đại công chúa, vậy nhưng không thể tham dự, nhìn thế nào cũng là Đại công chúa thất sủng, phu thê Tấn vương thay nàng ta thượng vị.
So với mấy người tôn thất không rõ chuyện gì, thì phi tần và mấy vị vương lúc ấy lại nghĩ càng nhiều. Tuy rằng Đại công chúa không thể tham dự nằm ngoài dự liệu, nhưng sắc mặt khó coi của Chính Đức đế vẫn làm bọn họ không khỏi nghĩ đến đoạn đối thoại lúc trước của Tiêu Lệnh Thù nói với Đại công chúa, chuyện “thôn Lộ Hà Tây Bắc”, quả nhiên là nàng ta bị nắm trúng nhược điểm.
Nghĩ như vậy, không khỏi kinh ngạc nghi ngờ với thủ đoạn của Tấn vương.
Mọi người ở đây đều cảm thấy, lần gia yến đêm trung thu này đoán chừng là khó ăn nhất trong vòng mấy năm tới. Cái loại không khí làm người không dám lỗ mãng như này thật khiến người ta cảm thấy gian nan mà. Ngay cả Bình vương, người ngày thường thích giả bộ huynh trưởng ngớ ngẩn với hoàng đế để lừa đảo, lúc này cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn thức ăn, giống như bình hồ. không có ông đi đầu thay đổi không khí, những người khác tự nhiên cũng không dám mở miệng. Chỉ có thái phi ngẫu nhiên nói đôi ba câu, nhưng thật không xoay chuyển được gì.
Gia yến trong bầu không khí quỷ dị như vậy cuối cùng cũng kết thúc.
Cho đến lúc gia yến kết thúc, mấy người Chính Đức đế và Hoàng hậu rời đi, mọi người ở đây mới phản ứng lại, chuyện tỷ đệ đánh nhau lúc trước còn chưa đưa ra phán quyết, giống như hoàng đế vẫn không có hạ chỉ trừng phạt Tấn vương to gan dám đá thương Đại công chúa mà nhỉ? Tuy nói lúc trước Tấn vương đã bị phạt ba mươi năm bổng lộc, lại bị tước chức quan, nhưng đả thương thân tỷ không phải là nên chịu phạt sao? Theo như tình huống Đại công chúa được hoàng đế sủng ái trước đây, không bị phạt có vẻ không khoa học chút nào.
Rất nhanh mọi người liền biết càng có chuyện không khoa học hơn còn tồn tại, bởi vì Đại công chúa bị hoàng thượng ra mệnh hồi phủ công chúa tĩnh dưỡng, không có việc gì thì cũng đừng đi ra ngoài, đây là biến tướng của việc cấm túc nàng ta phải không? không phải Hoàng thượng sủng ái nhất là Đại công chúa sao, ngay cả khi nàng ta chọc thủng trời người cũng sẽ bọc cho nàng ta mà?
Mang theo loại tâm tình không thể tin nổi này, mọi người cùng rời khỏi hoàng cung. Cho đến khi qua mấy ngày sóng yên biển lặng cũng không nghe thấy ý chỉ trừng phạt Tấn vương, lúc này mọi người mới tin cái chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Đương nhiên, những chuyện này đó là sự tình của ngày mai. Ít nhất rốt cuộc sau khi bình an rời khỏi hoàng cung, cũng không thấy Chính Đức đế vị xấu cha này hạ ý chỉ trừng phạt bất công cái gì, trong lòng A Bảo cũng nhẹ nhàng.
“Vương gia, thật sự quá tốt rồi!” A Bảo vui vẻ bắt lấy tay Tiêu Lệnh Thù, “Phụ hoàng vẫn hiểu lý lẽ.” nói ra lời này thật có hơi đuối lý, chẳng qua xem việc Chính Đức đế không biết là quên hay là còn lý do khác, thế nhưng lại không có trách phạt Tiêu Lệnh Thù, A Bảo không ngại khen ông ta vài câu.
trên mặt Tiêu Lệnh Thù cực kỳ lãnh đạm, dường như hắn không đem chuyện này để ở trong lòng. A Bảo rất nhanh hiểu rõ tâm tình của hắn. hắn đã có thói quen chịu đãi ngộ không công bằng – hoặc nói là phụ thân ruột làm ngơ, người xung quanh không thèm để ý. Cho nên sẽ không vì việc này mà có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí không hiểu rõ vì gì nàng lại vui vẻ, điều này làm trong lòng nàng có chút cảm giác khổ sở không nói rõ.
A Bảo nhẹ nhàng vỗ vết thương trên tay hắn, không dám dùng sức, sợ đau hắn. Cái loại tâm tình khổ sở không rõ này làm nàng đột nhiên có loại xúc động, nhịn không được bật thốt lên nói: “Tiêu Lệnh Thù, về sau ta sẽ đối với chàng thật tốt!”
“Được!”
“...”
Mặt A Bảo nhiễm một tầng đỏ.
Lời editor (Nyanako Cungquanghang): Chương sau mọi người sẽ biết lý do vì sao Tiêu Lệnh Thù lại nhất kiến chung tình với A Bảo đó. Càng đọc càng thấy thương nam chính đó TvT May mà đời này anh hai có A Bảo, chứ không chắc là u ám cả đời mất ╥﹏╥