Nhìn thấy Cố Nhược Ngu tỏ vẻ hoài nghi, Lâm Gia Ý chợt cười, "Được rồi, sau này có cơ hội sẽ để cậu gặp anh ấy. Tớ cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, cậu còn làm như tớ bị người ta lừa vậy."
Điểm này Cố Nhược Ngu vẫn tán thành, cậu không lừa người khác đã phải cảm ơn cậu rồi.
Thấy Lâm Gia Ý không muốn nói thêm nữa, Cố Nhược Ngu cũng bỏ qua, nói đến gần đây Vu Khởi Văn bị thương. Trước kia mọi người vốn học cùng trường, hơn nữa lại có Cố Nhược Ngu làm trung gian, Lâm Gia Ý và Vu Khởi Văn cũng có chút giao tình. Cô nghe nói Vu Khởi Văn bị tập kích thì vô cùng khiếp sợ, "Hiện tại những người này cũng quá càn rỡ đi, thua kiện thì giết chết luật sư a."
Cố Nhược Ngu nhấp môi nói, "Cũng không phải, cậu cứ cho rằng tớ hiện tại đang làm công việc vô cùng nguy hiểm."
"Nếu là án lừa đảo lần này là cậu nhận, vậy thì kẻ hiện tại nằm ở trên giường chẳng lẽ cũng biến thành cậu?"
"Hoàn toàn có khả năng a."
Không biết nghĩ ra cái gì, Lâm Gia Ý bỗng nhiên nở nụ cười đầy thâm ý với Cố Nhược Ngu.
"Cậu cười cái gì, nhìn mà phát sợ!" Cố Nhược Ngu bị cô ấy nhìn chằm chằm đến mức cả người không thoải mái.
"Tớ phải nói là Vu Khởi Văn này đối với cậu quá tốt. Văn Phòng giúp cậu mở, vụ án giúp cậu chắn, thật đúng là tình sâu vô cùng a." Lâm Gia Ý trêu chọc nói.
"Cậu đừng nói bậy, cái gì gọi là Văn Phòng giúp tớ mở, vụ án giúp tớ chắn? Văn Phòng là hắn một người mở hay sao? Tớ không xuất lực xuất tiền sao? Vụ án tớ không làm sao? Nói như thể tớ ăn không ở không vậy." Cố Nhược Ngu lớn tiếng kháng nghị nói.
"Xin giấy phép, chọn vị trí, trang hoàng, còn có tìm người, cậu cũng tham gia nhiều như hắn sao?" Lâm Gia Ý buồn cười nhìn nàng.
Nói đến đây, Cố Nhược Ngu quả thật chột dạ.
Lúc ấy cô có ý tưởng mở Văn Phòng, Vu Khởi Văn hết sức tán thành, thuận tiện cũng ôm đồm luôn mọi chuyện. Chỉ có sau khi chọn địa điểm xong thì lôi cô đi xem, lúc trang trí thì hỏi thứ cô yêu thích, không hơn. Cho nên nói cho cùng, quả thật là công lao Vu Khởi Văn lớn nhất.
"Cho nên nói a......" Nhìn ra được Cố Nhược Ngu không đủ tự tin, Lâm Gia Ý mới chậm rì rì nói, "Cậu không cảm thấy......" Không cảm thấy hắn có ý với cậu sao? Lâm Gia Ý không nói ra, nghĩ lại một chút, vốn dĩ Cố Nhược Ngu cái gì cũng không biết, bây giờ lại để cô (Lâm Gia Ý) đến bóc mẽ cũng không hay lắm, đến lúc đó cô (Cố Nhược Ngu) và Vu Khởi Văn khó nhìn mặt nhau, hơn nữa A Ngu hiện tại cũng coi như là người đã kết hôn, vẫn là không nói đi.
"Không cảm thấy cái gì?" Cố Nhược Ngu hỏi.
"Không có gì..." Lâm Gia Ý bưng lên pha lê ly lên uống, không tiếp tục.
Lúc này, di động Lâm Gia Ý vang lên, hình như là có tin nhắn đến. Cô nhìn trong chốc lát, xin lỗi Cố Nhược Ngu, "A Ngu ngại quá, tớ có việc, có lẽ phải đi trước."
"Lại là tình nhân bí mật của cậu đi?" Cố Nhược Ngu giống như giận dỗi nói, "Được lắm, Lâm Gia Ý. Bây giờ cậu học được cả trọng sắc khinh bạn."
Lâm Gia Ý biết cô không thật sự giận dỗi, cũng không để ý, cười cười xin lỗi, "Lần sau tớ mời cậu đi ăn."
"Được rồi, cậu có việc thì mau đi." Cố Nhược Ngu vẫy vẫy tay.
Những cô gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt quả nhiên thay đổi hẳn a.
......
Tưởng Trọng Lâm đi công tác đã năm ngày, Cố Nhược Ngu không thể nói được là có gì không thích hợp, chính là cảm thấy thiếu đi thứ gì. Buổi sáng chỉ ăn salad không ăn trứng cũng không ai quản, trong phòng ném quần áo lung tung cũng không ai nói, buổi tối thi thoảng anh gọi điện thoại đến, vốn có thể tiếp tục lén dùng máy tính, vậy mà tự nhiên chẳng nổi lên hứng thú đối với phim truyền hình nữa.
Đến lúc Cố Nhược Ngu bắt đầu hoài nghi bản thân phải chắng có thể chất M, thì Tưởng tiên sinh rốt cuộc phong trần mệt mỏi từ nước ngoài trở về.
Buổi tối ăn cơm,Cố Nhược Ngu rõ ràng phát hiện Tưởng Trọng Lâm so ngày thường ăn uống tốt lên không ít, còn ăn nhiều thêm một bát cơm, kiểu người kiên trì khỏe mạnh dưỡng sinh như anh tin rằng cơm chiều không nên ăn nhiều, thật là chuyện lạ.
"Anh hôm nay sao lại ăn uống tốt như vậy?" Cố Nhược Ngu thật sự nhịn không nổi hiếu kỳ, nhỏ nhẹ đặt câu hỏi.
"......" Tưởng Trọng Lâm đầu tiên là dừng một chút, mới nhận ra đêm nay bản thân ăn hơi nhiều, liền bất đắc dĩ giải thích nói, "Ở bên kia ăn toàn cơm Tây, không quen."
Nha, hoá ra người cái gì cũng thành thạo cũng có lúc do thay đổi thói quen ăn uống mà có phản ứng không tốt, cô còn tưởng rằng người giống như Tưởng Trọng Lâm đây một ngày đi khắp thế giới hẳn đã sớm quen, không ngờ anh còn rất truyền thống.
Trước khi ngủ Cố Nhược Ngu theo thường lệ muốn ăn chút hoa quả, có điều nhìn một đĩa hoa quả lại cảm thấy ăn mảnh cũng không tốt, cho nên cô cầm đi cho Tưởng Trọng Lâm còn ở thư phòng vùi đầu vất vả cùng ăn.
Cửa hơi khép hờ, Cố Nhược Ngu chưa đi vào đã nghe thấy Tưởng Trọng Lâm đang dùng tiếng Anh lẫn tiếng Trung không biết đang nói chuyện cùng với ai. Đi vào mới phát hiện ra là Tưởng Trọng Lâm đang cùng người khác gọi video, ước chừng đang thảo luận hợp đồng.
Cố Nhược Ngu cũng không định quấy rầy bọn họ, nghĩ để hoa quả lại rồi đi ra ngoài, vừa mới đem đĩa đặt lên bàn, thì nghe thấy trong máy tính có thanh âm, "Hi, mỹ nữ, em là vợ của Vincent sao?"
Cố Nhược Ngu quay đầu thấy trên video có soái ca tóc vàng mắt xanh đang cười hì hì chào hỏi cô.
Cố Nhược Ngu rất quen thuộc đối với cách chào hỏi hết sức nhiệt tình này, trước kia lúc cô ngây ngốc ở nước ngoài bình thường đi trên đường luôn có người tiến đến bắt chuyện, cách bắt chuyện có thể nói là thiên kỳ bách quái, cho nên cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, cũng cười hướng về phía camera say hi.
Soái ca tóc vàng vừa thấy, thế mà có cô gái Á Châu không vì hắn quá mức nhiệt tình mà bị dọa, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ,
"Vincent, vợ của cậu nhìn qua thật là trẻ, giống như high school girl ở bên này..." Lời còn chưa nói xong, đã bị Tưởng Trọng Lâm sắc mặt không thể tính là tốt, ngồi ở một bên ngắt lời,
"Martin, cậu không có chuyện khác cần nói sao?"
Lời này nghĩa là muốn đuổi người rồi, soái ca tên Martin lại hướng về phía Cố Nhược Ngu thét lên, "Lần sau hãy đi theo Vincent tới Anh quốc đi, tôi mang em đi du lịch Châu Âu mười ngày nha......" Lời vừa nói xong, Tưởng Trọng Lâm liền quyết đoán tắt video trò chuyện.
"Anh ta là bằng hữu của anh sao?" Không thể tưởng được Tưởng Trọng Lâm cũng có loại bằng hữu không đàng hoàng này.
"Martin là đối tác hợp tác ở Âu Châu của tôi." Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi, "Có việc gì sao?"
"Có việc, anh ăn trái cây không?" Cố Nhược Ngu chỉ chỉ cái đĩa đặt ở trên bàn sách.
Tưởng Trọng Lâm nhìn đồ trên bàn màu sắc rực rỡ không biết nói gì, anh cũng không phải cô bé thích giảm béo, nào cần ăn nhiều hoa quả như vậy. Nói đến điểm này, anh cũng rất bội phục Cố Nhược Ngu, thoạt nhìn gầy yếu như vậy, mà ở nhà ăn trái cây đều tính bằng chậu, lần đầu tiên nhìn thấy quả là dọa anh giật mình.
Cố Nhược Ngu định về phòng trả lời mail, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Tưởng Trọng Lâm lại bỗng nhiên gọi cô lại.
"Làm gì?"
"Có chuyện, tôi nghĩ có lẽ vẫn nên nói với cô thì hơn." Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.
Trước nay chưa từng thấy anh lộ ra vẻ khó xử như vậy, Cố Nhược Ngu kỳ quái nói, "Chuyện gì?"
"Tôi lần này đi ra ngoài nhìn thấy bạn của cô, Lâm tiểu thư."
"Lâm tiểu thư? À, anh đang nói Gia Ý," Cố Nhược Ngu không cho là đúng nói, "Cô ấy cũng vừa từ nước ngoài trở về, tôi biết cô ấy ở nước ngoài nha."
"Không phải như vậy," Tưởng Trọng Lâm chần chừ một chút, "Lúc tôi ở khách sạn nhìn thấy cô ấy cùng một người đàn ông vào..." Anh lại ho một cái, có chút ngượng ngùng giải thích, "Phòng."
Cố Nhược Ngu đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà "A......" một tiếng, "Tôi biết, cô ấy gần đây có bạn trai, đi ra ngoài du lịch cũng là chuyện bình thường mà, chẳng lẽ anh chưa từng đem bạn gái đi khách sạn thuê phòng?"
Tưởng Trọng Lâm đau đầu, rõ ràng là đang nói chuyện người khác, như thế nào lại lôi tới trên người anh. "Cái này không phải trọng điểm. Người kia, nếu tôi không nhìn lầm, hẳn là Chu Khiêm."
Tưởng rằng thốt ra lời này Cố Nhược Ngu sẽ có phản ứng kịch liệt, kết quả là cô vẻ mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm, hỏi một câu,
"Chu Khiêm là ai? Tôi nên biết hắn sao?"
"......" Cho nên ngày thường mới bắt cô xem báo chí nhiều một chút.
"Chu Khiêm là phó thị trưởng thành phố chúng ta." Tưởng Trọng Lâm vỗ trán.
"A..!" Cố Nhược Ngu mới nhớ lại, ngẫu nhiên xem tin tức sẽ thấy qua cái tên như vậy. Bỗng nhiên, Cố Nhược Ngu nghĩ tới cái gì, hai mắt trừng lớn, "Không đúng a,Chu Khiêm kia không phải là đã kết hôn sao?"
Tưởng Trọng Lâm không nói chuyện, cũng coi như là trả lời câu hỏi của Cố Nhược Ngu vấn đề. Đây chính là lý do anh muốn nói cho cô chuyện này.
Cố Nhược Ngu lập tức bị tin tức này làm cho sợ ngây người, không, cô không tin, Gia Ý như vậy ngạo khí, như vậy tiêu sái, sao có thể đi chen chân vào gia đình người khác, đi làm một tiểu tam bị mọi người phỉ nhổ.
Cô muốn đi hỏi cô ấy!
Sáng hôm sau, Cố Nhược Ngu thừa dịp giờ nghỉ trưa, rời khỏi Văn Phòng, tới dưới lầu công ty Lâm Gia Ý. Lúc Lâm Gia Ý đi tới, Cố Nhược Ngu đã sắc mặt không tốt mà ngồi ở đó được một lúc.
Lâm Gia Ý buông túi xách, thoải mái dựa vào lưng ghế, "Sao rồi? Giờ này lại tới tìm tớ?"
"Có phải cậu có chuyện giấu tớ?"
Lâm Gia Ý nhìn Cố Nhược Ngu vô cùng nghiêm túc, đạm nhiên cười, "Không có đâu. Tớ có thể giấu cậu chuyện gì."
"Vậy trong khoảng thời gian cậu xuất ngoại là ở cùng ai?"
"......"
"Tớ hỏi lại, Chu Khiêm là chuyện như thế nào?"
"......" Nghe được hai chữ Chu Khiêm, Lâm Gia Ý rốt cuộc có một tia kinh ngạc hiện lên mặt, ngay sau đó có chút bất đắc dĩ.
"Hoá ra cậu đã biết," cô thở dài, "A Ngu, cậu nghe tớ nói."
"Tớ muốn biết đây là không phải là sự thật."
"...... Là (sự thật)."
"Cậu đã sớm biết rằng hắn kết hôn?"
"Tớ biết."
"Vậy mà cậu còn......" Cố Nhược Ngu gắt gao cắn môi, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cô.
"A Ngu, sau khi gặp được anh ấy, tớ mới biết được có những chuyện chính mình không thể khống chế."