• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chật vật một hồi cuối cùng cũng tới thứ sáu, Cố Nhược Ngu cả người đều rã rời. Vụ án lần này là một cái vụ vi phạm quyền doanh nghiệp, chỉ xem những xem những tư liệu về các xí nghiệp đó thôi cũng hoa mắt, mất mấy ngày mới coi như làm xong những công tác quan trọng nhất, chỉ chờ cuối tuần Vu Khởi Văn lên toà nói năng thuận lợi là có thể giải quyết.

Buổi tối Cố Nhược Ngu ngâm mình ở bồn tắm, thoải mái vô cùng. Cô cảm thấy gân cốt toàn thân đều đều giãn ra, lại thêm vài giọt tinh dầu làm toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập mùi hương yêu thích.

Khi cô bước từ trong phòng tắm đi ra thì phát hiện Tưởng tiên sinh giờ này lẽ ra phải ở thư phòng xem tài liệu vậy mà đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.

Cố Nhược Ngu dùng giác quan thứ sáu cảm giác được có chuyện không thích hợp, theo bản năng muốn trốn sang bên cạnh.

Tưởng Trọng Lâm nhìn dáng vẻ động vật nhỏ hoảng sợ của cô có chút buồn cười, ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện kia, mặt anh lại tiếp tục đen.

"Ngày mai cô phải đi làm không?" Tưởng Trọng Lâm hỏi một câu quăng tám sào không đến*.

*chuyện không liên qua gì

Cố Nhược Ngu lắc đầu.

"Hiện tại đang trong kỳ sinh lý?"

"......!" Cố Nhược Ngu kinh ngạc nhìn anh, giống như không hề quen biết, "Anh hỏi, hỏi cái này làm gì?"

Tưởng Trọng Lâm mỉm cười một chút, sau đó đứng lên đi tới.

"Tôi trước tiên cần xác định một chút xem em có thể tiến hành nghĩa vụ vợ chồng hay không."

"............!,!,!" Cố Nhược Ngu cảm thấy tim muốn ngừng đập, "Anh... Anh nói cái gì?"

"Em biết tôi đang nói cái gì, khoảng thời gian trước em kỳ kỳ quái quái không phải đang suy nghĩ chuyện này sao? Bỗng nhiên đổi áo ngủ, cả ngày ở trong gương đánh giá bản thân, còn lầm bầm lầu bầu... Em dám nói em không hề suy nghĩ?" Tưởng Trọng Lâm thấp giọng.

Tức khắc, Cố Nhược Ngu trở thành chó con bị dẫm phải đuôi, "Là anh suy nghĩ nhiều thôi!"

"Nha? Phải vậy không?" Tưởng Trọng Lâm nheo mắt, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, "Thế quyển tạp chí dưới gối đầu là như như thế nào đây? Lãnh đạm? Nói tôi sao?"

Bị phát hiện rồi!

Đây là mấy chữ duy nhất Cố Nhược Ngu có thể nghĩ đến.

"Ha ha......" cô chỉ có thể cười gượng, "Cái kia chỉ là tôi xem chơi. Tôi tuyệt đối không có ý đó, anh phải tin tôi... Ưmm"

Lời còn chưa nói xong, Tưởng Trọng Lâm liền cúi đầu bịt kín cái miệng nhỏ còn đang lải nhải, mưu toan giải thích.

Cố Nhược Ngu hoàn toàn không đoán trước đến tình huống hiện tại, vốn dĩ kế hoạch không phải là làm sao để hạ gục anh hay sao? Vì sao người hiện tại bị hạ gục lại là chính cô!?

Khác với dáng vẻ lãnh đạm nghiêm túc ít khi nói cười thường ngày, Tưởng Trọng Lâm đã nhiễm dục tình giống như lửa đốt băng sơn, càng thêm loá mắt, không ai bì nổi, dường như anh chính là chúa tể trong thế giới của ngươi, hơi thở của ngươi, ánh mắt ngươi, nhịp đập của ngươi, hết thảy chỉ có thể đi theo anh, dựa vào anh, quy thuận anh.

Cố Nhược Ngu cảm thấy hơi thở của mình nháy mắt bị cướp đi, anh hôn một chút cũng không hề văn nhã, vừa sâu vừa nặng, quấn lấy lưỡi cô, có kỹ xảo trêu chọc, chỉ chốc lát sau đã khiến cho cô cảm thấy gấp gáp.

Cố Nhược Ngu giờ phút này không thể suy nghĩ, cũng quên giãy giụa, kỳ thật cô cũng không muốn giãy giụa. Từ một đời trước đến bây giờ, những điều về người đàn ông này từng chút một phủ kín đầu óc cô trong nháy mắt, tựa hồ những ký ức anh mang đến đều tốt đẹp và ấm áp. Có lẽ anh là ấn tượng cuối cùng cô khắc vào trong mắt ngay trước khi chết, cho nên tới kiếp sau cũng không thể xoá, không thể huỷ, lại dần dần thấm vào trong lòng.

Cái hôn của anh đã không còn thỏa mãn với đôi môi đỏ xinh đẹp của cô, nó chậm rãi đi xuống, liếm láp gặm cắn cần cổ non mịn. Bàn tay nam nhân hơi thô ráp tham nhập vào trong cánh áo, ở bên hông cô lưu luyến đi tới đi lui, sau đó chậm rãi hướng lên trên, bắt đầu thăm dò nơi đẫy đà kia.

Bởi vì cô vừa mới tắm rửa xong nên trong áo hoàn toàn trong trạng thái trống không, dễ dàng bị anh đụng phải thứ tròn mềm xoa nắm trong tay. Tưởng Trọng Lâm khẽ cắn vào vành tai cô mềm mại, đầu ngón tay cũng chạm tới nơi nụ hoa mê người nhất. Cố Nhược Ngu không tự giác run rẩy khẽ ngâm. Thanh âm ậm ừ giống như mèo nhỏ này chẳng những không thể khiến nam nhân dừng tay, ngược lại giống như là lời thúc giục có hiệu quả nhất, làm anh không cách nào dừng lại càng không thấy đủ......

Quần áo rơi rụng trên mặt thảm, đến lúc hai người lăn trở lại giường thì trên người gần như đã chẳng còn gì. Cố Nhược Ngu lúc đầu bị động thì giời đây cũng chậm rãi trở nên phối hợp lại, cánh tay mảnh khảnh nhu thuận choàng lên cổ Tưởng Trọng Lâm. Tay anh càng ngày càng xảo quyệt, càng ngày càng đi xuống, Cố Nhược Ngu không kìm được run rẩy, muốn né tránh ngón tay phiền toái này. Tưởng Trọng Lâm như là cảm giác được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng hôn trấn an lên trán,

"Không phải sợ."

"Hừ...... Tôi sợ sao?" Cố Nhược Ngu thở không xong nhưng vẫn khí thế đáp lời.

Tưởng Trọng Lâm bật cười, đều lúc này rồi cô còn muốn phân cao thấp. Nhưng ngay lúc anh lớn mật thăm dò đi vào nơi bí ẩn cấm địa, Cố Nhược Ngu vẫn cho rằng chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng lại vẫn căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.

"Đừng sợ." tiếng anh nói trầm thấp ôn nhu, dụ dỗ, trấn an.

Ngón tay như có ma lực không hề do dự mà xoa nắn, làm cho cô giống như bị điện giật nhảy dựng lên, thở dốc, không có cách nào khắc chế thanh âm bất lực tràn ra. Cố Nhược Ngu căng thẳng lắc nhẹ cái mông, muốn thoát khỏi ngón tay đang ở nơi yếu ớt nhất tàn sát bừa bãi.

"Bây giờ sợ sao?" Tưởng Trọng Lâm vừa nhẹ giọng hỏi, vừa kéo xuống thứ trang phục cuối cùng còn sót lại trên người cô, là một cái quần nhỏ vướng chân vướng tay. Sau đó ôn nhu kiên định tách hai chân thon dài ra, Tưởng Trọng Lâm động eo, xâm nhập nơi cấm địa hơi ẩm ướt ngọt ngào.

Cố Nhược Ngu cắn môi dưới, ngẫu nhiên phát ra hai tiếng ngâm khẽ, khó chịu thừa nhận sự chiếm đánh của anh, trong lúc vận động trao đổi cảm xúc tư mật nhất.

"Thả lỏng, đừng căng thẳng như vậy." Tưởng Trọng Lâm ở bên tai cô dỗ dành, thanh tuyến căng chặt, dường như đang chịu áp lực.

"Ừ......" Tay cô nhỏ bám lấy bả vai anh hơi mướt mồ hôi, móng tay sắp đâm vào cơ bắp.

Tưởng Trọng Lâm hiện tại không còn cảm giác được cái gì khác, chỉ dựa vào sự ra ra vào vào mà hưởng thụ nơi non mềm, lửa thiêu xông khắp toàn thân làm anh càng thêm táo bạo tiến lên......

Khoái cảm dần dần chồng chất, càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh. Hơi thở kiều mị của Cố Nhược Ngu cũng càng ngày càng nhanh, cho dù cô không muốn phát cái loại âm thanh chính mình nghe thấy cũng mềm nhũn, nhưng cũng vô pháp khống chế, bị động tác hung ác của Tưởng Trọng Lâm bức không có đường lui.

Bùng nổ hết sức, hai người đều run rẩy thật mạnh, tiếng gầm nhẹ áp lực cùng tiếng ngâm kiều mị cùng nhau làm bạn, cô còn lưu lại vết cào nhàn nhạt ở trên vai anh.

Hết thảy trở về bình tĩnh, Tưởng Trọng Lâm ôm chầm lấy cô có chút biểu tình tan rã, ở bên tai cô thấp giọng nói, "Còn cảm thấy anh lãnh đạm không?"

Cố Nhược Ngu "......zzzZZZ"

Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Nhược Ngu liền hiểu rõ vì sao đêm qua Tưởng Trọng Lâm lại hỏi cô hôm nay có phải đi làm không. Bởi vì dù cô muốn đi làm thì cũng tuyệt đối không thể rời giường!

Có loại đau nhức như sau khi tham gia đại hội, một ngón tay đều không muốn động đậy, chỉ muốn nằm ăn vạ trên giường mà thôi.

Cố Nhược Ngu hồi tưởng lại ngày hôm qua, hận không thể ở trong chăn buồn chết chính mình.

Đã nói bổ nhào vào cơ mà? Đã nói nữ vương cơ mà?

Cứ thế bất tri bất giác bị Tưởng Trọng Lâm nắm mũi dắt đi, Cố Nhược Ngu hồi tưởng lại tiếng kêu của chính mình lại càng tức giận đến đấm giường, ngươi là diễn viên AV hay sao? Lại còn kêu như vậy, lại còn ở ngay trước mặt anh!

Tưởng Trọng Lâm quả nhiên là muộn tao, Cố Nhược Ngu không hề do dự đích xác nhận điểm này. Ngày thường trầm tĩnh không chịu được, ở trên giường quả nhiên lợi hại......

Đang tự mình kiểm điểm thì Tưởng Trọng Lâm tuy bận rộn nhưng vẫn ung dung đi đến, so với Cố Nhược Ngu mỏi mệt bủn rủn thì hoàn toàn khác, anh cả người thần thanh khí sảng nét mặt toả sáng.

"Chẳng lẽ đây là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?" Cố Nhược Ngu tà ác nghĩ.

Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy Cố Nhược Ngu vừa trông thấy anh lại làm ra vẻ mặt "Làm gì! Đừng có lại gần!", trên mặt mang theo chút ý cười.

"Em đã nằm trên giường cả một buổi sáng, đi xuống ăn một chút gì đi."

"Anh cho rằng em muốn nằm trên giường cả buổi sáng hay sao?" Cố Nhược Ngu thở phì phì trừng mắt nhìn anh, như thể anh là kẻ xấu tội ác tày trời.

Tưởng Trọng Lâm có chút mất tự nhiên ho một tiếng, "Ngày thường em ngủ nướng cũng không sớm hơn là bao, muốn anh ôm em xuống không?"

Cố Nhược Ngu cảnh giác kéo chăn che trước ngực, "Tránh ra, em tự mình rời giường."

Tưởng Trọng Lâm cũng không miễn cưỡng, đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng ném lại một câu, "Lần này em không cần lo lắng "tính phúc" của bản thân đi?"

Cố Nhược Ngu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại hiểu ra ý anh nói, oán hận ném gối đầu về phía cửa.

......

Không biết có phải vì có quan hệ thân xác, hình như suy nghĩ cũng như gần nhau hơn. Cuối tuần, hai người đều không có việc gì cần làm, đều ở nhà nghỉ ngơi. Cố Nhược Ngu lôi kéo anh ăn vạ trên sô pha xem phim, sau đó dựa vào lòng anh bất giác ngủ quên, sau đó đúng giữa trưa bị Tưởng Trọng Lâm bóp mũi mà tỉnh, ngay lúc cô đang nổi cáu vì tỉnh giấc, anh sẽ cầm hoa quả đã gọt sẵn dâng lên, sau đó sờ sờ đầu cô. Lúc anh xem tài liệc Cố Nhược Ngu cũng dám đánh bạo đi thư phòng quấy rối, tuy rằng Tưởng Trọng Lâm không đem mặt than đuổi cô ra ngoài nhưng kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là ở thư phòng "tử hình tại chỗ".

Mà Tưởng Trọng Lâm nghe Cố Nhược Ngu ở bên tai ríu rít nói này nói kia anh cũng không cảm thấy ồn ào, ngược lại nghe một cách cẩn thận, ngẫu nhiên độc miệng nói vài câu khiến Cố Nhược Ngu tức giận đến muốn dậm chân. Anh thật ra thích xem dáng vẻ cô tức giận, trừ bỏ mỹ mạo, ở trên người cô còn có thanh xuân, sức sống, tuổi trẻ hiển lộ không thể nghi ngờ. Giống như là giữa mùa đông phát ra ánh sáng cùng hơi ấm, không lúc nào không hấp dẫn anh.

Đối với một người luôn quen ở một mình, quen bình đạm đối mặt tất cả mọi chuyện, quen quạnh quẽ và tịch mịch như anh mà nói, cuộc sống như vậy làm anh như bay trên mây, vô cùng không chân thật. Cuộc hôn nhân này càng lúc càng khác hẳn với những gì anh vốn đã nghĩ, đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận. Loại cảm giác này có thể gọi là hạnh phúc? Tóm lại là anh chưa bao giờ được trải nghiệm một loại cảm xúc, tinh tế, nhẹ nhàng, giống như một cành dây leo, vào lúc ngươi không để ý đã chặt chẽ gắt gao cuốn lấy ngươi, mà ngươi lại rất vui vẻ chịu đựng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK