"Cảm giác thế nào? Có đau không?"
"Đau..." Cố Nhược Ngu ăn ngay nói thật, thuốc tê hết tác dụng một cái thì vết mổ và đường khâu bắt đầu càng ngày càng đau, tuy rằng đã biết đây là quá trình nhất định phải trải qua nhưng vẫn khiến Cố Nhược Ngu ăn không tiêu.
Tưởng Trọng Lâm sờ sờ mặt cô, "Cũng không có cách nào, em cố chịu đựng."
"Tiểu gia hỏa đâu?" Cố Nhược Ngu nhìn chung quanh không có dóng dáng đứa nhỏ.
"Hộ lý nói hiện tại nó hơi yếu, đưa đến rương giữ nhiệt ở một thời gian, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, vài ngày là có thể đưa ra."
Bởi vì sinh non một chút, cho nên sức đề kháng của bảo bảo còn tương đối yếu, cho nên đưa vào rương giữ nhiệt ngây ngốc một đoạn thời gian. Cố Nhược Ngu vừa nghe liền sốt ruột, "Em muốn đến xem."
Tưởng Trọng Lâm vội giữ cô, an ủi, "Anh vừa mới đi qua nhìn rồi, không có vấn đề gì, em đừng lo lắng, hiện tại em còn không thể xuống đất."
Cố Nhược Ngu lúc này mới an tĩnh lại, sau đó lại bắt đầu thảo luận tên của bảo bảo các loại vấn để với Tưởng Trọng Lâm, đang cao hứng phấn chấn, cô bỗng nhiên nhớ tới gã paparazzi chụp ảnh kia, khẩn trương bắt lấy tay áo Tưởng Trọng Lâm hỏi,
"Gã đàn ông lúc sáng, về sau mọi người có đi tìm hắn không?"
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa Tưởng Trọng Lâm hơi cứng lại, "Đã để người đi tra xét rồi, phỏng chừng là thám tử tư ai đó thuê đến, chuyên đến để đào bới việc này."
"Ai lại phái người tới làm loại chuyện này? Đối với người bên ngoài thì chuyện này cũng không có giá trị gì, lại cũng không phải là minh tinh." Cố Nhược Ngu lẩm bẩm, có điều cô nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Trọng Lâm, rõ ràng là đã biết chút gì.
"Có phải anh đã biết là ai làm không?"
Tưởng Trọng Lâm không có trả lời, kéo chăn cho cô, "Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này anh sẽ xử lý."
"Lại là anh sẽ xử lý! Có phải anh lại tính toán gạt em không?" Cố Nhược Ngu ghét nhất giọng điệu này của anh, không khỏi lên giọng.
"Hẳn là có liên quan tới Thẩm Gia Duy." Nhìn Cố Nhược Ngu không chịu thuận theo cũng không muốn buông tha, Tưởng Trọng Lâm nói ra suy đoán của anh.
"Thẩm Gia Duy? Lại là lão? Nhưng mà lão làm như vậy thì lý do là gì chứ?"
"Bên ngoài vẫn không biết Thúc Dương là con riêng, lúc trước hôn sự với một thiên kim của tập đoàn khác cũng bị truyền thông xào xáo, nếu buổi hôn lễ này bị lôi ra ngoài, có khả năng sẽ tạo ra vài ảnh hưởng, huống hồ, bên chỗ phụ thân......" Tưởng Trọng Lâm đúng lúc dừng đề tài, nhưng dù không nói Cố Nhược Ngu cũng có thể đoán được, nếu Tưởng phụ nhìn thấy tin tức này trên báo chí thì sẽ có hậu quả gì, con trai mình kết hôn mà phải nhờ có báo chí mới biết được, thế nào cũng tức đến nghẹn thở. Đến lúc đó không biết Tưởng Thúc Dương sẽ bị chỉ trích những gì.
"Vậy... Bây giờ có cách nào vãn hồi hay không?"
Tưởng Trọng Lâm lấy từ đầu giường ra một quả táo bắt đầu gọt, "Trước mắt còn chưa tìm ra gã kia."
"Nếu như tin tức này bị công bố ra ngoài thì uy tín của công ty có bị ảnh hưởng không?" Tưởng Thúc Dương cũng không thuộc đầu não của công ty, chuyện này cứ cho là bị mọi người biết thì hẳn là sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá mức chứ?
"Hiện tại cũng chưa thể nói được, rốt cuộc vẫn là chuyện của Tưởng gia, bên ngoài ít nhiều cũng có chút hiểu biết và suy đoán." Tưởng Trọng Lâm gọt quả táo hoàn mỹ không tì vết, vỏ táo cũng không hề đứt đoạn, đưa cho Cố Nhược Ngu, để cô ăn trái cây nhiều một chút.
Cố Nhược Ngu nhận lấy, cắn một miếng, lại phát hiện ra ngay cả động tác này cũng có thể tác động tới vết thương trên bụng, kêu đau ầm ĩ.
......
Ngày thứ ba, bảo bảo đã có thể đưa từ rương giữ nhiệt ra ngoài, Cố Nhược Ngu lần đầu tiên nghiêm túc đem hài tử ôm vào trong ngực, cẩn thận quan sát, cuối cùng vẫn đưa ra một câu kết luận giống như lần trước, thật khó coi.
Tưởng Trọng Lâm đối với lời bình của cô thì dở khóc dở cười, nói ở đâu lại có người mẹ nói con mình khó coi. Cố Nhược Ngu theo cố nói lý, rõ ràng cái mặt nhăn nhúm giống ông già, chẳng phải rất khó nhìn hay sao. Lời này bị người hộ lý tới kiểm tra, nở nụ cười, giải thích rằng hài tử vừa mới sinh đều có dáng vẻ này, đặc biệt là bé trai, chờ thêm một thời gian lớn lên sẽ đẹp, đặc biệt là có mẹ xinh đẹp ba soái khí như vậy thì đứa nhỏ sinh ra làm sao mà xấu nổi?
Cố Nhược Ngu bị hộ lý trêu ghẹo đến thẹn thùng.
Bảo bảo rất ngoan, cơ bản là kiểu không hay khóc nháo, ngáp một cái nhỏ là tự mình ngủ thật ngoan, không cần nhọc lòng. Nhưng Cố Nhược Ngu lại tỏ vẻ lo lắng trước tình huống này, vẻ mặt ưu sầu nhìn thằng bé, lẩm bẩm nói,
"Chẳng hoạt bát hiếu động chút nào, về sau lỡ con cũng biến thành mặt poker như ba con thì phải làm sao a?"
Tưởng Trọng Lâm ở bên cạnh nghe thấy lời cô nói, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thời gian hạnh phúc chưa được bao lâu thì đã bị phá vỡ.
Gã đàn ông chạy thoát lúc trước quả nhiên đem ảnh chụp trong tay giao ra ngoài, ngay trong tuần đầu tiên thì đều có thể nhìn thấy những tin bài dài đăng trên các tuần san lớn.
"Tam công tử Tưởng thị bí mật kết hôn! Khúc nhạc dạo đầu của cuộc nổi dậy chống lại gia tộc?"
Lúc Tưởng phụ đọc được bài báo này thì ông tức giận đến cả người phát run, mẫu thân Tưởng Thúc Dương ở bên cạnh không ngừng khuyên giải an ủi, nhưng cũng không có cách nào làm tiêu cơn giận của Tưởng phụ. Ông đập mạnh tờ báo xuống mặt bàn,
"Gọi lão nhị, lão tam tới cho ta!"
Cùng ngày, Cố Nhược Ngu và Tưởng Trọng Lâm cũng nhìn thấy tin tức, nhưng bọn họ đã ở trên đường về nhà, Cố Nhược Ngu khôi phục khá tốt, có thể xuất viện ở cữ tại nhà. Bên này Tưởng Trọng Lâm nhận được điện thoại Alex, đơn giản đáp lại hai câu, lại nói với Cố Nhược Ngu, "Phụ thân đã biết chuyện, anh phải qua đó một chuyến."
Cố Nhược Ngu tuy rằng không có qua lại nhiều với Tưởng phụ, nhưng cũng ít nhiều có thể cảm giác được ông có bao nhiêu lợi hại, trong lòng có chút lo lắng, "Sẽ không có chuyện gì đi?"
Tưởng Trọng Lâm an ủi vỗ vỗ tay cô, "Phỏng chừng là mắng mỏ giáo huấn anh với Thúc Dương vài câu, sẽ không có chuyện gì lớn. Em yên tâm về nhà, nhìn mặt mũi Đa Đa thì ông cũng không làm ra chuyện gì."
Đa Đa là nhũ danh mà Cố Nhược Ngu đặt cho em bé, cô nói tên chính thức thì phải nghiêm túc nghiên cứu, trước tiên cứ đặt một cái nhũ danh để gọi đi. Cho nên liền nghĩ ra cái tên Đa Đa này, Tưởng Trọng Lâm nói nghe cứ như là bé gái, Cố Nhược Ngu vung tay lên, kháng nghị vô hiệu. Tưởng phụ nghe tin Cố Nhược Ngu sinh con xong vô cùng vui vẻ, lập tức tặng trưởng tôn một căn nhà làm lễ vật, bởi vì ông đi lại không tiện nên còn chưa kịp đến thăm đứa cháu trai, đáng tiếc còn không vui sướng xong đã biết tin Tưởng Thúc Dương gạt ông kết hôn.
Tưởng phụ sắc mặt khó coi ném tờ báo xuống trước mặt hai người, "Nói đi, sao lại thế này?"
Tưởng Thúc Dương cúi đầu, nghe thấy câu hỏi của phụ thân mới ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Con cùng Nghệ Viện kết hôn."
"Bậy bạ!" Gân xanh của Tưởng phụ nhảy lên, "Anh dám dấu ta kết hôn cùng đứa kia, anh biết anh đang làm cái gì không?"
"Con biết," Tưởng Thúc Dương cũng nâng cao giọng, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn luôn nắm giữ vận mệnh của hắn, "Ba, chẳng lẽ con không thể tự quyết định cuộc đời chính mình hay sao?"
"Anh muốn quyết định cuộc đời mình?" Tưởng phụ như thể nghe thấy chuyện cười, cười lạnh lên, "Anh chẳng lẽ không nhìn xem hết thảy của anh hiện tại là ai cho anh? Anh cũng phải hy sinh cho cái gia tộc này."
Tưởng Thúc Dương nắm chặt nắm tay, vẻ mặt giận dữ, "Con có thể không cần hết thảy này!"
"Thúc Dương!"
"Anh!"
Tưởng phụ và Tưởng Trọng Lâm đồng thời lên tiếng. Tưởng Trọng Lâm sợ hắn càng chọc giận phụ thân sẽ làm chuyện này trở nên khó giải quyết.
"Anh hiện tại cánh đã cứng cáp rồi, hay là thế nào? Muốn thoát khỏi trong nhà? Hử?" Tưởng phụ tức giận, khuôn mặt có chút phiếm hồng, nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ nhất, hô hấp phập phập phồng phồng, cảm xúc rất là kích động.
"Con......" Tưởng Thúc Dương còn muốn nói cái gì, bị Tưởng Trọng Lâm hung hăng trừng mắt ngắt lời, ấm ức mà nuốt xuống câu nói kế tiếp.
"Phụ thân, chuyện này, trước tiên vẫn là để bên quan hệ xã hội xử lý một chút."
Tưởng phụ nhìn Tưởng Trọng Lâm vài giây, khẽ hừ một tiếng, "Đừng tưởng rằng ta không biết anh cũng tham gia vào chuyện lão tam." Tưởng Trọng Lâm nghe thế hô hấp cứng lại, lại nghe Tưởng phụ nói tiếp, "Hiện tại, lập tức xử lý tốt tin tức bị tuồn ra ngoài cho ta." Nói xong chuyển ánh mắt về phía Tưởng Thúc Dương, "Còn chuyện của anh chị, qua chuyện này rồi lại đến tính sổ."
Từ chỗ Tưởng phụ đi ra, dáng vẻ Tưởng Thúc Dương uể oải ỉu xìu rõ ràng, Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, có chút không đành lòng, an ủi, "Trước tiên giải quyết sự tình trước mắt, chuyện hai đứa vẫn có cơ hội xoay chuyển, chẳng phải rốt cuộc hiện tại hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp hay sao?"
"Ca ca, thực xin lỗi." Tưởng Thúc Dương bỗng nhiên toát ra một câu.
"Uhm?"
"Từ trước kia, em luôn gây thêm phiền toái cho anh" thanh âm hắn có chút suy sụp, "Còn hại bảo bảo bị sinh non..."
"Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, mấu chốt là vấn đề trước mắt em gặp phải." Tưởng Trọng Lâm khoan dung nói, "Phụ thân em cũng biết đến, anh chỉ có thể giúp em đi làm quan hệ xã hội, nhưng muốn đạt được sự tán thành của phụ thân thì cần chính em nỗ lực. Em lựa chọn cuộc sống này, vậy phải tự mình kiên trì đi tiếp."
Tưởng Thúc Dương gật gật đầu, "Em biết, em sẽ không thoả hiệp với ba. Em sẽ khiến ông tán thành."
Lúc Tưởng Trọng Lâm về đến nhà, Cố Nhược Ngu đang ở dưới sự chỉ đạo của chị Nguyệt, luống cuống tay chân dỗ bảo bảo đi ngủ, rõ ràng chính mình còn giống trẻ con. Tưởng Trọng Lâm tựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn dáng vẻ cô, có lẽ sinh hài tử xong thì trên người nữ nhân đều sẽ ánh áng tình thương của mẹ lấp lámh, ít nhất thì nhìn qua Cố Nhược Ngu đã nhẫn nại hơn rất nhiều.
Cố Nhược Ngu thấy Tưởng Trọng Lâm trở về, lập tức oán giận với anh, "Anh xem con trai anh, uống sữa xong đều không ngủ được, dỗ thế nào cũng không ngủ!"
Tưởng Trọng Lâm đỡ lấy Đa Đa, nhìn nó mở to tò mò đôi mắt, một chút buồn ngủ cũng không có,
"Đây chứng tỏ nó khoẻ mạnh a."
"Cái gì khoẻ mạnh?" Cố Nhược Ngu ghét bỏ nhìn hai cha con, "Rõ ràng là không bình thường, đều là g của anhen di truyền! Khi còn nhỏ em mới không như vậy."
Tưởng Trọng Lâm cũng không phản bác, mang theo ý cười, nhìn con, lại nhìn nhìn Cố Nhược Ngu đang mải nói, ý cười càng sâu.