Không biết có phải vì mang thai hay không, trước kia cô xem loại chuyện tình yêu tình báo này Cố Nhược Ngu hầu như không có cảm giác gì, chứ đừng nói rớt nước mắt. Ai biết xem phim điện ảnh này đến đoạn cuối, cô lại không thể ngăn nổi nước mắt từ hốc mắt rào rào rơi xuống.
Hết phim, đen trong rạp sáng lên, mọi người chậm rãi bắt đầu rời rạp, Tưởng Trọng Lâm lúc này mới phát hiện khóe mắt Cố Nhược Ngu có ánh nước sáng lấp lánh, anh có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là muốn đưa cô ra tới xem điện ảnh giải sầu, ai biết càng xem cảm xúc càng thu không được, bây giờ cô còn khóc. Anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng giúp cô lau khóe mắt,
"Chẳng phải chỉ là phim hay sao? Sao lại còn khóc rồi?"
Cố Nhược Ngu cũng cảm thấy dáng vẻ này của chính mình thực là không có tiền đồ, mới lấy khăn tay từ trong tay, che đi hai mắt của mình, thanh âm khàn khàn nói, "Thai phụ cảm xúc không tốt, anh không cho?"
Tưởng Trọng Lâm khẳng định sẽ không phản bác, chỉ chờ cô lau xong nước mắt rồi đỡ cô đứng dậy rời đi. Ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã vào đêm, sau khi thái dương hạ xuống thì nhiệt độ không khí giảm đột ngột, đi trên đường gió phong hơi lạnh, Tưởng Trọng Lâm nhìn quần áo đơn bạc của Cố Nhược Ngu mà nhíu mày, sau đó cởi áo khoác không do dự khoắc lên người Cố Nhược Ngu. Vốn dĩ Cố Nhược Ngu muốn tránh đi, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt anh không cho phép cự tuyệt và nhiệt độ cơ thể ấm áp trên áo khoác, cô miễn cưỡng khoác lên.
Nghĩ thầm nói, tôi đây không phải là thỏa hiệp, tôi là suy nghĩ cho đứa bé.
Không biết tại sao, lúc ngủ Cố Nhược Ngu bắt đầu thường xuyên nằm mơ, cũng không phải hình ảnh liền mạch, kết cục là Tưởng Trọng Lâm ngã vào một mảnh màu đỏ. Cô bị chính mình doạ tỉnh, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường chỉ ba giờ sáng. Cô ngồi dậy, ôm lấy chăn ổn định hơi thở, còn không kịp phục hồi tinh thần đã nghe thấy tiếng Tưởng Trọng Lâm gấp gáp vang lên từ ngoài cửa,
"A Ngu, xảy ra chuyện gì? Em tỉnh chưa?" và mấy tiếng đập cửa.
Cố Nhược Ngu lúc này mới xuống giường, đi mở cửa. Mới vừa mở được một chút, Tưởng Trọng Lâm đã gấp không chờ nổi tiến vào, bật đèn, Cố Nhược Ngu bị ánh sáng bất thình lình làm chói mắt, nhất thời không mở ra được. Mà Tưởng Trọng Lâm lại nắm lấy vai cô, không ngừng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Em vừa mới kêu cái gì thế? Nằm mơ sao?"
"Anh nghe thấy à?" Hoá ra cô trong mộng thật sự kêu thành tiếng? Cô cho rằng đó cũng trong mộng thôi.
Trên mặt Tưởng Trọng Lâm toàn là lo lắng, "Em kêu rất to, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có, chỉ là ác mộng thôi." Cố Nhược Ngu không định nói cụ thể cho anh, nhưng cô thấy Tưởng Trọng Lâm có vẻ không mấy tin tưởng, lại nói thêm một câu, "Còn bị chuột rút chân nữa."
Thai phụ vào thời gian nhất định sẽ thiếu canxi, hay bị chuột rút, thường xuyên ngủ mơ bừng tỉnh, Tưởng Trọng Lâm xem sổ tay (mang thai) cũng biết chuyện này, anh coi đây là chuyện rất trọng yếu, lập tức chạy tới phòng tắm lấy một chậu nước ấm bưng tới mép giường Cố Nhược Ngu.
"Ngồi xuống." anh vừa nói, vừa đặt chậu nước xuống mặt đất, sau đó thuận thế xắn tay áo lên.
Cố Nhược Ngu hình như cũng đoán được anh muốn làm gì, ngồi trên mép giường, quả nhiên, Tưởng Trọng Lâm kéo cô chân bỏ vào trong chậu nước ấm, dùng tay múc nước ấm lên, nhẹ nhàng rót lên chân cô, sau đó chậm rãi rưới đến mắt cá chân, lại đến cẳng chân. Động tác của anh vô cùng ôn nhu, đối đãi cô như đối với một món đồ sứ trân quý, sợ đụng vào là nát chạm vào là hỏng.
Sau khi mang thai, cẳng chân đáng kiêu ngạo của Cố Nhược Ngu bắt đầu có chút phát sưng, cuối cùng ngay cả cô cũng cảm thấy thảm không nỡ nhìn, nhìn qua giống như là một cây củ cải tiêu chuẩn. Thế nhưng Tưởng Trọng Lâm trước mặt dường như hoàn toàn không ngại thứ trên tay mình là cây củ cải hay là cái gì khác, chỉ ôn nhu mát xa.
Cố Nhược Ngu nhẹ nhàng lắc chân một cái, một ít nước bắn ra sàn nhà, làm cho Tưởng Trọng Lâm không thể không ngẩng đầu nhìn cô, chạm vào đôi mắt kia, cô lại cảm thấy bản thân ít từ vựng. Rõ ràng ngay từ đầu là anh không đúng, rõ ràng tất cả đều là anh sai, vì sao đến bây giờ người này còn có thể làm ra ánh mắt bị khi dễ giống như tiểu cẩu như vậy a? Nhưng cô không thể nhìn vẻ mặt này, cứ như thể cô không tha thứ cho anh chính là một tội lỗi to lớn lắm.
Cô giả vờ ho khan hai tiếng, "Tôi không bị chuột rút, không cần mát xa cũng được."
"Vẫn là cứ xoa bóp một chút đi, sách nói làm như vậy sẽ giảm bớt tình trạng chuột rút." Anh nói đặc biệt đúng đắn.
"Tôi nói được rồi là được rồi, tôi muốn đi ngủ." Nói xong cô liền phải nâng chân nhét vào trong chăn, Tưởng Trọng Lâm tay mắt lanh lẹ giữ chặt cô,
"Chân em còn chưa lau khô đâu, định đi đâu a?" Sau đó cầm lấy khăn lông bên cạnh, thay cô lau khô chân, lại bưng nước đến phòng tắm đổ đi.
Trở lại phòng, Cố Nhược Ngu đã đem đầu cuộn vào trong chăn, anh ngồi xuống bên mép giường, nhìn chăm chú mặt Cố Nhược Ngu.
Cố Nhược Ngu chắc chắn không thể ngủ, chỉ là muốn tránh ánh mắt anh, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được tầm mắt anh nóng rực dừng ở trên người cô. Cô đành phải không ngừng thôi miên chính mình, anh thích xem thì để cho anh xem, chính ngươi ngủ là được. Mà trên thực tế cô không bỏ qua nổi ánh mắt của anh.
Rốt cuộc cơn buồn ngủ xông đến, lúc sắp đi vào giấc ngủ Cố Nhược Ngu ẩn ẩn cảm thấy một thứ gì ấm áp đậu ở trên trán, mơ hồ xuôi đến một tiếng, "Thực xin lỗi."
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Trọng Lâm ra cửa, để lại một bàn đồ ăn sáng dinh dưỡng đã chuẩn bị xong, chờ Cố Nhược Ngu rời giường, bữa sáng còn hơi ấm nhưng người thì không còn nữa. Cô lẩm bẩm hai câu, ngồi xuống cầm lấy một lát bánh mì nướng bắt đầu bôi mứt trái cây, ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của Alex.
Lúc cô nhận điện còn đang buồn bực, bây giờ là giờ đi làm, không thể hiểu được Alex gọi cô làm gì, chẳng lẽ Tưởng Trọng Lâm không mang điện thoại, cô nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng di động.
"Alo?"
"Cố tiểu thư," Từ sau khi hai người ký thoả thuận ly hôn, dưới sự nhắc nhở của Cố Nhược Ngu, anh mới sửa lại thói quen gọi cô là thái thái, "Cô có thể tới Bệnh viện Thành phố số hai một chuyến không? Tưởng tổng trên đường tới công ty đã xảy ra tai nạn xe cộ..." Bên chỗ Alex vô cùng ầm ỹ, hình như đang ở một nơi có rất nhiều người, Cố Nhược Ngu không nghe rõ ràng, chỉ nhận được mấy thông tin quan trọng.
Tưởng Trọng Lâm xảy ra tai nạn xe cộ?
Theo bản năng, cô nhớ tới cảnh trong giấc mơ ngày hôm qua, một mảnh đỏ như máu, chẳng lẽ đó là dự báo, một cảm giác không rét mà run bao phủ cô, cô thậm chí nghe không thấy lời Alex nói sau đó, vội vã cắt đứt điện thoại, cầm chìa khóa xe liền chạy xuống lầu,
Sao có thể, đứa nhỏ của còn không chưa ra đời, sao lại có thể mất đi ba ba?
Cố Nhược Ngu đầu óc trống rỗng đi tới bệnh viện, cô thậm chí không nhớ rõ chính mình vượt mấy cái đèn đỏ, thất tha thất thểu xông vào phòng cấp cứu, tùy tiện giữ chặt một hộ lý hỏi,
"Xin hỏi có một nam nhân họ Tưởng bị tai nạn xe cộ đưa vàohay không!"
Hộ sĩ bị một cái người nhà đĩnh bụng dọa tới, lắc đầu, chỉ chỉ bên trong, "Cô vào xem đi."
Cố Nhược Ngu lại chạy vào bên trong, lúc đẩy một cánh cửa kính ra, nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm với cánh tay và trên đầu buộc băng vải đúng lúc ngồi ở chỗ kia. Nhìn thấy Cố Nhược Ngu đã đến anh không thể che dấu kinh ngạc.
"A Ngu? Sao em lại đến đây? Alex nói cho em?"
Cố Nhược Ngu nghe không được anh đang mở miệng nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy trái tim mình quanh quẩn trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, từng chút từng chút, như là muốn phá vỡ lồng ngực cô.
May mắn...... Chuyện gì cũng không xảy ra.
"Cố tiểu thư?" Alex cũng từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ cô mất hồn vía, hơi kỳ quái. "Tôi mới gọi cho cô, cô nhanh như vậy đã tới rồi, Tưởng tổng không sao cả, chỉ bị trầy da một chút."
Hoá ra câu kế tiếp là cái này, Cố Nhược Ngu âm thầm cáu giận, bản thân mình nghe thấy mấy chữ tai nạn xe cộ cứ như bị ấn một cái nút nào đó không kìm nổi. Đều trách giấc mơ đêm qua, sợ tới mức cô cho rằng mộng trở thành sự thật.
"Tôi chỉ tới nhìn xem, tiện thể, tiện thể kiểm tra thai sản, ừ, đúng, tôi tới kiểm tra thai sản." Cô nỗ lực khiến sắc mặt chính mình bình tĩnh xuống một chút, tỏ vẻ tương đối bình thường.
Tưởng Trọng Lâm như vậy làm sao không biết cô đang nói dối, cũng không vội vạch trần cô, trong lòng có chút buồn cười, chẳng qua lại càng vui mừng nhiều hơn, đây là, quan tâm tới anh sao? "Nếu đã tới rồi thì trước cứ lại đây ngồi một lát, đợi lát nữa rồi anh đưa em đi làm kiểm tra."
Ánh mắt Cố Nhược Ngu mang theo ghét bỏ nhìn thoáng qua cánh tay và đầu Tưởng Trọng Lâm bây giờ còn đang buộc băng dính băng vải, "Thôi bỏ đi, cái dạng này thì anh không cần đi cùng tôi đâu."
"Không sao, anh bị thương không nặng lắm." Vẻ mặt Tưởng Trọng Lâm trở nên ấm áp lên.
Cố Nhược Ngu bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị nhìn ra cái gì, lời vừa ra khỏi miệng thành nói lắp, "Ai lo lắng anh bị thương nặng hay không, tôi là sợ cái dạng này của anh đi cùng tôi làm kiểm tra sẽ làm tôi mất mặt."
Tưởng Trọng Lâm cũng biết nghe lời phải gật gật đầu, "Không sao, anh không đi cùng em vào trong, chỉ ở bên ngoài nhìn."
Alex đứng một bên quả thực ở trong lòng rơi lệ thành sông, nếu lúc phê báo cáo lão bản ngươi cũng dễ nói chuyện như vậy thì thật tốt a!
Cố Nhược Ngu tức khắc cảm thấy tình thế hiện tại chuyển hướng rồi, nói không nên lời, cảm giác vẻ mặt Tưởng Trọng Lâm nhiều lên vài thứ, làm cô cảm thấy bản thân không đang khống chế toàn cục. Đang buồn bực, trong bụng truyền đến một cảm giác đặc biệt, cô kêu sợ hãi ôm kín bụng. Tưởng Trọng Lâm và Alex đều tưởng cái thai xảy ra vấn đề cái gì, vẻ mặt đều thay đổi, đặc biệt là Tưởng Trọng Lâm, động một cái từ chỗ ngồi vượt lên, vài bước đến bên người cô, "Là bụng đau sao? Gọi bác sĩ không? Đau như thế nào a?"
"Không... Không phải đau." Cố Nhược Ngu vẻ mặt ngốc ngốc nhìn nam nhân trước mắt, "Nó hình như động đậy rồi......"
Tưởng Trọng Lâm nghe được lời này cũng như bị sét đánh, dáng vẻ không nói nên lời, "Động... Động?"
Cố Nhược Ngu gật đầu thật mạnh, cầm tay anh lên đặt trên bụng mình trên bụng, "Vừa mới, chính là chỗ này..." Nói chưa dứt lời, liền cảm giác nó lại giật mình một cái, cái cảm giác này Tưởng Trọng Lâm rõ ràng cũng cảm thấy.
Anh không thể tin được mở to hai mắt, "Thật sự, động đậy rồi."
Lúc này, làm gì còn tình yêu khóc sống khóc chết với người yêu không thể tha thứ, có, chỉ là một đôi ba ba mẹ mẹ ngốc nghếch.