Lớp khoa học tự nhiên vốn có rất ít con gái, mà tổ bọn họ lại càng ít ỏi, cũng chỉ có một. Lâm Đồng Chi tự giác cầm một cái chổi đến khu bên kia dọn vệ sinh, cách xa các bạn nam. Đó là một cái chổi tre rất lớn, lớn đến nỗi gần như che khuất nửa người cô. Cô vất vả cẩn thận dọn dẹp cát trên đất, tảng đá, giấy vụn, cành cây. Cũng không biết qua bao lâu, cô bất giác đã quét đến gần sân bóng bàn, kỳ quái, chỗ này sao chưa có ai quét qua? Cô cảm thấy hơi mệt. Vì vậy cô cầm cái chổi nghỉ ngơi một lát, rất tự hào nhìn chiến lợi phẩm dưới chân, đột nhiên cô phát hiện những chỗ cái chổi quét qua để lại dấu vết giống chữ cái tiếng Anh. Sau đó, cô tự nhiên nghĩ đến hai ngày nay ôn tập Anh Văn thì hiện tại, tương lai và quá khứ, mặc dù trong tiết học cô thật sự chăm chú nghe giảng và chép bài, nhưng cái chia động từ này thật sự rất dễ lẫn lộn, khi cô học trung học đã không học tốt, vì vậy cô vừa nhớ lại lời của giáo viên, vừa lầm bẩm mấy câu trong miệng, "she does......"
Cô đắm chìm ở trong trong thế giới riêng của mình, mãi cho đến lúc phát hiện có một quả bóng nhỏ màu vàng bay đến dưới chân cô, hơn nữa nghe thấy một nhóm người ở bên kia kêu la: "Này, làm phiền, nhặt giúp bọn mình quả bóng dưới chân!" Sau đó, cô cúi người xuống nhặt quả bóng lên, đang muốn ném quả bóng tới cái bàn bên kia, nhìn lên, cơn giận liền bốc lên.
Cái bàn phía trước, mặc kệ là cầm vợt hay hò hét cổ vũ, đều là các bạn nam tổ cô, theo lý nên cầm chổi hoặc hót rác cùng dọn dẹp vệ sinh giống cô mới đúng, nhưng lúc này, không biết bọn họ mượn một bộ bóng bàn từ bạn lớp dưới nào của lớp thể dục thứ 7, lại đùn đẩy không dọn vệ sinh mà chơi đùa. Khó trách cô lại cảm thấy mệt mỏi, khó trách cô quét đến sân bóng bàn bên này lại nhìn thấy rác đầy trên đất, cả một tổ chỉ có một mình cô làm, sao có thể không mệt được?
Bọn họ cũng thấy rõ sự tức giận trên mặt cô, tự biết đuối lý gãi cái ót, nhỏ giọng trao đổi mấy câu, một lát sau, lập tức có đáp án, bởi vì ngồi trước cô, lại vừa vặn là người được tất cả mọi người yêu thích, vì vậy bị đám con trai kia đề cử đi ra đàm phán với cô.
Lâm Đồng Chi thấy người kia hết nhìn đông tới nhìn tây, cúi người tìm bên cạnh sân bóng bàn không biết ngắt thứ gì trên cỏ, lúc này mới làm như thật bước tới.
Rất nhiều năm trước kia, Lâm Đồng Chi nhớ lại cảnh tượng đã trải qua vào ngày này, giờ phút này, gần tối ngày mùa thu, mặt trời tròn tròn hồng hồng, ánh nắng chiều càng thêm tươi đẹp lóa mắt, người thiếu niên kia mặt mày tuấn tú, thân hình cao lớn, khóe miệng chứa một nụ cười, ánh nắng phản chiếu về phía cô. Tim của cô đập chậm nửa nhịp, lại chậm nửa nhịp. Vốn đang tức giận nhất thời biến mất. Thiếu niên như vậy, đừng nói chỉ là ham chơi, vô luận làm cái gì đều làm cho người ta nên tha thứ.
Cậu ấy lấy lòng cẩn thận giơ một thứ gì đó đưa cho cô, bởi vì ánh nắng phản chiếu, cô cũng không thấy rõ thứ kia là gì, bởi vì vẻ mặt cậu ấy có vẻ rất cẩn thận, còn có chút hưng phấn. Cho nên cô không từ chối, cũng thật cẩn thận đưa tay nhận lấy. Giờ mới hiểu được tại sao cậu ấy lại cẩn thận như vậy, thì ra là một bông hoa bồ công anh trắng trắng tròn tròn như một quả bóng nhỏ, bồ công anh đã hoàn toàn nở rộ, mỗi hạt giống đã làm ra tư thế muốn đung đưa bay theo gió, dường như chỉ hơi dùng lực quả bóng nhỏ sẽ phân tán ra. Trên mặt cậu ấy vẫn mang theo biểu tình dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô cũng không muốn đem bóng bàn đá vào cống thoát nước. Lúc này mới lên tiếng: "Cậu xem, nó mập mạp, thật đáng yêu? Mình luyện ít nhất 50 lần mới có thể mang theo nó mà không bị phân tán ra. Cậu xem, chỉ cần thổi nhẹ một cái, nó sẽ phân tán ra."
Hình như một câu cô cũng không nghe được, nhưng mỗi một chữ mỗi một giọng điệu cũng giống viên đạn bắn thẳng vào thần kinh thính giác của cô, khi nghe đến mấy câu chữ này, cô cũng không hiểu hàm nghĩa của những chữ đó, nhưng chính là mấy câu nói đó về sau cùng cô trôi qua rất nhiều rất nhiều đêm không ngủ.
Cô chỉ chăm chú nhìn đóa hoa bồ công anh nhỏ trong tay, ánh mắt dưới sự che dấu của lông mi thật dài, thỉnh thoảng len lén nhìn gương mặt cậu ấy một lần, lại một lần......
Mà giọng điệu của cậu ấy, từ lấy lòng cô chuyển sang để tài riêng tư nào đó của bản thân, trong lúc vô tình, cậu ấy hướng về phía cô mở ra cánh cửa tâm hồn mà ngày thường vẫn bị đóng chặt.
Lâm Đồng Chi nhẹ nhàng chầm chậm đem đóa hoa bồ công anh ở trước mắt giơ cao lên một chút, sau đó làm theo lời nói của cậu ấy, đôi môi nhẹ nhàng đến gần, nhẹ nhàng thổi. "Phù" một tiếng, bồ công anh liền trơ trụi.
Hai người bọn họ chăm chú nhìn những hạt giống nhỏ bé kia bay lên trời, bay theo gió. Cậu ấy hình như cảm nhận được sự mất mát của cô, cười nhìn cô: "Không sao, sang năm nơi này lại mọc ra rất nhiều hoa bồ công anh."
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhặt quả bóng bàn lên đưa vào tay cậu ấy: "Mau đi đi, đợi lát nữa hết giờ học sẽ thu vợt đó."
Cậu ấy lại mỉm cười với cô, xoay người chạy về phía sân bóng bàn bên kia, nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, như Báo săn —— loài vật đó cô đã thấy trong thế giới động vật là con vật được yêu thích ở thảo nguyên Châu Phi.
Cơn gió mùa thu thổi vào người cô, cô cảm giác có chút hanh khô lại có chút lạnh lẽo, lại giống từ Honnolulu miệng núi lửa trên đảo di chuyển đến đỉnh núi Mã Phong Châu Mục, trên người có chút lạnh lại có chút nóng, tiếng ồn ào từ các học sinh từ bốn phía lúc thì rõ ràng lúc thì không rõ, mà trong miệng của cô giống như vừa uống vào một ly Cafe Đen, hoặc giống như vừa giải một đề khó, đắng và ngọt, đắng và ngọt hòa quyện vào nhau, mỗi vị đều tinh tế, kéo dài ba ngày, đặc biệt không đủ.