Có rất nhiều bạn gái nhớ kỹ cái tên này. Lại kể một câu chuyện có liên quan đến Cố Duy Bình: Trong phòng ngủ của một bạn nữ nào đó cùng lớp. Khi ba mẹ bạn nữ đó đến đưa đồ ăn, nhân tiện mang đến tám quả táo chia cho các bạn cùng phòng. Hai người vừa đi khỏi, tám quả táo lập tức bị tranh giành hết sạch. Lúc ấy, có một bạn nữ ra ngoài làm việc. Sau khi về phát hiện táo của mình bị các bạn khác lấy mất mà không có ai thừa nhận liền tức giận nguyền rủa một câu: "Người nào lấy táo của mình, đời này cũng đừng nghĩ được Cố Duy Bình thích." Mọi người trong phòng còn chưa nói ra thì bị giáo viên Lý vô tình đi qua nghe được. Giáo viên Lý nhíu lông mày phê bình hành vi không đúng của bạn nữ đó: "Một quả táo thôi mà. Sao em lại nguyền rủa ác như vậy?"
Cố Duy Bình là người nổi tiếng, hào quang rực rỡ tỏa ra bốn phía. Khi Lâm Đồng Chi nghe được cái tên này liền cảm thấy rất ngưỡng mộ. Trong lòng cô, cậu ấy tồn tại giống như một vị thần. Theo cách nói của những người lớn tuổi chính là thần tiên hạ phàm lịch kiếp. Thần phật lại ở ngay trước mặt của người phàm. Đây là cỡ nào tam sinh hữu hạnh*?
*(Tam sinh hữu hạnh: phúc đức ba đời).
Với tiến độ dạy học ở trường, tất cả khóa mới của lớp 11 đều đã học xong. Lúc khai giảng có thông báo mọi người phải chuẩn bị tài liệu. Cho nên sáng nay, sau khi báo danh xong thì chỉ còn lại hai tiết. Chưa kịp nói thêm cái gì thì chuông tan học đã vang lên. Lâm Đồng Chi cẩn thận ghi chép xong rồi về phòng lấy khay đi mua cơm. Cả phòng ăn đầy rẫy các loại tin đồn. Bầu không khí cũng đặc biệt khẩn trương. Chờ Lâm Đồng Chi trở về phòng. Chuyện đã như dầu sôi lửa bỏng. Chuyện là học sinh lớp của cô Tưởng chạy mất dép như thế nào, cô ấy dùng hết mánh khoé dụ dỗ mấy học sinh giỏi như Cố Duy Bình tới lớp mình như thế nào. Nếu như lúc này có giáo viên hoặc ba mẹ ở bên cạnh, nhất định sẽ rất ngạc nhiên vì những đứa bé không hiểu chuyện trong mắt họ lại có năng lực phân tích và những lời nói sắc bén, nhanh chóng nhìn ra nguyên nhân sâu xa của mâu thuẫn như vậy.
Cho dù đi tới sao hỏa, cũng sẽ không thiếu người biết được tin tức. Lại đừng nói là một gian phòng nho nhỏ như thế? Lâm Đồng Chi nghe mọi người thảo luận sôi nổi, không nhịn được cũng tham gia vào: "Còn Giang Thượng Vân? Cậu ấy không phải học sinh mà cô Tưởng tự hào nhất sao? Sao cậu ấy cũng đi?"
Một bạn cười nhạo: "Cái gì mà học sinh tự hào nhất? Lần trước đại học Z tới chọn học sinh. Người ta nhìn trúng Giang Thượng Vân. Bản thân bạn ấy muốn đi, cô Tưởng lại kiên trì không muốn, cố gắng giới thiệu Liễu Tinh. Nói gì mà Giang Thượng Vân là người tài của hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại, đi đại học Z rất lãng phí. Nói cho dễ nghe, thật ra thì còn không phải là bởi vì ba mẹ của Giang Thượng Vân chỉ là công nhân bình thường. Còn nhà Liễu Tinh lại có tiền. Cũng không phải là muốn đuổi Giang Thượng Vân đi. Chẳng qua Giang Thượng Vân nói, nếu không thể rời khỏi lớp này thì kiên quyết yêu cầu chuyển trường. Cô Tưởng lại tính đưa Cố Duy Bình vào lớp chúng ta. Như thế mới không ầm ĩ nữa."
Lâm Đồng Chi không không muốn nghe tiếp nữa. Tại sao lại có một giáo viên như vậy? Nghĩ đến việc phải làm học trò của cô ta trong một năm dài nữa thật đúng là rất chán nản. Cô vội vã ăn cơm xong, rửa sạch bát. Xong xuôi liền gọi Lý Ngọc Hỉ cùng cầm bát về lớp. Không cần giáo viên nói cô cũng biết cấp ba khắc nghiệt như thế nào. Mà thành tích của Lâm Đồng Chi ngang nhau. Cũng không phải là các môn của cô đều tốt. Cần cù bù thông minh. Người thông minh có lẽ sẽ cho là những lời này thật sự rất vớ vẩn nhưng Lâm Đồng Chi lại cảm thấy câu nói đó rất thích hợp với người ngốc nghếch như cô.
Trong lớp học, tốp năm tốp ba học sinh đang đọc sách làm bài. Lâm Đồng Chi lấy sách cơ bản và bài tập trắc nghiệm từ trong ngăn bàn học ra bắt đầu học. Lúc này rất yên tĩnh, những bạn vào sau đều rất tự giác im lặng đi về chỗ ngồi của mình. Chủ động đến lớp, tự nhiên sẽ là rất muốn học tốt hơn, nên chẳng ai bảo nhau, tất cả đều tự giác.
Càng ngày càng có nhiều học sinh. Các bạn nữ đều đến đủ hết. Cả lớp chỉ có mấy bạn nam đeo kính. Lâm Đồng Chi yên lặng cắn bút làm mấy bài tập. Kí túc xá cấp ba là một khu độc lập. Trái ngược hoàn toàn với các khu nhà cũ khác. Nhà cao, phòng rộng. Hành lang trồng rất nhiều hoa lan. Gần cửa sổ là cây thủy sam, cây phượng vĩ, cây trúc. Cành lá rậm rạp xanh biếc. Một mảng um tùm, tươi mát. Cả khu kí túc xá mang đậm nét cổ xưa.
Giữa hè ngồi trong lớp cũng không cảm thấy nóng bức, khó chịu. Tuy nhiên, Lâm Đồng Chi là người có thói quen ngủ trưa. Những đề bài khô khan kết hợp với tiếng ve chập chờn ở bên ngoài, tiếng quạt máy vù vù càng làm cô cảm thấy uể oải. Cô ngẩng đầu lên, cử động cổ một chút. Bỗng dưng nổi hứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới sân thể dục có mấy bạn học nhỏ như hạt bụi đang cười đùa. Cô chăm chút nhìn thật lâu. Đến tận lúc thấy rõ mặt mũi của từng người mới chịu cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Chưa được năm phút đồng hồ, một trận cười xen lẫn những tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Càng lúc càng gần hơn. Lâm Đồng Chi rốt cục cũng biết đâu phải vì mắt cô tốt nên mới thấy rõ các bạn học khi nãy. Sự thật chính là vì những bạn ấy đi về phía này. Cho nên mới thấy rõ như vậy. Bỗng dưng cô lại thấy buồn cười.
Bàn về đề tài này thật chán chết mất, cô và Lý Ngọc Hỉ nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa lớp. Trong lớp thoáng chốc có một đám con trai mồ hôi nhễ nhại đi vào, đồng loạt đều mặc quần áo và giày thi đấu, trên tay người ở giữa vẫn còn ôm một quả bóng rổ. Người đội trưởng nhanh chóng nhìn một vòng, lập tức đi thẳng đến bên cạnh lớp phó đời sống Tạ Miêu. Bạn ấy đưa tay gõ một cái vào bàn: "Này, chìa khóa cái tủ đựng remote TV ở chỗ cậu phải không?"
Lâm Đồng Chi ở xa lặng lẽ thu hết cảnh tượng trước mặt vào mắt. Chiều cao bình thường nhưng vì có dáng người cân đối nên nhìn chung rất cao lớn. Hẳn là thường xuyên chơi bóng. Thân thể cũng rất rắn chắc, làn da mầu nâu đậm nhưng nhìn rất sạch sẽ. Giữa lông mày thần thái phấn khởi khác hẳn với mấy bạn nam đeo kính ngồi đằng kia.
Tạ Miêu đang không biết phải vẽ chủ đề gì bỗng dưng bị cắt đứt dòng suy nghĩ tự nhiên sẽ không vui. Cô không ngẩng đầu lên: "Ở chỗ của mình, muốn làm gì?"
Lúc đầu những bạn nam này dường như không muốn so đo với cậu ấy. Nhưng khi biết được chìa khóa ở trên người cậu ấy liền nôn nóng: "Lấy ra, lấy ra đi. Hôm nay có trận bóng. Một giờ rưỡi là bắt đầu rồi. Bọn mình chờ không được."
Tạ Miêu lạnh lùng nói: "Không được. Trong lớp còn nhiều bạn đang học như vậy, các cậu không thể vì xem trận bóng mà làm ảnh hưởng đến người khác học tập. Các cậu cũng quá ích kỷ rồi."
Lớp học liền ồn ào. Chẳng có ai muốn chuyên tâm học hành nữa. Các bạn nữ lớn tiếng ủng hộ Tạ Miêu. Nhưng đây là khoa tự nhiên, nhân số con gái ít hơn. Mặc dù bình thường cãi nhau với đám con trai, các bạn nữ luôn thắng. Không biết vì sao lúc này lại mỏng manh, yếu đuối giống hệt như đang làm nũng như thế.
Một bạn nam khẽ chớp đôi mắt đào hoa, cười nhẹ xin lỗi mọi người để lộ hàm răng trắng. Trong lớp, những tiếng kháng nghị vốn không lớn bây giờ lập tức không còn nữa. Cậu ấy cúi đầu nhìn đề bài vẽ làm khó Tạ Miêu cả buổi, lầm bầm: "Ai, vẽ sai rồi. Cứ như vậy, cho dù là một trăm năm nữa cũng chưa chắc đã xong."
Tạ Miêu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, nhìn thằng vào mắt cậu ấy. Bỗng nhiên gò má đỏ lên, không cam lòng mà nói: "Nếu giỏi giống như Cố Duy Bình cậu, mình còn ngồi ở chỗ này sao?"
Cố Duy Bình không nói gì nữa, chỉ cúi người đoạt lấy bút chì từ trong tay cô ấy. Chỉ một lúc đã hoàn thành bức tranh. Đúng hệt như yêu cầu của đề. Xong xuôi lại kiên nhẫn giải thích rõ ràng những điểm quan trọng cho Tạ Miêu.
Cuối cùng Tạ Miêu cũng chịu lấy chìa khóa ra đưa cho cậu ấy. Cố Duy Bình nhanh chóng mở ti vi lên. Các bạn nam hoan hô một tiếng. Ngay sau đó liền im lặng. Trên màn hình phát ra tiếng còi mở đầu trận đấu.