Lúc này nhìn thấy Duy Hân, cô mới phát hiện có điều gì đó không đúng, Cố Duy Bình thương yêu chiều chuộng em gái như vậy, anh ta sẽ đồng ý cho cô đi làm bên ngoài sao? Sắc mặt Lâm Đồng Chi cũng thay đổi, run run hỏi lại một câu: “Duy Hân, tôi là bạn học của anh trai cô, trước kia từng đến nhà cô chơi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Duy Hân không có anh trai ở bên cạnh, đúng lúc trong nhà lại gặp chuyện lớn, phải nếm hết lạnh ấm của xã hội, cô ấy vốn là một cô gái cao ngạo, lúc này vừa nghe thấy Lâm Đồng Chi nhẹ nhàng an ủi, nước mắt không nhịn được chảy ra, nức nở, “Mẹ tôi bị bệnh, tôi lại không biết anh trai đang ở đâu.” Được Lâm Đồng Chi an ủi xong, lúc này cô ấy mới nghẹn ngào kể lại ngọn nguồn.
Năm Cố Duy Bình học năm thứ ba đại học, cơ quan của ba mẹ họ đều đóng cửa, may mắn là nghề nghiệp của ba là thợ cơ khí, tay nghề giỏi, trong nhà vẫn không phải lo lắng đến miếng ăn. Chỉ là ông nghĩ rằng con gái họ còn phải học bốn năm đại học, muốn kiếm nhiều tiền một chút đóng học phí cho cô để giảm bớt gánh nặng cho con trai lớn, hôm nào cũng gạt cô làm việc từ sáng đến đêm, vất vả lâu ngày sinh bệnh, kết quả là vào một buổi sáng sau khi thức dậy thì không thể đứng lên nổi. Đưa đến bệnh viện chuẩn đoán, lúc đó ông đã bị xơ gan giai đoạn cuối, tất cả tiền trong nhà cộng thêm một khoản tiền Cố Duy Bình dành dụm được rốt cuộc cũng trả được viện phí đắt đỏ, nhưng ba cô vừa ra viện thì đến lượt bệnh tiểu đường của mẹ lại tái phát. Trong nhà có hai bệnh nhân đồng nghĩa với việc có rất nhiều khoản phải chi, toàn bộ cuộc sống của gia đình dồn hết lên người Cố Duy Bình, vậy mà anh ta vẫn nói với người trong nhà tất cả mọi chuyện đều có anh để muốn mọi người không phải lo lắng. Thế nhưng lần này mẹ anh sống chết không chịu nói cho anh biết, Cố Duy Hân suy nghĩ tiền lương một tháng của anh trai là sáu ngàn, nhiều thì là bảy ngàn, trang trải nuôi cả nhà, còn phải cho cô học phí, phí sinh hoạt thì cũng quá cực khổ, mẹ lại như thế, vì vậy cô muốn ra ngoài đi làm kiếm chút phí sinh hoạt giảm bớt phần nào gánh nặng cho anh trai.
Sắc mặt Lâm Đồng Chi thay đổi liên tục, cô nào có thể ngờ được trong lúc bản thân đang yêu đương, cuộc sống khá ổn định thì trong nhà người mình thích trước đây có chuyện lớn như vậy? Cô vội vàng đứng dậy, “Duy Hân tôi theo cô về thăm ba mẹ cô một chút có được hay không?” Cô lại quay đầu nói với Hạ Duyên Bình: “Trên người anh có tiền không? Cho tôi mượn...” Cô vẫn chưa nói hết thì Hạ Duyên Bình đã lấy ví tiền ra nhét vào trong tay cô, còn chạy ra ngoài giúp cô gọi taxi.
Cô mua rất nhiều thuốc bổ để đi thăm người lớn, mặc dù trước kia không có duyên gặp qua hai người nhưng cô vẫn luôn bội phục và kính trọng họ, có thể dạy dỗ hai đứa con trở nên ưu tú như vậy, có thể đoán được tâm huyết mà hai người đã bỏ ra nhiều như thế nào.
Trước khi về, cô để lại một bao lì xì, số tiền không tính là quá nhiều, cô gom hết số tiền hiện có của mình và lấy toàn bộ số tiền trong ví Hạ Duyên Bình, tổng cộng được năm ngàn đồng, cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi. Rõ ràng mẹ Cố bị con gái lừa gạt “Đây là bạn học của anh, trước kia đã đến chơi nhà chúng ta”, nhận lấy bao lì xì, không khỏi áy náy nắm tay Lâm Đồng Chi, thành thật nói: “cháu yên tâm, mặc dù ba Duy Bình không thể nuôi sống gia đình nhưng chúng tôi vẫn có biện pháp nuôi sống bản thân mình, chỉ có Duy Hân, vẫn còn phải liên lụy các cháu thêm mấy năm...”
Lâm Đồng Ch chỉ muốn nhận một phần công lao, rồi lại sợ khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, mẹ Cố sẽ không chịu nhận tiền của cô nữa nhưng cô cũng cười một tiếng cho qua chuyện. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không yên tâm, cô chạy đến chỗ Hạ Duyên Bình nói là trả lại anh ví tiền, thật ra là cho anh một câu trả lời thỏa đáng, cô không thẹn với lương tâm mình, nhưng ai bảo trời sinh đàn ông không có lòng bao dung như phụ nữ chứ? Cô lại không muốn nói dối lừa gạt anh, nếu như hai người quen nhau không đối xử với nhau chân thành, vậy thì ở chung một chỗ có ý nghĩa gì không?
Hạ Duyên Bình đang nằm trên ghế salon xem ti vi, thấy từ khi bước phòng khuôn mặt cô chột dạ, lúng ta lúng túng muốn nói lại thôi. Trong lòng anh cười mắng một câu cô gái ngốc, tuy nhiên ngoài mặt lại kiêu ngạo vẫy tay, ra vẻ đắc ý nói: “Hiện tại một phút tôi cũng kiếm ra trên dưới mười mấy đồng, thanh niên đẹp trai tài giỏi như vậy, người ngây ngô giống trong bài ‘Tình yêu táo xanh’(*) như cô không cần đến chỗ tôi đòi tiền lời đâu, ha ha.” Lâm Đồng Chi khinh thường “hừ” một tiếng, ngay tức khắc tâm tình đã buông lỏng xuống.
(*) Một bài hát do ca sĩ Quần Tinh thể hiện.
Cô thao thao bất tuyệt than thở với anh quá trình cải chế trong sở, mặt mày lại đăm chiêu, anh vân vê lọn tóc của cô trong tay, không nhịn được nói: “Cô ấy à, cô ngốc này.”
Lâm Đồng Chi không phục, cô giữ lấy mái tóc đến bả vai, ngẩng đầu lân “hừ” một tiếng: “Tôi khờ? Anh có biết sau khi sở chúng tôi cải chế xong thì người trẻ tuổi nào nắm nhiều cổ phần nhất không? Nhất thời cô hoàn toàn quên mất rằng cổ phần của mình trước khi cải chế là bao nhiêu, hơn nữa còn phải trưng cầu ý kiến người khác, thay mình quyết định, người kia nghe vậy còn cười đắc ý như kẻ gian trong phim truyền hình Hồng Kông, “Ha ha! Ý cô muốn nói cả đời này tôi có thể ‘ăn cơm mềm’ sao?” Cô cũng cười lớn, “Ăn cơm mềm cũng được thôi, hôm nay anh có muốn ăn chút gì không? Tôi đi làm thức ăn ngon cho anh. Trong khoảng thời gian này anh cũng đủ mệt rồi, nhìn xem đôi mắt cũng lồi hết kìa.” Cô lại bị anh ăn vạ một phen nói: “Cái gì cũng không muốn ăn, thấy tôi đáng thương thì hôn một cái đi.”
Lâm Đồng Chi đỏ mặt “phi” một tiếng, nhưng lại không thể thắng được sức lực của anh, một người giãy một người giữ làm cô ngã ngồi trên người anh, anh ôm chặt không thả cô đứng dậy, hai tay giữ chặt đầu cô, khuôn mặt đưa lại gần muốn hôn. Lâm Đồng Chi nhìn khuôn mặt anh ngày càng gần, trong mắt vô cùng yêu thương, “ưm” một tiếng, nhắm mắt lại, rốt cuộc không còn giãy dụa nữa.
Ngày hôm sau, Lâm Đồng Chi tỉnh lại từ rất sớm, cô mượn chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, cẩn thận quan sát người bên cạnh bá đạo chiếm lấy ba phần tư gường lớn, một cánh tay còn đang đặt dưới cổ mình, mắt, mũi, miệng không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc nhưng ngũ quan bình thường này kết hợp lại tạo ra một khuôn mặt vô cùng thân thiết. Cô hài lòng cười một tiếng, đây là chiếc cần câu cơm cả đời cô, là người chồng duy nhất, đột nhiên cô hơi xấu hổ, người cực kỳ đàng hoàng, bảo thủ như Lâm Đồng Chi cô lại điên cuồng thế này? Nếu để cho Tiểu Mặc biết... Nhất thời trên mặt cô đỏ bừng như có lửa đốt.
Sau đó, Hạ Duyên Bình trở mình, hai tay dùng một chút sức lực lại đặt cô từ trên người mình xuống, “Sáng sớm em không ngủ nhiều chút nữa đi, đang suy nghĩ gì đó?”
Trong lòng cô rất nhẹ nhàng, nghĩ cái gì thì nói cái đó: “Tiểu Mặc nói, cảm giác giống như dang bay trên mây vậy.” Giọng anh vẫn lơ mơ như cũ, không nhịn được xua tay: “Phụ nữ các em, mấy thứ loạn thất bát tao mà cũng mang ra nói cho nhau nghe.” Đột nhiên giọng anh ngừng lại, tỉnh táo ra, mở mắt lớn hơn, “Không phải các em nói... nói...” Giọng anh cà lăm, lại nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Lâm Đồng Chi, hổn hển mắng, “***, Văn Đào quản giáo phụ nữ đã có chồng thế nào vậy!” Anh vội vàng tiến tới hôn lên mặt Lâm Đồng Chi một cái, “Vợ ngoan, lý lịch hai vợ chồng chúng ta cũng nên trao đổi chút đi.”
Lâm Đồng Chi nhăn mũi ra vẻ đáng thương không giúp gì được, anh lại mắng một tiếng: “***” Lâm Đồng Chi hờn dỗi: “Anh đang mắng người nào vậy?” Anh giả bộ làm như không nghe thấy, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, vốn là Lâm Đồng Chi muốn nhéo qua nhéo lại lỗ tai anh, nhưng trong lòng cô ngay lập tức được một từ khác lấp đầy “vợ chồng chúng ta”, thật là tốt, rất có lòng trung thành. Qua mấy phút nữa, lúc Hạ Duyên Bình mở miệng đã đổi thành giọng điệu nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, “Bảo bố, bây giờ ngay cả người anh em cũng trộm rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa tính toán đưa anh đi gặp ba mẹ vợ? Người ta không mốn làm gian phu dâm phụ đâu.”
Lúc này Lâm Đồng Chi mới nhớ tới đêm qua mình không về, cô tức giận, dùng sức cắn cánh tay anh một phát, quăng một câu không chịu trách nhiệm, “Em không làm. Chuyện này liên quan gì đến em?” Trong phòng vang lên tiếng kêu the thé thảm thiết, sau đó gian phu ra khỏi chăn, vô cùng buồn bã nhìn cô, “Em lợi dụng anh xong rồi liền muốn giết người diệt khẩu sao?” Những lời này lại đưa tới hai cái gối và một chiếc dép, ah hổn hển hét, “Người nào bị mù nói em giống Song Nhi (**)? Rõ ràng là Kiến Trữ (***) mà.”
(**)(***) Hai nhân vật trong tác phẩm “Lộc đỉnh ký”
Lâm Đồng Chi vẫn cho rằng bộ dạng của Hạ Duyên Bình chẳng ra sao cả, nhưng sau khi anh vào phòng thay đồ đổi một thân tây trang, mắt Lâm Đồng Chi lại sáng rực lên, trong bụng cảm thán, quả nhiên là người đẹp vì lụa, nhãn hiệu nổi tiếng đúng là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả người như Hạ Duyên Bình cũng có phong thái khác hẳn thường ngày.
Ba mẹ của cô đã sớm nghe đồn cô đang yêu đương, hơn nữa con đưa căn phòng mình đứng tên cho bạn trai ở, con gái không mang cậu ta về thì hai người họ cũng không có cách nào cả. Trần Mặc thần bí cười “hề hề” khẳng định nói cho họ biết: “Bạn trai Chi Chi rất tốt với cô ấy, anh ta sẽ là con rể tốt, hai người cứ yên tâm, yên tâm.” Bình thường cô gái ngoan ngoãn đúng chín giờ tối sẽ về nhà nhưng đêm qua không về, sáng sớm hôm nay lại dẫn một chàng trai trẻ tuổi về, trong lòng hai người lớn đã hiểu, bất giác vừa giận vừa vui mừng. Sau đó một nhà ba người sáu con mắt cùng chăm chú nhìn người thanh niên tài giỏi đẹp trai vừa bước vào cửa, chỉ thấy anh xách theo lễ vật lớn nhỏ, sắc mặt thấp thỏm, vẻ mặt hốt hoảng, một mực lễ độ đứng ở cửa chờ đợi người nào gọi anh ta một câu “Đi vào”, tóm lại trên người anh viết bốn chữ “con rể mao chân”. Mẹ Lâm là người đầu tiên mềm lòng, thầm trách Lâm Đồng Chi con nhóc chết tiệt này, dẫn khách về dùng cơm cũng không báo một tiếng để trong nhà chuẩn bị, chẳng lẽ lần đầu tiên chiêu đãi “con rể mao chân” lại mời anh ăn trứng gà xào rau hẹ? Nghĩ tới đây, bà ngồi không yên nữa, nói mấy câu qua loa liền tìm cớ đến chỗ tủ lạnh trong phòng bếp xem còn thức ăn ngon nào không. Sau đó là Lâm Giản, cậu trịnh trọng chạy về phòng đeo mắt kiếng mới ra ngoài, muốn hỏi bạn trai đẹp trai của chị một chút, kết quả cậu vừa mới tra xét, hỏi Hạ Duyên Bình quen biết chị gái mình thế nào thì anh trả lời: “À, là Trần Mặc – bạn tốt của cô ấy giới thiệu cho.” Khi yêu mến một người, chuyện chung thân là không thể tránh khỏi, Lâm Giản vừa nghe anh được Trần Mặc giới thiệu cũng không hỏi thêm gì nữa, mà trực tiếp đi tìm đôi dép cho Hạ Duyên Bình đi, lại còn là đôi mới.
Chỉ có ba Lâm vẫn là ba vợ truyền thống, đôi mắt sắc bén nhìn kỹ Hạ Duyên Bình từ trên xuống dưới, Hạ Duyên Bình thấy thế, trên trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng, điều này khiến cho trong lòng Lâm Đồng Chi được an ủi. Nếu không, cô đúng là loại hàng hóa ế ẩm bị người một nhà đẩy mạnh tiêu thụ. Sau đó ba vợ và con rể tương lai có một cuộc chuyện trò giống trong truyền thuyết, nói với nhau được dăm ba câu, ba Lâm mời một mình anh vào trong phòng riêng. Lâm Đồng Chi cười, tặng cho Hạ Duyên Bình ánh mắt “Chúc anh may mắn”, mắt thấy anh cẩn thận theo sát sau lưng ba, cô bất giác mỉm cười.