Rốt cuộc ở trong một giờ giải lao, Lưu Tinh ngồi ở phía trước cô xoay người lại ghé vào bàn học của cô, sau đó dung giọng điệu tang thương và dành sự đời không phù hợp với tuổi tác, nhẹ giọng thở dài một câu: "Cậu không nên là cái dạng này......"
Lâm Đồng Chi từ trong giọng nói nghe ra sự đồng tình và thương hại, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, hoảng hốt muồn tìm ra chút gì đó từ vẻ mặt của cậu ấy, sau đó trên mặt của cậu ấy lại vẫn là một bộ nghiêm trang, nói đùa: "Cậu còn cứ đọc như vậy, tương lai đọc thành nữ tiến sĩ của Thanh Hoa và Bắc Đại, sẽ không lấy chồng được đâu." Trái tim của Lâm Đồng Chi suýt nữa nhảy ra ngoài giờ mới trở lại trong ngực, cô chép miệng, tức giận vung tay đuổi người: "Muốn đọc ở Thanh Hoa Bắc Đại là cậu hay mình đây? Đi đi đi, mình còn có mấy đề không nghĩ ra được, cậu còn quấy rầy mình nữa...mình sẽ trở mặt đó."
Lưu Tinh đâu dễ dàng bị đuổi đi như vậy, cậu ấy cười hướng một chỗ khác giơ ngón tay cái lên: "Ừ, tiểu Cố nói, tuần này thi xong mời chúng ta ăn cơm, bảo mình tới thông báo với cậu một tiếng." Lâm Đồng Chi có chút kỳ quái lại có chút cảnh giác, hỏi: "Tại sao cậu ấy muốn mời khách?” Lưu Tinh le lưỡi, "Mặc kệ, đi theo bốn người bọn mình, yên tâm, không phải sinh nhật cậu ấy, bắt chẹt cũng không đến phiên cậu." Cậu ấy lảo đảo đứng lên, lại chớp mắt với cô rồi nhỏ giọng nói một câu: "Bọn mình đi nghe cậu ấy nói một chút về vụ quan hệ bất chính kia chân thật trải qua cũng được, đúng không?"
Đã tiến vào mùa đông, mùa đông ở phía nam là khó qua nhất, lạnh, ẩm ướt, Lâm Đồng Chi buồn phiền nhất chính là mùa đông trời mưa, có thể mưa liên tục một tuần liền. Sáng chủ nhật thi, bầu trời bắt đầu mưa, đến buổi chiều, mưa tí tách rả rích vẫn không ngừng. Đã rất lâu cô không có đối mặt với Cố Duy Bình, nhưng khi cô và Lý Ngọc Hỉ đi tới chỗ hẹn, liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Duy Bình, tâm tình của cô bỗng nhiên cũng giống như trời mưa ở bên ngoài, tí tách rả rích không ngừng.
Lý Ngọc Hỉ giũ nước mưa dính trên quần áo, vừa ngồi xuống vừa giễu cợt, "Đúng là khó được, người keo kiệt như cậu, có phải khi người ta đào hoa liền đặc biệt hào phóng không?"
Cố Duy Bình lườm một cái, xem thường, dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, ở trước mặt người một nhà, thật sự không trang khốc nổi. Cũng chỉ có tìm cách nói sang chuyện khác: "Bên ngoài lạnh không? Nhanh ngồi xuống uống chút nước ấm." Cậu ấy ân cần rót hai cốc nước đưa đến trong tay hai đứa cô.
Đúng vào lúc này, Lưu Tinh cũng đi vào, ngồi xuống, câu đầu tiên chính là: "Nói thật, tiểu Cố sao cậu không mang ‘Tứ đại mỹ nhân’ tới đây giới thiệu cho anh em quen biết một chút."
Cố Duy Bình cũng chỉ cười khổ lắc đầu, bạn xấu, quen nhầm bạn xấu, tất cả đều là bạn xấu. Chỉ có Lâm Đồng Chi đang cầm cốc nước, vẫn luôn uống từng ngụm từng ngụm, mỉm cười nhìn dáng vẻ lúng túng không nói của cậu ấy, một đôi mắt trong veo, làm cho cậu ấy bình tĩnh lai trong nháy mắt. Cậu đột nhiên phát hiện, trên người cậu ấy không có thói quen nông nổi như ở trên người thiếu niên, mà còn có một lực lượng có thể làm cho cậu yên tâm.
Đồ ăn nóng hổi đều được mang lên trên bàn, về phần chủ đề trong lúc ăn cơm tự nhiên không thể rời được câu chuyện tình yêu làm toàn bộ trường học khiếp sợ vài ngày trước, mỗi ngày Cố Duy Bình đều bị chuyện này quấn lấy, rồi lại truyền đi không có một câu là thật, đối mặt với bạn xấu, rốt cuộc có thể mở miệng dốc bầu tâm sự: "Trước kia khi vừa có ý kiến về ‘Tứ đại mỹ nhân’, mình chỉ nói một câu ‘Tứ đại mỹ nhân rốt cuộc có bộ dáng gì, mình còn chưa từng thấy qua’ mọi người liền bắt đầu truyền mình và Lý Đan Tâm đã sớm thế nào thế nào, thật ra căn bản không có chuyện này. Mình cũng không phải là người điếc, chuyện kia truyền đến tai mình, không đi làm quen cậu ấy một chút, chẳng phải là gánh chịu tiếng xấu uổng phí sao? Trước kia cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu thôi, đại hội thể dục thể thao ngày đó, mình đi nhận đồ uống cho vận động viên, cậu ấy ở đấy phát đồ uống, nhìn rất vừa mắt, về sau lại hẹn cậu ấy buổi tối ra ngoài nói chuyện, chỉ có như vậy thôi, nếu mình có nửa câu nói dối thì không phải là người."
Con gái tự nhiên có hứng thú với những chuyện bát quái nhiều hơn một chút, Lý Ngọc Hỉ nghe xong chuyện này, vội vàng truy hỏi: "Vậy trên thực tế cảm giác của cậu ra sao?"
Cố Duy Bình đưa tay gãi gãi phía sau, trên mặt có mấy phần hoang mang lại có mấy phần hưng phấn: "Mình cũng không biết, trên người cậu ấy rất có hương vị, chỉ là cũng không có khoa trương như mọi người nói, mình lại cảm thấy Lâm Đồng Chi so với cậu ấy càng xinh đẹp hơn một chút? Chỉ là Lâm Đồng Chi thiếu một loại hương vị......"
Bia và vịt đang bùng cháy trong nồi phát ra những tiếng lốp bốp rất nhỏ, giống như tâm tình của Lâm Đồng Chi lúc này. Cô dĩ nhiên biết mình so với nhóm người Thiên Chi Kiều Nữ (con cưng của trời mình cũng không trắc lắm) thiếu cái gì, tự tin, một loại chỉ cần có chút xíu là có thể khiến bộ mặt của mọi người hoàn toàn đổi mới tươi cười rạng rỡ, cũng bởi vì có tự tin, những cô gái kia khi giơ tay nhấc chân dáng vẻ thướt tha mềm mại, càng nhìn càng tốt. Nhưng làm thế nào mới có thể hình thành tự tin? Trong tiểu thuyết võ hiệp thường có một câu nói tự tin là nơi bắt nguồn của thực lực, Lâm Đồng Chi cô có thực lực đâu? Liều cái mạng, khó khăn lắm mới duy trì được thành tích trung bình? Còn khi gặp chuyện thì tay chân luống cuống hoàn toàn không thể tùy cơ ứng biến? Ngay cả khi từ nhỏ cô đã nghe ba mẹ truyền thụ làm người nên chăm chỉ, thân thiện, khiêm tốn, khoan dung vân vân….. truyền thống đạo đức tốt cũng đã mơ hồ trở thành đối tượng bị chịu phê phán khinh thường, xã hội ngày càng phù phiếm, kết quả thủ đoạn trở thành tiêu chí đúng sai, như vậy Lâm Đồng Chi còn có cái gì có thể tự tin? Đúng rồi, cô còn có vẻ ngoài không kém người khác, chỉ là vẻ ngoài là ba mẹ cho, không tính là bản lĩnh thật sự của mình. Huống chi ở một cái trọng điểm giáo dục trung học, tốt mã dẻ cùi chỉ có thể làm cho mọi người chế giễu. Cô cũng không thể nhảy ra mặt đỏ tai hồng tranh luận: "Mình chưa từng nghĩ muốn so sánh với Lý Đan Tâm"..., chỉ cúi đầu tiếp tục nghe Cố Duy Bình nói lời lẽ uyên bác: "Thật ra, mình luôn cảm thấy Song Nhi phải giống như cậu mới đúng."
Lâm Đồng Chi ngẩn ra, Song Nhi cô biết, "Lộc Đỉnh ký" Lí Song Nhi đúng là nữ chính mà các nam sinh thích nhất dưới ngòi bút của Kim Dung, tính cách cũng không có gì đặc biệt, nhưng ở trong lòng các nam sinh địa vị so với Hoàng Mộc Triệu Chu đều cao hơn, thậm chí có nam sinh nói đây là mẫu người vợ sau này của họ. Cũng chính vì các nam sinh sùng bái, ở trong lòng các cô gái, nhân vật này cũng rất nổi tiếng. Lâm Đồng Chi hoàn toàn không nghĩ tới mình lại nhận được đánh giá cao như vậy, một đôi đũa duỗi ở giữa không trung, nửa ngày cũng chưa hạ xuống.
Buổi tối bọn họ xem một bộ phim rất nổi tiếng "Đông Thành Tây Tựu", quanh đi quẩn lại tất cả đều là diễn viên nổi tiếng, hơn nữa còn không giải thích được rất hài hước, người bên cạnh cười nghiêng ngả, trong bóng tối ở cửa hàng băng đĩa, cô đột nhiên cảm giác mình hóa thân làm hai, một người đối với trên màn hình Tứ Xuyên nói em gái Hồng Thất quên tình cười to, cười ra nước mắt, một người khác không nói không cười lơ lửng ở không trung, trống rỗng, không chỗ dựa vào.