• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Tu Trúc mím môi cười nói: “Từ đó không dùng như thế.”

Tề Mộ một bên cởi quần áo một bên hỏi: “Vậy phải dùng như thế nào?”

Doãn Tu Trúc tìm được hai cái quần bơi, nghiêng đầu suy nghĩ đáp: “Từ điển có ghi —— thái độ ôn hòa, hiền lành nhu thuận, thông tình đạt lý, thông minh khéo léo.”

“Thế thì không sai mà, ” Tề Mộ hí ha hí hửng bấm ngon tay tính toán, “Cậu xem cậu vừa ôn hòa lại thiện lương, còn thông tình đạt lý và thông minh khéo léo nữa!”

Doãn Tu Trúc sửng sốt một chút.

“Tớ nói đúng mà, tính tình cậu tốt như vậy: vừa không hay cáu giận, giặt khăn vô cùng sạch sẽ lại còn chuẩn bị quần bơi cho tớ…” Tề Mộ càng nói càng cảm thấy Doãn Tu Trúc thật tốt, thật ngoan.

Trong lòng Doãn Tu Trúc nóng lên, thật giống như bị nhét một củ khoai lang nướng vào trong người, rất ngọt nhưng bỏng rẫy. Hắn nhắm mắt, hàng mi run rẩy, nhẹ giọng nói: “Không phải thế.”

“Hả?” Tề Mộ không nghe rõ.

Doãn Tu Trúc lại thấp giọng, dường như đang nói thầm trong lòng: “Tớ chỉ như thế với một mình cậu thôi”

Tề Mộ xích lại gần hỏi: “Cậu nói to lên một chút đi mà, tớ không nghe thấy gì hết”

Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Không có gì đâu.”

Hắn không thể nói ra được, hắn biết như thế là đúng. Tại sao con người hắn lại ích kỷ như vậy? Tại sao trái tim hắn lại chỉ có thể chứa được duy nhất một người thế được?

Tề Mộ không thích ai có lòng dạ hẹp hòi.

Tề Mộ cũng không gặng hỏi nữa, cậu nhìn ra hắn có chút mất mát bèn an ủi: “Được rồi, nếu cậu không thích thì tớ không hỏi nữa vậy”

Doãn Tu Trúc cuống lên: “Không phải là không thích.”

“Thế thì…là thích?”

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ Mộ gãi gãi sau ót, cảm thấy hoang mang: Đôi lúc cậu nghĩ rằng Doãn Tu Trúc rất giống mẹ mình, đối xử với cậu cực kỳ tốt. Nhưng có lúc nói chuyện thì lại khiến cậu không tài nào hiểu nổi, tựa như cha cậu vậy.

Lúc này khóe mắt cậu liếc về phía Hứa Tiểu Minh, bạn học Hứa Tiểu Minh mang khuôn mặt táo bón mà mặc quần bơi, trong lòng nghĩ: Mẹ nó, đối thoại giữa hai người kia là cái kiểu gì vậy? Cái gì mà ngoan với chả không ngoan, bộ đang chơi trò gia đình hay như nào?

“Hứa Tiểu Minh cậu lẩm bẩm cái gì thế??” Tề Mộ lên tiếng gọi nó.

Hứa Tiểu Minh giật mình, không chút chú ý đến việc đã nói suy nghĩ của nó thành tiếng. Cũng may là giọng nó khá nhỏ cho nên Tề Mộ không thể nghe thấy gì cả.

“Tớ nói…” Hứa Tiểu Minh đột nhiên nhanh trí đáp, “Doãn Tu Trúc thật sự rất thông minh”

Tề Mộ cảm thấy hứng thú, đi qua hỏi: “Sao cậu nghĩ vậy?”

Ý trí cầu sinh của Hứa Tiểu Minh vô cùng mạnh: “Ngay cả từ điển cậu ấy cũng nhớ được hết”

Đúng là vầy nha! Hai mắt Tề Mộ sáng lên, buông tha cho Hứa Tiểu Minh mà quay sang hỏi Doãn Tu Trúc: “Cậu học thuộc cả từ điển à?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu một cái: “Có thấy qua một chút”

Tề Mộ càng kinh ngạc hơn: “Chỉ nhìn thôi mà đã nhớ kỹ rồi sao?”

Doãn Tu Trúc chưa từng coi đây là việc gì khó khăn, hắn gật gật đầu.

Tề Mộ mừng tít mắt, khoác vai hắn nói: “Thật lợi hại!”

Doãn Tu Trúc nghĩ thầm: Này thì có gì lợi hại đâu, hắn vẫn còn kém xa Tề Mộ nhiều.

Tề Mộ: “Nói cậu đừng không tin nhưng trong từ điển Trung Hoa tớ chỉ nhớ được có hai chữ thôi.” Mọi chữ đều dựa vào liên tưởng.

Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười.

Thị lực của Hứa Tiểu Minh rất tốt, nó bèn lại gần cổ vũ: “Doãn Tu Trúc rất thông minh, trên lớp giáo viên chỉ cần giảng một lần là đã hiểu được rồi.”

Tề Mộ rất tình nguyện nghe còn ra hiệu nó nói tiếp.

Hứa Tiểu Minh chém gió bay cả nóc nhà, đem Tề đại ca dỗ đến là vui vẻ: “Tiểu Minh, cậu đúng là chiếu cố Doãn Tu Trúc rất tốt nha.”

Hứa Tiểu Minh: “Đương nhiên rồi. Cùng là bạn học cả sao tớ lại không để ý cậu ấy chứ?”

Tề Mộ: “Ngày mai mang sô cô la cho cậu ăn.”

Ai thèm ăn sô cô la của cậu! Hứa Tiểu Minh vội vàng nói: “Cậu xem con sâu kia…có thể cho nó một con đường sống hay không?”

Tề Mộ: “Chuyện nào ra chuyện đấy chứ, hôm nay cậu ăn sâu ngày mai ăn sô cô la cũng được, đừng lo lắng.”

Hứa Tiểu Minh: “…” Đừng lo cái rắm ấy! Huhu, má ơi con muốn chuyển trường QAQ!

Tiết học bơi lội giống như luộc sủi cảo (*), đại đa số mấy đứa nhóc đều đã học bơi từ hồi mẫu giáo. Việc này không khó, mất mười mấy tiết dạy là có thể bơi được. Ở trường tiểu học bố trí lớp học này chủ yếu vẫn là vì muốn cho tụi trẻ con có cơ hội rèn luyện cơ thể.

(*Đây là ngôn ngữ mạng TQ ý chỉ hồ bơi đông đúc nhìn từ trên cao xuống giống với nồi luộc sủi cảo. Hình minh họa:



Tề Mộ lại không xuống nước, Doãn Tu Trúc nói: “Cậu không cần phải để ý đến tớ đâu, đi chơi đi”

Tề Mộ tựa vào ghế phơi nắng, không biểu hiện gì, đáp: “Chẳng có gì hay để chơi cả”

Doãn Tu Trúc: “Huấn luyện viên sẽ không vui.”

Tề Mộ: “Mặc kệ đi, tớ không muốn xuống đó uống đầy một bụng nước tiểu đâu.” Hơn hai mươi đứa con nít ở trong nước chìm chìm nổi nổi, có trời mới biết dưới đấy đã lẫn bao nhiêu nước tiểu rồi đấy.

Trong ánh mắt Doãn Tu Trúc đều là ý cười, tâm trạng so với ánh nắng ban trưa còn tươi sáng hơn.

Tề Mộ biết bơi, hơn nữa lại còn rất thích bơi lội.

Tề Đại Sơn là một đứa trẻ quê mùa lớn lên ở làng chài ven biển. Tuy rằng đã chuyển tới thành phố lớn, lại còn biến thành Tề tổng, nhưng bản năng vùng sông nước của ông vẫn chỉ có tăng chứ không giảm, không những thế còn di truyền cho Tề Mộ.

Lúc ba tuổi, ông đem con trai mình quẳng vào trong nước, nhìn thằng nhỏ vùng vẫy.

Tề Mộ không sợ trời không sợ đất thì tí tẹo nước như này có thể làm gì được cậu? Không bao lâu sau đã học được cách bơi chó. Tề Đại Sơn đắc ý cực kì, bám theo vợ chém gió tứ tung sau đó bị vợ nổi trận lôi đình sạc cho một trận—— để anh dẫn con đi chơi chứ không phải cho anh nghịch dại nhé.

Sau đó Tề Đại Sơn bị “Cấm túc” không được phép tới bể bơi nữa, mà Tề Mộ lại cực kì thích, cởi quần áo liền nhảy thẳng vào trong nước. Kiều Cẩn thấy thế bèn tìm cho cậu một huấn luyện viên bơi lội chính quy.

Huấn luyện viên dạy xong hai buổi mới uyển chuyển nói: “Tôi nói thật, trẻ con 6 tuổi trở xuống không nên học bơi đâu””

Kiều Cẩn vừa nghe là hiểu ý: “Là do Mộ Mộ nghịch ngợm phá phách gì sao?”

Huấn luyện viên liền vội vàng nói: “Không không không, thằng bé rất thông minh…” Y làm sao có thể mặt dày nói với nữ sĩ xinh đẹp này rằng con trai cô bỏ sâu vào trong quần bơi của tôi, hại tôi nhảy dựng lên, hoảng loạn cởi quần xuống chọc mù con mắt dì giúp việc ở ngay cạnh được!

Tuy rằng huấn luyện viên đánh chết cũng không làm, mà Tề Mộ cũng đã biết được những bước cơ bản. Thêm vào đó Tề Đại Sơn có tình yêu bao la với biển cả cho nên một nhà ba người thường xuyên đi hải đảo chơi, Tề Mộ đúng là ngày càng giỏi, khiến cho các bạn đồng trang lứa phải xách dép cho cậu

Nhưng chỉ cần Doãn Tu Trúc còn ở đây thì cậu sẽ không xuống nước.

Doãn Tu Trúc không thể bơi. Vào mùa hè trong nhà trẻ có hoạt động nghịch nước, Doãn Tu Trúc chỉ là đứng ở bể vầy cao không quá eo mà cả người đã tái nhợt co giật, tựa hồ muốn ngất đi. Các giáo viên sợ hết hồn, nhanh chóng đưa hắn đi bệnh viện làm kiểm tra. Kết quả là chẳng có chuyện gì hết chỉ là có chút vấn đề về tâm lý.

Điều này không dễ giải quyết, các cô giáo nói tình huống và phản ứng của hắn cho người nhà: mẹ hắn thì hờ hững, Doãn Chính Công cũng chẳng quan tâm nên việc này cứ lắng xuống như vậy.

Cũng chính vì điệu bộ lúc đó của hắn quá đáng sợ do đó các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo mới dần xa lánh hắn, cảm thấy hắn không được bình thường.

Mấy đứa con nít ranh không hiểu chứng sự hãi là gì, trái lại bọn chúng có nghe nói qua bệnh dại lúc phát tác sẽ sợ nước, không những thế còn có thể cắn người.

Kỳ thực Doãn Tu Trúc không sợ nước, hắn chỉ là không thể chịu đựng khi nước cao quá eo mình.

Bởi vì những nguyên nhân này nên mỗi khi đến giờ học bơi, Doãn Tu Trúc đều ngồi một chỗ.

Huấn luyện viên tới hỏi Tề Mộ, Tề Mộ mở miệng chính là nói: “Thưa huấn luyện viên em không biết bơi”

Huấn luyện viên: “Không sao, các thầy có thể dạy em mà”

Tề Mộ: “Em không thích học”

Huấn luyện viên không hiểu nội tình, ôn tồn nói nửa ngày rằng bơi lội thú vị như thế nào, cuối cùng mới hỏi: “Tại sao em lại không thích học thế?”

Một chữ của Tề đại ca quý như vàng: “Lười.”

Huấn luyện viên: “…” Nếu không có giám sát thì thật muốn một cước đạp thằng cu này xuống bể.

Huấn luyện viên đi rồi Doãn Tu Trúc nhỏ giọng nói: “Cậu thực sự không cần phải để ý đến tớ đâu, mình tớ ngồi đây là được.”

Tề Mộ trực tiếp nằm xuống: “Giữa trưa rồi bơi cái gì mà bơi, chẳng thà ngồi ngủ một giấc cho xong”

Doãn Tu Trúc còn muốn nói thêm gì nữa thì đã thấy Tề Mộ nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Doãn Tu Trúc dừng lại, thay đổi đề tài: “Tớ không thể xuống nước được, đến lúc cậu dẫn tớ đi biển, tớ….”

Tề Mộ ngồi bật dậy: “Ai bảo với cậu ở biển chỉ có nước?”

Doãn Tu Trúc mở to mắt: “Vậy còn có cái gì?”

Tề Mộ: “Còn có làn da sô cô la của tớ nữa”

Doãn Tu Trúc chớp mắt một cái, thực sự theo không kịp mạch não của cậu.

Tề Mộ chán nản tặc lưỡi, sốt ruột kể lể: “Tớ vất vả lắm mới phơi nắng khiến da thành màu sô cô la, ấy vậy mà ba ngày sau đã trắng trở lại rồi. Chờ khi nào hai đứa mình cùng đi tớ lại phơi cho cậu xem”

Doãn Tu Trúc minh bạch: “Phơi…phơi nắng sao?”

“Đúng vậy, đẹp trai cực kì luôn”

Doãn Tu Trúc mỉm cười, ngày hôm nay số lần hắn cười còn nhiều hơn cả tháng trước: “Ừm, nhất định là rất đẹp”

Lớp 1, 2 tiểu học đều trôi qua rất nhanh, phảng phất chỉ cần đến trường, làm bài tập, đi dạo một chút là xong.

Lúc này chương trình học rất đơn giản, thành tích không tạo ra sự chênh lệch, cơ bản đều đạt gần điểm tối đa.

Tề Mộ của chúng ta tuy rằng không được 100 điểm nhưng 96 cũng rất tốt rồi nha, cái bài thi số học chữ xấu như gà bới đến nay vẫn còn được treo trong phòng làm việc của Tề lão đồng chí, có ai tới là lại phải khoe khoang một phen —— Nhìn đi, bốn bỏ năm vào là được điểm tối đa rồi đó (*)

(* bốn bỏ năm vào ý chỉ quy tắc làm tròn số, <5 thì làm tròn xuống 0, >5 thì làm tròn lên 1. VD: 96 làm tròn lên thành 100)

Hai năm qua đã từng thi rất nhiều lần kể cả giữa kì lẫn cuối kì, bất kể là ngữ văn, toán học tiếng anh thì Doãn Tu Trúc đều đạt điểm tối đa.

Tiểu học Quốc Thụy là trường song ngữ, vô cùng coi trọng việc dạy và học tiếng Anh. Từ lớp 1 đã sắp xếp các đợt thi chính quy cực kì nghiêm ngặt.

Thông thường để lấy được điểm 100 không khó nhưng nếu tiếng anh cũng được điểm tối đa thì thật chẳng dễ dàng.

Mà kể cả ở bất cứ kì thi lớn nhỏ nào, cho dù là bài tập ở nhà hay bài thi, Doãn Tu Trúc đều không thoát được điểm 100.

Tuy nói như thế nhưng kì thực cũng không cần quá ngạc nhiên. Chủ yếu là chương trình học của lớp 1 và 2 quá đơn giản, hơi chăm chỉ một chút thì có thể đạt được thành tích tốt rồi.

Mãi đến tận lúc lên lớp 3, rốt cuộc đám củ cải nhỏ mới có thành tích phân tầng rõ rệt.

Tỷ như Doãn Tu Trúc vẫn rất dễ dàng đạt điểm tối đa

Tỷ như Tề Mộ Mộ thi ngữ văn được 71 điểm thấp nhất toàn trường.

Kiều Cẩn nhìn bài thi, bó tay toàn tập: “Tề Mộ Mộ! Con lại đây cho mẹ!”

Tề đại ca về nhà chính là một chú cừu nhỏ, ảo não tiến tới.

Kiều Cẩn chỉ vào bài thi hỏi: “Con viết cái thứ gì đây hả?” Đó là câu điền vào chỗ trống: Tam nhân đồng hành, ______.

Câu trả lời của Tề Mộ tổ lái theo một hướng khác, nội dung làm cho người khác cười đến rụng răng —— Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã soái (*)

(* Trong ba người cùng đi đều không đẹp trai bằng ta)

Kiều Cẩn véo tai cậu: “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã soái sao?? Hả? Có người đẹp trai như con á?”

Tề Mộ đuối lý: “Con không nhớ gì cả, cái chữ soái nó tự bật ra đó chứ”

“Đó là chữ sư trong câu Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư” (*)

(*Nghĩa là: trong ba người cùng đi chắc có người là thầy của ta”. Nghĩa bóng: nói đến tầm quan trọng của tập thể. Chữ 帅 (Soái) và chữ 师 (Sư) gần giống nhau nên Tề Mộ bị nhầm)

Tề Đại Sơn đang đứng bên cạnh thì lạc quan đến mù quáng:”Tốt tốt, thi được tận 71 điểm là giỏi lắm rồi.” Năm đó ông còn chẳng được như vậy.

Kiều Cẩn ném cho ông một ánh mắt sắc như dao.

Tề Đại Sơn lập tức cuốn xéo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK