• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huấn luyện viên sững sờ, lên tiếng: “Được.” Đồng ý xong thì lại nói tiếp “Em đừng nhìn bọn họ chơi thoải mái như thế mà nhầm, thật ra khó lắm đấy.”

Doãn Tu Trúc hỏi: “Cần bao nhiêu thời gian thì mới được coi là thành công ạ?”

Huấn luyện viên nói câu trả lời cho hắn.

Doãn Tu Trúc gật đầu, tập khởi động cổ tay kết hợp cổ chân.

Tề Mộ và Ngụy Bình Hi mới vừa kết thúc thi đấu nhưng mọi người còn chưa đã thèm, đặc biệt là khi lớp 6 giở trò chơi xấu, lớp 4 thì gào khóc thảm thiết đòi ăn thua đủ, em gái Khương Vũ Ngưng lẩn trong đám người, khắc sâu công danh.

Lúc này Tề Mộ mới biết trước đó có người gọi to quấy nhiễu Ngụy Bình Hi, cho nên mới khiến hắn rớt lại phía sau một bước.

Cậu nhìn về phía Ngụy Bình Hi: “Cậu lại nhường tớ đấy à?”

Ngụy Bình Hi lúng túng đáp: “Là do tớ không tập trung, trên chiến trường cũng không nên quan tâm mấy thứ đó mới đúng.”

Tề Mộ nói: “Một trận thi đấu thôi mà, bọn mình…”

Ngụy Bình Hi vô cùng hứng thú lên tiếng: “Có người thách đấu vượt chướng ngại vật kìa.”

Tề Mộ quay đầu, thấy Doãn Tu Trúc đang đứng ở vạch xuất phát.

Cùng lúc đó một đống tiếng reo hò cổ vũ vang lên, giọng đám con gái đặc biệt sôi nổi, kêu gào quá lớn, ngược lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì nữa.

Khương Vũ Ngưng trăm triệu lần không nghĩ tới, nó chỉ muốn giành lấy vinh quang cho lớp mình mà thôi, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại đớp được một đống đường! Đây là gì? Chẳng phải là không thích vợ mình kề vai sát cánh với người đàn ông khác à!

Có cô gái lo lắng nói: “Doãn Tu Trúc có làm được không?”

Khương Vũ Ngưng hưng phấn đáp: “Doãn thần của tụi này chưa bao giờ ra trận mà không nắm chắc phần thắng!”

“Lợi hại như vậy sao?” Các cô gái vẫn còn chưa quy phục, từng người đồng loạt thể hiện sự hoài nghi sâu sắc “Tớ tin Doãn Tu Trúc học giỏi hơn Ngụy Bình Hi, nhưng mà mấy việc chân tay thế này, cậu ấy…”

Còn chưa dứt câu, cô gái nọ đã đổi giọng: “Đậu má, đẹp trai vãi!”

Doãn Tu Trúc và Ngụy Bình Hi, Tề Mộ là kiểu người hoàn toàn bất đồng, hai người sau lúc nào cũng bắn sức sống ra bốn phía, làm cái gì cũng đều hăng hái sôi nổi. Đặc biệt là mặt trời nhỏ Tề Mộ càng có khả năng cảm hóa người khác hơn Ngụy Bình Hi tóc vàng.

Mà Doãn Tu Trúc thì khác, tướng mạo của hắn tinh xảo quá mức, khí chất lại cực kì lạnh lùng. Mặc dù đứng dưới mặt trời chói chang cũng có thể làm cho nhiệt độ xung quanh hắn hạ xuống trông thấy. Hắn luôn luôn bình tĩnh, tỉnh táo như một học giả nghiêm túc, cũng giống cả nghệ thuật gia đầy tao nhã, đôi tay thậm chí là cả thân thể tựa như nghệ sĩ dương cầm đứng trên sân khấu diễn tấu một chương nhạc hoàn mỹ.

Nhưng giờ phút này khi hắn cử động, ánh mắt chăm chú, vươn người, tốc độ nhanh nhẹn giống như chú báo đen đang dồn lực công kích, vào lúc mọi người đang mải thán phục thì mau chóng vượt qua các chướng ngại thi đấu, toàn bộ quá trình đều nước chảy mây trôi tựa như kiếm khách tiêu sái.

Tề Mộ nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Ngụy Bình Hi trêu ghẹo nói: “Bạn trai cậu giỏi thật.”

Tề Mộ thần hồn điên đảo, làm sao còn nghe thấy Ngụy Bình Hi nói cái gì.

Ngụy Bình Hi quay đầu nhìn cậu, phì cười: “… Như này mà là anh em tốt? Đúng là lừa quỷ.”

Doãn Tu Trúc tới được đích thì ngoảnh lại, nhìn về phía Tề Mộ.

Toàn trường bùng nổ tiếng hét chói tai kinh người, dẫn đầu là Khương Vũ Ngưng không thèm khiêm tốn gì sất, cả kính cũng muốn quẳng đi luôn—— đây cũng quá ngầu rồi đi!

Vốn đang nhoài ra bờ tường suýt ngã, trong nháy mắt các em gái lập tức rớt xuống, hô to: “Tu thân Tề gia trị quốc bình thiên hạ!” (*) CP Khói thuốc di động bể rồi, không tốt cho sức khỏe, CP Tu Tề vẫn là số dzách!

(*Một câu nói của Khổng Tử trong sách Đại Học. Có nghĩa là tu chính bản thân mình rồi mới giữ gia đình chỉnh tề, sau đó quản lý đất nước, bình định thiên hạ. Chữ Tu trong câu này trong tên Doãn Tu Trúc, chữ Tề trong tên Tề Mộ)

Các nam sinh mù mờ, sao bỗng dưng lại kêu Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ làm gì? Đây là ám hiệu à?

Quần chúng ăn dưa đặc biệt sáng tạo, cũng không biết ai đã nói: “Không phải là Nhật Mộ ỷ Tu Trúc sao?”

Sau nửa giây im lặng suy nghĩ, các cô gái đã hiểu ý dần dần phát ra từng tiếng từng tiếng “Moa ha ha” —— Nhật Mộ ỷ Tu Trúc ấy à, “hàng ngày” Mộ “ỷ lại” Tu Trúc (*). Đậu xanh rau má, thơ cổ quả nhiên là có hàm súc, ý nghĩa có thể so với “Đình xa tọa ái phong lâm vãn” (**) rồi!

(*Tên gốc của bộ này chính là Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc, mình edit thành “Hoàng hôn đứng tựa khóm trúc dài”, hoàng hôn chính là Tề Mộ, khóm trúc dài chính là Doãn Tu Trúc. Còn đoạn này chính là lí giải tên truyện, có nghĩa:Tề Mộ luôn ỷ lại Doãn Tu Trúc. Lý do mình không giữ nguyên tên gốc mà edit thuần việt vì thứ nhất là để nó hay hơn, thứ hai là để đến đoạn này sẽ giải thích cho mọi người sau, nếu edit ra thì đến đây lại mất hay luôn rồi ^^)

(**Một câu thơ trong bài Sơn Hành của Đỗ Mục)

Các nam sinh càng mơ màng hơn: Mấy em gái này làm gì thế nhỉ? Thích ngâm thơ đến thế hả! Khoan đã, tự dưng lại cảm thấy sau lưng lạnh toát là sao ta?

Đương nhiên những người trong cuộc không phát hiện ra, Doãn Tu Trúc đã lấy được tư cách nghỉ ngơi vào buổi chiều, Tề Mộ chạy tới tìm hắn: “Giỏi quá!”

Những ngày qua Doãn Tu Trúc tự dày vò cơ thể mình quá sức nên hơi mệt, vừa nãy còn vận động mạnh, giọng nói có phần hơi khàn: “Vẫn chậm hơn cậu không ít.”

Tề Mộ đáp: “Tớ thử lần hai rồi nên có kinh nghiệm hơn.”

Doãn Tu Trúc hỏi: “Trước đây đã từng thi đấu à?”

Tề Mộ đang cao hứng liền thoăn thoắt nói ra: “Lần trước tớ với Ngụy Bình Hi tranh chức phương đội trưởng, còn đoạt được cả đặc quyền nữa.”

“Đặc quyền?” Lúc này Doãn Tu Trúc cũng cho rằng đặc quyền đó là nghỉ ngơi như thế này.

Tề Mộ chớp mắt: “Ừa, có thể đưa ra một yêu cầu khác với huấn luyện viên, cơ mà tớ vẫn chưa sử dụng đâu.”

Doãn Tu Trúc nghĩ ngợi một lúc, lập tức hỏi ngược lại: “Đã có đặc quyền thì cậu chạy nữa để làm gì?” Trực tiếp dùng nó đổi lấy quyền sử dụng điện thoại di động không được hả?

Tề Mộ nói như chuyện hiển nhiên: “Để cho cậu dùng mà, trong doanh trại điều kiện kém như vậy, tốt xấu gì cũng có thể cải thiện một chút.”

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ tỉnh táo hơn: “Cậu đừng có cảm ơn tớ nữa đấy, còn chưa dùng đến mà, hơn nữa…Chủ yếu là tớ không cần nên mới muốn dành cho cậu.”

“Tớ cũng không cần.” Doãn Tu Trúc sắp bị những lời đường mật ngập đầy trong lòng làm tan chảy.

Tề Mộ kinh ngạc nói: “Tại sao?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu, chỉ có thể âm thầm trả lời: Không nỡ dùng.

Dù cho đặc quyền này là vật vô hình, không có cách nào cất giấu, nhưng đây là điều tốt đẹp mà Tề Mộ làm cho hắn, minh chứng cho việc Tề Mộ luôn nhớ tới hắn mọi nơi mọi lúc. Doãn Tu Trúc tiếc của, cũng không dám sử dụng.

—— Quá hạnh phúc thì lại lo được lo mất.

Tề Mộ không hiểu những thứ này, cậu lên tiếng: “Không được đâu” Cậu đảo mắt, búng tay cái tách “Tớ dùng nó đổi lấy một cái phòng tắm riêng nhé!”

Tề Mộ cố ý doạ hắn: “Cậu không biết phòng tắm công cộng có điều kiện kém thế nào đâu, một đám người chen chúc cùng nhau tắm rửa, còn định cướp cả vòi nước nữa…”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người: “Cậu tắm ở đó rồi à?”

Tề Mộ: “Đương nhiên, không tắm thì nóng chết mất.”

Vừa nghĩ tới việc Tề Mộ tắm chung với hàng đống người, vừa nghĩ tới việc thân thể Tề Mộ bị nhiều người nhìn, Doãn Tu Trúc cảm thấy mình sắp chết đuối trong bể giấm chua đến nơi rồi.

Tề Mộ tự cho rằng bản thân đã nói quá đà, hù được hắn: “Tớ còn không chịu được thì cậu biết phải làm thế nào.”

Doãn Tu Trúc tự an ủi: Không sao, lúc đi bơi Tề Mộ cũng chỉ mặc mỗi quần bơi, thế nhưng khi tắm thì ngay cả quần cũng không mặc.

Tề Mộ nói: “Tuy rằng đều là nam, nhưng nhìn mấy cục thịt thừa ở chung một chỗ cũng cay mắt cực kì…”

Doãn Tu Trúc: “…” Ngay cả Tề Mộ còn chưa nhìn nơi đó bao giờ mà người khác đã thấy trước cả cậu.

Tề Mộ nhận ra hắn đang ngẩn người: “Làm sao vậy?” Nói quá đà khiến hắn buồn nôn rồi à?

Nếu như đây là hoạt hình thì lúc này Doãn thần đang đứng trong bóng đen, hoài nghi nhân sinh: Tại sao lại muốn bỏ qua quân huấn, tại sao lại đến muộn năm ngày, tại sao lại không sớm tới đổi lấy đặc quyền cho Tề Mộ dùng…

Tề Mộ gọi hắn: “Thế nào rồi.”

Doãn Tu Trúc hối hận khôn nguôi, chẳng thể nói được điều gì nữa: “Không sao đâu…”

Dáng vẻ này mà dám nói là không có chuyện gì á? Trong lòng Tề Mộ chợt thấy căng thẳng: “Hay là vừa nãy vận động quá sức nên chân bị chuột rút?”

Doãn Tu Trúc đang định lắc đầu thì Tề Mộ nửa ngồi xổm xuống, vươn tay ấn vào bắp chân hắn…

Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn của cậu.

Doãn Tu Trúc: “…” Trong lòng vừa mới nóng lên, lại nghĩ tới nơi tư mật của Tề Mộ bị người khác nhìn được nhất thời lục phủ ngũ tạng cũng đều chua loét.

“Không phải chuột rút.” Hắn kéo Tề Mộ đứng dậy, nói “Chỉ là có hơi mệt, đi thôi, chúng ta đi tìm một ít đồ ăn.”

Tề Mộ đau lòng cực kì: “Cậu đã 4-5 ngày rồi chưa được ngủ một giấc tử tế chứ gì? Ngay cả siêu nhân cũng biết mệt mà.”

Nghe cậu nói, Doãn Tu Trúc đúng thật là cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bọn họ ăn cơm xong, buổi chiều cũng không làm gì liền cùng nhau ngủ bù. Tề Mộ tới ký túc xá của Doãn Tu Trúc, ngủ trên giường Phương Tuấn Kỳ.

Mãi đến lúc đi ngủ Doãn Tu Trúc vẫn còn canh cánh trong lòng, có thể tham khảo một chút lời thoại kinh điển của Đồng Tương Ngọc trong phim Võ Lâm Ngoại Truyện: Ta sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi, nếu như không…

Cũng may là vào buổi tối Hứa Tiểu Minh lên sàn đã mang đến cho Doãn Tu Trúc vạn trượng ánh sáng.

Hứa Tiểu Minh: “Xin cậu đấy anh Mộ, cầu xin cậu đấy!”

Tề Mộ bất vi sở động: “Không được!”

Hứa Tiểu Minh gào khóc: “Tớ nhất định sẽ chờ Doãn Tu Trúc dùng xong mà!”

Tề Mộ nói: “Cậu toàn vừa tắm vừa nghịch thôi, không cho dùng đâu.”

Hứa Tiểu Minh: “Tớ sẽ tắm cực kì tử tế, không hắt nước, cũng không nhảy bubbly dance (*), tuyệt đối an phận thủ thường, dùng xong thì lau sàn, bảo đảm sẽ trả lại cho cậu một phòng tắm sạch bong kin kít!”

(*Bubbly dance là điệu nhảy rất phổ biến của nhóm Tomioka Dance Club của Nhật Bản. Ở Hàn Quốc có nhóm Celeb Five được lấy cảm hứng thành lập từ nhóm nhảy TDC này với bài hát I wanna be a Celeb.

Link nhóm TDC: https://www.youtube.com/watch?v=Lxr9tvYUHcg

Link nhóm Celeb Five: https://www.youtube.com/watch?v=GsqG9k6LOE0)

Đúng lúc Doãn Tu Trúc tiến tới: “Cái này…”

Hình ảnh trước mắt quá bất bình thường, Hứa Gà Con vứt hết tôn nghiêm mà ôm cái đùi lớn của anh Mộ nhà nó, rất giống một cô gái bị bội tình bạc nghĩa.

Hứa Tiểu Minh thấy hắn đến bèn quay đầu cầu xin: “Doãn thần ơi, hãy thương tớ một chút đi mà. Khi nào cậu dùng xong phòng tắm thì cho tớ ké phát đi, tớ thật sự không muốn nửa đêm nửa hôm lại phải trèo cửa sổ đi tắm đâu”

Doãn Tu Trúc hơi sửng sốt.

Tề Mộ đạp đồng chí Gà Con: “Trước cậu vẫn tắm đấy có sao đâu, hiện tại giở quẻ cái gì?”

“Tớ buồn ngủ lắm, hơn nữa 12h đêm ở trong phòng tắm vắng vẻ một mình đáng sợ kinh khủng!”

Tề Mộ thử đặt mình vào hoàn cảnh của nó mà cân nhắc, sau đó dần thả lỏng. Tuy cái tên miệng tiện Hứa Gà Con không xứng đáng để cậu dùng đặc quyền đổi lấy phòng tắm nhưng vì cùng sợ ma như nhau nên Tề Mộ có phần thương hại nó.

Ánh mắt Doãn Tu Trúc sáng lên: “Tại sao đêm hôm khuya khoắt rồi mới đi tắm thế?”

Hứa Tiểu Minh tiếp tục giả bộ đáng thương hòng chiếm được đồng cảm: “Cậu chưa tới cho nên không biết, phòng tắm công cộng kia chẳng khác gì tàu điện ngầm, lấy thịt đè người. Tớ và anh Mộ lần đầu tiên nhìn thấy đã chạy trối chết, mắt sắp mù đến nơi rồi còn tắm với táp cái gì nữa!”

Doãn Tu Trúc lại hỏi: “Cho nên các cậu phải chờ đến đêm mới đi tắm à?”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Ừ, cũng chỉ có thể làm thế thôi. Anh Mộ của tớ vô cùng nghĩa khí, lần nào cũng nhường tớ tắm trước” Nhưng bây giờ ảnh không yêu tui nữa rồi, có phòng tắm riêng cũng không cho tui xài QAQ.

Nghĩa là…vẫn chưa có ai nhìn thấy Tề Mộ…

Tâm trạng Doãn Tu Trúc trở nên rất tốt bèn ân chuẩn: “Còn có Phương Tuấn Kỳ nữa, bốn đứa mình thay phiên nhau dùng là vừa đủ thời gian.”

Hứa Tiểu Minh lệ nóng doanh tròng, suýt nữa thì hô vạn tuế!

Quân huấn còn một ngày nữa là kết thúc. Lúc xế chiều, các huấn luyện viên cho đám học sinh mới phúc lợi.

“Có muốn tập bắn không?”

Một nam sinh hưng phấn lên tiếng: “Súng thật ạ?”

Huấn luyện viên: “Đương nhiên!”

Các nam sinh cực kỳ phấn khích: “Muốn muốn muốn ạ!”

Huấn luyện viên cười khà khà đáp: “Vì an toàn nên không phải ai cũng có cơ hội, muốn thử thì phải chạy 800 mét, mười vị trí đầu có thể đến sân bắn!”

Đám nam sinh vốn rất hăng hái kia “Khụ” một tiếng: “Có mỗi 10 người, đúng là keo kiệt mà.”

Huấn luyện viên cười mắng: “Súng thật đấy, các em tưởng đó là đồ chơi sao?” Do tân sinh khóa này quá đáng yêu, dẫn bọn chúng vui đùa một chút thì không sao nhưng chơi gì cũng phải có chứng mực, an toàn vẫn là số một.

Huấn luyện viên cho thêm ưu đãi: “Nếu thành tích bắn súng được hạng nhất thì đêm nay sẽ cho phép các em nhận lại gia tài của mình” Cái gọi là gia tài chính là đồ đạc bị tịch thu lúc mới vào doanh trại. Phần thuởng này quá hấp dẫn, đã đói khát 7-8 ngày giờ lại được uống một ngụm đồ uống có ga, ăn một bịch quà vặt thì mùi vị ắt hẳn sẽ rất mất hồn!

Hứa Tiểu Minh hưng phấn lên tiếng: “Huấn luyện viên, người ngoài hành tinh (*) của em cũng sẽ được mang về ký túc xá ạ?” Ôi máy tính của tui.

(*外星人 Người ngoài hành tinh. Ý Hứa Tiểu Minh nhắc đến máy tính của ẻm là Alienware – là công ty con của hãng máy tính Dell có trụ sở tại Mỹ. Mà tui search gg thấy hãng này có loại máy tính để bàn tên là Ailienware Aurora, nên chắc máy tính của Tiểu Minh là cái này, giá khoảng 90tr VNĐ)



Huấn luyện viên trả lời: “Có thể!”

Hứa Tiểu Minh vung tay hô to: “Chơi đê! Ông đây muốn thi đấu.”

Tề Mộ liếc mắt nhìn nó: “Cậu chạy xong 800 mét đi đã.”

Một câu nói đã khiến Hứa Tiểu Minh ỉu xìu, nó lại bắt đầu cầu xin Tề Mộ: “Anh Mộ à cậu thử đi, đoạt được hạng nhất rồi đổi lấy gia tài của tớ. Buổi tối tụi mình có thể cùng nhau xem phim rồi!”

Xem phim cái rắm ấy, trong máy tính của Hứa Tiểu Minh không phải phim 18+ thì chính là phim ma, ai mà thèm xem cơ chứ!

Ngụy Bình Hi cùng một phương đội với bọn họ, cách nhau rất gần. Hắn hỏi Hứa Tiểu Minh: “Trong máy tính của cậu có phim gì?”

Hứa Tiểu Minh lập tức sáp tới nói: “Phim AV mới nhất!”

Ngụy Bình Hi nhướn lông mày.

Hứa Tiểu Minh không ngừng cố gắng: “Còn có 200G game 18+ nữa.”

Ngụy Bình Hi lười nhác nở nụ cười: “Được, tớ giúp cậu lấy về.”

Hứa Tiểu Minh chân chó chạy đi ôm cái đùi bự mới: “Anh Ngụy quả đúng là anh ruột của em rồi.”

Tề Mộ: “…”

Anh ruột của Hứa Tiểu Minh – Hứa Thịnh Nguyên đang đi công tác bèn hắt xì hơi một cái.

Thật ra Tề Mộ cũng muốn thắng. Cậu rất nhớ đống sô cô la của cậu, cả một bọc lận, không ăn thì sẽ hỏng mất (không hề).

Nhưng đối với việc bắn súng cậu lại có bóng ma trong lòng. Cậu vẫn nhớ như in lần chơi game với Doãn Tu Trúc trước đây, tuy chỉ là một trò chơi nhưng cậu lại không thể bắn trúng phát nào, huống chi bây giờ còn dùng súng thật.

Kỳ thực Tề Mộ sai rồi, nếu cậu thử xài súng thật thì có lẽ đã bắn chuẩn đến đáng sợ. Đương nhiên bóng ma trong lòng cũng có thể ảnh hưởng tới phát huy của cậu.

Dù sao Tề Mộ cũng không có hứng thú cho lắm đối với việc tập bắn, nhưng cố tình lại rất muốn đống sô cô la của mình nên chỉ có thể ước ao nhìn lén cái tên mặt dày Hứa Gà Con kia.

Hứa Tiểu Minh tự giác ôm đùi to, cẩn tắc vô ưu, bắt đầu nghĩ đến mấy bộ phim trong máy tính của mình…

Tề Mộ thở ngắn than dài, tự an ủi: Thôi, ngày cuối rồi, mai là được tự do, để sô cô la đợi thêm một đêm vậy.

Bởi vì không tự tin trong việc bắn súng nên Tề Mộ liền bỏ qua phần chạy 800m. Đương nhiên là cậu có thể dành được mười vị trí đầu, nhưng dẫu sao cũng không có duyên với số 1 nên thà để cho những người khác có cơ hội tập bắn còn hơn.

Mãi đến khi Tề Mộ nhìn thấy Doãn Tu Trúc.

Phương đội 2 nhận được phúc lợi thì hiển nhiên các phương đội khác cũng có.

Tề Mộ kinh ngạc, Hứa Tiểu Minh phấn khích lên tiếng: “Doãn Tu Trúc biết bắn súng à?”

Tề Mộ: “…” Đâu chỉ là biết không thôi, chủ quán kia cho đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên hắn đó.

Hứa Tiểu Minh tự tin 100%: “Tuy Doãn Tu Trúc là bạn của tớ, nhưng tớ vẫn thấy không ai thắng được anh Ngụy nhà tớ cả.”

Tề Mộ lười nhìn bộ dạng chân chó của nó.

Doãn Tu Trúc thấy Tề Mộ không tham dự thi đấu thì vô cùng bất ngờ. Hắn nhìn sang, mặc dù không lên tiếng nhưng vẻ mặt đã cho thấy hắn đang rất thắc mắc.

Tề Mộ không đáp, liền hạ tay xuống, trong mắt tràn ngập—— biết trước không thắng được thì nhường chỗ cho người khác luôn.

Doãn Tu Trúc nở nụ cười, môi mỏng khẽ động, nói: “Chờ tớ.”

Hai người bọn họ cách xa, không thể nghe thấy giọng nói của nhau nhưng Tề Mộ lại hiểu.

Ôi… Tề đại ca động lòng, biết đâu tối nay cậu lại có hi vọng lấy được sô cô la thì sao?

Hứa Tiểu Minh vẫn còn mù quáng lạc quan: “Anh Mộ đừng tức giận. Đợi đến buổi tối tớ sẽ chừa cho cậu một chỗ để xem phim, bất quá có lẽ vị trí sẽ không quá tốt, dù sao cũng là anh Ngụy xuất lực, cho cậu ấy ngồi ở vị trí trung tâm cũng phải đạo…”

Tề Mộ cười mắng nó: “Đúng là được nước lấn tới.”

Đuôi của Hứa Gà Con sắp vểnh lên tận trời: “Là súng thật đấy, sờ còn chưa sờ bao giờ thì bắn sao nổi? Anh Ngụy đây là người từng trải đó!”

Tề Mộ: “Làm sao cậu biết?”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Ba đời nhà cậu ấy đều là quân nhân mà chưa từng chạm vào súng thật bao giờ á?”

Tề Mộ đả kích nó: “Cha cậu ấy bảo vị thành niên không được phép táy máy táy chân.”

Hứa Tiểu Minh cực kì hoảng sợ: “Sao lại thế được!”

“Sao lại không thể?” Tề Mộ lên tiếng “Có những thứ biết sớm cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.”

Hứa Tiểu Minh luống cuống: “Vậy cậu ấy có thể thắng không?”

Tề Mộ cười haha: “Cái này thì phải hỏi anh Ngụy nhà cậu mới được.”

Hứa Tiểu Minh nghiêm túc phân tích một lượt, nói rằng: “Tớ cảm thấy vẫn có chút hi vọng, mặc dù chưa từng cầm súng nhưng Ngụy Bình Hi lại là người quen thuộc nhất với món đồ này, mấy đứa khác đều là con gà yếu, đấu lại cậu ấy sao nổi.”

Tề Mộ không vui: “Doãn Tu Trúc không yếu.”

Hứa Tiểu Minh sợ run lên, khóc huhu: “Tiêu rồi… Quên xừ nó mất, chú Doãn rất thích bắn súng, chắc chắn đã đưa Doãn Tu Trúc đi tới sân bắn rồi…”

Tề Mộ cong khóe môi, không đáp, tâm trạng lại cực kỳ tốt.

Thời điểm công bố kết quả, mặt Hứa Tiểu Minh tái mét.

Ngụy Bình Hi cười híp mắt: “Xin lỗi nhé, thua rồi.” Đúng như Hứa Tiểu Minh suy đoán, anh Ngụy của nó tuy chưa chạm qua súng lần nào nhưng vẫn rất có thiên phú mặc dù không thắng được kinh nghiệm. Hắn dễ dàng đè bẹp những người khác nhưng lại bại bởi tay Doãn Tu Trúc.

Hứa Tiểu Minh vớt vát: “Anh Mộ à, cậu nói với Doãn Tu Trúc một chút đi, tụi mình đổi lấy máy tính của tớ thôi nhé?”

Tề Mộ dè dặt đáp: “Có phải tớ thắng đâu nên tớ không quyết định được.”

Không quyết được cái quái gì, chẳng phải Trúc tử nhà cậu lúc nào cũng răm rắp nghe lời cậu à!

Hứa Tiểu Minh khỏi phải đoán, nhắm hai mắt cũng biết Doãn Tu Trúc sẽ đổi lấy món nào.

Buổi tối…Tề Mộ đắc ý mà phân phát sô cô la: “Ngày cuối rồi, tất cả mọi người ăn đi nè!”

Lúc đến lượt Hứa Tiểu Minh, nó ngày càng lớn mật hơn, tóm được một nắm lớn thì quay đầu bỏ chạy, trốn đến ký túc xá của Phương Tuấn Kỳ.

Tề Mộ cười đến mức đôi mắt cong thành hình trăng khuyết—— cho cậu đắc ý này!

Quân huấn kết thúc trọn vẹn, khi mọi người sắp phải rời khỏi doanh trại thì trong lòng lại dâng lên cảm giác không muốn.

Tuy rằng vừa khổ vừa mệt, nhưng trong 10 ngày không động đến điện thoại, máy tính hay tất thảy những món đồ lặt vặt khác lại cực kỳ thoả mãn và vui vẻ.

Lúc chia tay, các huấn luyện viên đều xếp thành hàng, chào bọn họ theo đúng nghi lễ quân đội.

Đừng nói đến nữ sinh, ngay cả các chàng trai cũng lệ nóng doanh tròng, được về nhà mà vẫn lưu luyến không rời.

Tề Mộ gửi tin nhắn cho Doãn Tu Trúc: “May mà cậu đã trở lại.”

Doãn Tu Trúc trả lời: “Ừm, may mà đã trở lại.”

Tề Mộ đang xúc động về việc Doãn Tu Trúc có được một hành trình khó quên, Doãn Tu Trúc thì vui mừng vì bản thân không bỏ qua một đoạn nhân sinh của Tề Mộ.

Sau khi về trường học, nghênh đón bọn họ chính là cuộc sống cấp III tương đối nhàm chán.

Bởi vì Hứa Tiểu Minh cố gắng học hành nên Tề Mộ cũng an phận đi rất nhiều, thành thật ngồi nghe giảng.

Có mấy người trời sinh không thích hợp với việc học, mới nghe giảng được mười phút Tề Mộ đã bắt đầu ngủ khò khò, trong đầu còn nghĩ ——nếu thầy giáo là Doãn Tu Trúc thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ không ngủ đâu.

Tiếc rằng thầy giáo toán học địa trung hải (*) làm cách nào cũng không thể tu luyện thành Doãn Tu Trúc được.

(* ý chỉ những người đàn ông trung niên hói đầu)

Tề Mộ đang thấy buồn chán thì nhận được tin nhắn: “Đi chơi bóng không?”

Là Ngụy Bình Hi gửi cho cậu, Tề Mộ bèn trả lời: “Đang trong giờ học đấy”

“Biết rồi” Ngụy Bình Hi nói như thể đây là điều hiển nhiên “Không đi học thì ai còn ở trường chơi bóng hử? “

Nói có đạo lý như vậy, Tề Mộ không thể phản bác được.

Thôi, dù sao có ngồi nghe giảng cũng không lọt vào đầu được chữ nào. Tề Mộ đứng lên nói: “Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh!”

Thầy giáo toán học phất tay một cái, đáp: “Đi nhanh rồi về.”

Đúng là Tề Mộ đi vệ sinh, nhưng là WC ở nhà thể chất.

Cậu mới ra khỏi phòng học thì bắt gặp một cô gái tóc đen ở đầu cầu thang.

Cô gái ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cậu thì cả người co rụt lại “Tề, Tề Mộ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK