Mắt thấy sắp tới lễ cưới của Ngụy Bình Hi, Tề Mộ rốt cuộc cũng không chịu giúp đỡ người nọ “luyện tập” nữa.
Doãn Tu Trúc rất nghiêm túc: “Khó chịu à?”
“Thoải mái lắm…” Cái mặt già của Tề Mộ chợt đỏ ửng: “Nhưng mệt quá, ngày mai phải đi đón cô dâu, không được làm bừa!”
Doãn Tu Trúc đâu nghĩ cậu sẽ thành thật trả lời như vậy, nhất thời trong lòng ngứa ngáy: “Thật sự thoải mái sao?”
Tề Mộ kinh hãi: “Anh định…”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, nói: “Không đâu, ôm một cái thôi.”
Tề Mộ chớp mắt: “Không khó chịu hả?”
Doãn Tu Trúc hôn cổ cậu: “Có chút, nhưng vẫn muốn ôm em.”
Tề Mộ dừng lại, dựa vào cơ thể hắn: “Vậy…Nhẹ chút, sau đó…nhanh lên.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Người trong lòng đáng yêu như vậy, có thể nhịn được thì không phải người nữa!
Năm giờ sáng, lúc Tề Mộ tỉnh dậy liền mau chóng thấy mệt chết mất. Cậu ngơ ngác ngồi đơ như khúc gỗ ở trên giường để Doãn Tu Trúc mặc lễ phục cho mình, Tề Mộ nói: “May mà sức khỏe của em tốt, nếu đổi thành anh thì nhất định sẽ chẳng bò dậy nổi.”
Doãn Tu Trúc thoáng ngừng tay, gật đầu cười cười: “Ừ.”
Tề Mộ rất hưởng thụ, tự nhận bản thân là một cậu bạn trai vô cùng tri kỷ ấm áp lại tâm lý…
Lúc ngồi trên xe, cảm nhận được cơn đau đến khóc huhu ở mông thì cậu mới tỉnh táo lại —— Không bò dậy nổi em gái cậu ấy! Doãn Tu Trúc dường như được lắp động cơ, sức khỏe còn tốt hơn cả cậu nữa!
Đáng tiếc đã quá muộn… Lúc này nếu cứ tiếp tục thảo luận đề tài ấy thì cơ hồ như vừa bỏ qua cả một thế kỷ vậy!
Lễ cưới của lão Ngụy đậm chất truyền thống nên có không ít quy củ, từ đón cô dâu đến bái đường, rồi tới tiệc rượu ở khách sạn, liên tiếp như thế khiến người mệt gần chết.
Lần đầu gặp gỡ vợ của Ngụy Bình Hi, Tề Mộ nói: “Lão Ngụy cũng vùng lên khỏi ách thống trị rồi ha.” Cô gái vừa mềm mại vừa dễ thương, khi nở nụ cười còn để lộ hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiên, hiển nhiên là rất khác biệt với phụ nữ nhà họ Ngụy.
Hứa Tiểu Minh nói: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong.”
Tề Mộ: “Sao thế?”
Hứa Tiểu Minh trầm ngâm lên tiếng: “Vừa nãy có cái bàn cản lối đi, tớ thấy cổ dùng một tay nhấc lên, không tốn chút sức nào đã để được nó ra chỗ khác.”
Tề Mộ: “…”
Hứa Tiểu Minh lại bảo: “Bàn bát giác bằng gỗ sưa đó.” (*)
(Là bàn này:
Tề Mộ lẩm nhẩm như tụng kinh: “Thế mới là người một nhà chứ.”
Hứa Tiểu Minh bình tĩnh hơn chút. Sức lực của em gái mềm mại còn khỏe hơn cả đàn ông đã tính là gì? Anh Mộ nhà nó tác oai tác quái có một không hai mà còn bị Doãn Tu Trúc… Hứa Gà Con từ chối tưởng tượng tiếp!
Đoàn phù rể của Ngụy Bình Hi phải nói là vô cùng trâu bò: Một ảnh đế (tuy fake nhưng vẫn phải nói), một hoạ sĩ, một tiến sĩ (tương lai), một tổng tài (hiện tại).
Trọng điểm là bốn vị này đều còn vừa trẻ vừa đẹp trai, đoàn phù dâu rất nóng lòng đưa ra thách thức —— nhưng ai có thể đối mặt với bọn họ quá ba giây đồng hồ đây? Cuối cùng các cô đều thua, thua đến tâm phục khẩu phục.
Lão Ngụy là người vui nhất. Ngày đại hỉ, anh em tốt đều ở đây, sao có thể không cao hứng được!
Tề Mộ, Doãn Tu Trúc, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng đều rất vui vẻ. Đối với tuổi của bọn họ mà kết hôn thì cũng vẫn rất sớm, luôn cảm thấy đứng trên lễ đường rất căng thẳng, mà khi nhìn Ngụy Bình Hi không có cách nào che giấu được niềm hạnh phúc thì bọn họ cũng hiểu được loại tâm tình ấy.
Gặp được một người phù hợp với mình, nguyện không rời xa.
Lễ cưới bắt đầu từ 5-6 giờ sáng, dù có vui đến thế nào thì cũng mệt vô cùng. Tề Mộ nhỏ giọng nói với Doãn Tu Trúc: “Lễ cưới của chúng mình không nên lằng nhằng như thế này.” Quá rườm rà, quá lịch sự, quá mệt mỏi!
Trái tim Doãn Tu Trúc chợt nóng bừng, dùng sức nắm tay cậu, đáp: “Được.”
Hứa Tiểu Minh đứng ngay cạnh bọn họ nên nghe thấy rất rõ, hàm răng ê ẩm: “Đây là lễ cưới của lão Ngụy, hai cậu show ân ái cái gì!”
Tề Mộ nhìn nó: “Ai bảo cậu nghe trộm.”
Hứa Tiểu Minh tức giận: “Hai cậu không thể để ý đến người khác một chút à!”
Bọn họ đang đấu khẩu với nhau thì nghe thấy người điều hành buổi lễ nói: “Không biết sẽ rơi vào tay ai đây.”
Tề Mộ vừa ngẩng đầu, thế mà lại bắt được bó hoa đại biểu cho sự chúc phúc viên mãn do cô dâu ném tới.
MC nói lời chúc mừng tha thiết, ánh đèn cũng được chiếu xuống chỗ cậu.
Tề Mộ mỉm cười, đưa bó hoa trên tay mình cho Doãn Tu Trúc dưới ánh nhìn của đám đông.