Hứa Tiểu Minh gào khóc: “Cho tớ xem một chút đi mà, nhỡ đâu không phải đưa cho cậu mà là dành cho tớ, chỉ có điều lại để nhầm chỗ thì sao.”
Tề Mộ không thèm để ý đến nó.
Trong lòng đồng chí Hứa Gà Con vô cùng bất bình: Hôm qua Phương Tuấn Kỳ nhận được thư tỏ tình, hôm nay thì đến lượt Tề Mộ. Dựa vào cái gì mà nó lại không được đưa một cái nào? Rõ ràng so với bọn họ thì nó mới là người muốn thoát kiếp FA nhất, thế mà các nữ sinh lại không hiểu, không thèm một bạn trai ưu tú như nó mà tỏ tình với đám người không hiểu tình thú này làm gì!
“Anh Mộ à, cho tớ xem một chút đi mà. Tớ chỉ ngắm tẹo thôi, nhất định sẽ không mở ra.” Hứa Tiểu Minh vẫn chưa từ bỏ ý định “Màu hồng đó nha…Hôm qua cái của Phương Tuấn Kỳ là màu xanh biển, cho nên em gái gửi cho cậu bức thư này chắc chắn sẽ ngọt ngào hơn, như vị dâu tây chẳng hạn.”
Tề đại ca có chút xấu hổ: “Xôi xéo đi, thư từ là chuyện riêng tư, ngay cả việc này mà cậu cũng không hiểu à?”
Hứa Tiểu Minh bĩu môi, đúng lúc nhìn thấy Doãn Tu Trúc đi đến, nó liền đùa giỡn nói: “Tề Mộ nhận được thư tình rồi! Nhất định là do hôm qua tớ cho cậu ấy uống một ngụm sữa tươi mới có thể dẫn một cô bạn gái nhỏ đến, trời ạ…” Hứa Tiểu Minh ảo não nói, “Tại sao tớ không tự uống nhỉ?” Như vậy hôm nay nó sẽ có bạn gái rồi.
Không biết tại sao khi nhìn thấy Doãn Tu Trúc tới gần, Tề Mộ lại có chút không tự nhiên.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu.
Tề Mộ lên tiếng: “Đừng nghe Hứa Tiểu Minh nói hươu nói vượn.”
Hứa Tiểu Minh tức giận đáp: “Chẳng nhẽ cậu không nhận được thư tình?”
Khóe mắt Tề Mộ liếc nhìn Doãn Tu Trúc, nói với Hứa Tiểu Minh: “Chẳng qua là một phong thư, nội dung cũng chưa xem, sao cậu cứ như biết tuốt rồi thế”
Hứa Tiểu Minh lầu bầu: “Bức thư màu hồng… Ngoại trừ thư tình thì còn có thể cái gì?”
Tề Mộ để cặp sách xuống, nhắc nhở: “Tỉnh lại đi, lão Tôn tới rồi, cậu muốn bị phạt đứng à?”
Hứa Tiểu Minh vẫn rất kinh sợ —— thư tình còn chưa lấy được mà đã bị phạt đứng thì cũng quá thiệt thòi. Trời nóng như vậy, ai lại muốn ra ngoài tắm nắng làm chi?
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tề Mộ thấp giọng hỏi Doãn Tu Trúc: “Sao muộn như vậy mới tới?”
Thật ra Doãn Tu Trúc đã đến sớm hơn bất kì ai, hắn vào phòng học đặt bức thư xuống rồi đi ra ngoài, ở đó một lúc lâu, nhìn thấy Tề Mộ tiến vào lớp mới trở về.
Đương nhiên là hắn không nói với Tề Mộ chuyện này, chỉ có thể đổi chủ đề.
Doãn Tu Trúc nhỏ giọng hỏi: “Có người viết thư cho cậu à?”
Tề Mộ hơi do dự một chút mới lấy phong thư màu hồng nhạt trong cặp sách ra: “Không biết ai để ở chỗ này, chắc là không phải cho tớ đâu”
Doãn Tu Trúc nói: “Đặt ở trên bàn của cậu, sao lại không phải đưa cho cậu được?”
Tề Mộ gãi đầu một cái, không đáp. Chỉ là trong lòng có hơi biệt nữu: Kỳ ghê, sao lại viết cho mình nhỉ.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Không mở ra xem sao?”
Tề Mộ lắc đầu trả lời: “Thôi.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt căng thẳng: “Tại sao không?”
Tề Mộ nói: “Có biết bên trong viết cái gì đâu?”
Doãn Tu Trúc: “Mở ra xem không phải sẽ biết sao?”
Tề Mộ cân nhắc một chút, bèn bảo: “Biết rồi thì phải làm sao đây?”
Tim Doãn Tu Trúc đập thình thịch.
Tề Mộ nói: “Nếu như trong này là tâm ý của người khác, sau khi tớ đọc xong lại không có cách nào đáp lại cô ấy, thế chẳng phải không hay lắm sao?”
Lông mi của Doãn Tu Trúc khẽ run: “Nếu cậu ta (*) viết thư cho cậu thì đó chính là muốn để cậu biết được tấm lòng của mình. Dù cho cậu không thể trả lời, cậu ta cũng vẫn hi vọng cậu sẽ hiểu.”
(* Ở đây Doãn Tu Trúc vẫn dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ ba số ít dành cho nam 他)
Doãn Tu Trúc nói nghe cũng hợp lý, nhưng Tề Mộ có chút mâu thuẫn, cậu phiền muộn đáp: “Thật là phiền phức.”
Doãn Tu Trúc dường như lơ đãng nói: “Cậu thực sự không tò mò à? Có lẽ là một cô gái rất xinh đẹp viết cho cậu, biết đâu sau này cậu gặp được rồi cũng sẽ thích cậu ta, biết đâu cậu…”
Hắn vừa nói vừa khiến cho tim phổi mình như vỡ tung —— rõ ràng chỉ là một câu chuyện không có thật, lại trở thành một lưỡi dao vô hình, không chút lưu tình đâm thẳng vào đầu quả tim hắn.
Bây giờ có thể là không thật, nhưng sau này ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Tề Mộ cắt ngang lời hắn: “Tớ sẽ không đáp ứng đâu”
Doãn Tu Trúc quay phắt đầu về phía cậu: “Tại sao?”
Tề Mộ bị hắn hỏi đến sững sờ, đáp: “Còn tại sao gì nữa? Chưa nói với nhau câu nào, làm sao mà thích được?”
Doãn Tu Trúc kìm lòng không đặng lại hỏi cậu: “Vậy cậu cảm thấy như thế nào mới là thích?”
Tề Mộ trả lời: “Cần phải quen biết từ lâu này, hiểu nhau này, nói chung…” Cậu nói mãi, phát hiện bản thân không hề có kinh nghiệm gì, căn bản chẳng biết nói sao nữa nên liền im bặt “Dù sao cũng không phải như thế kia!”
Doãn Tu Trúc cũng không thể hỏi thêm, hắn liếc mắt nhìn lá thư đó, vẫn hi vọng Tề Mộ có thể mở ra xem một chút.
Nếu như Tề Mộ nhất định sẽ được người khác tỏ tình thì hắn mong muốn người đầu tiên sẽ là hắn. Cho dù là dùng cách thức không có dũng khí thế này.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cậu vẫn nên đọc qua thì hơn. Nếu cậu ta viết xong, lấy hết can đảm đưa cho cậu thì chính là hi vọng cậu có thể thấy được. Cậu không trả lời cậu ta cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải cho cậu ta có cơ hội biểu đạt tâm ý”
Câu nói này của hắn đã thuyết phục được Tề Mộ.
Tề Mộ đáp: “Cũng đúng, dù thế nào thì tớ cũng phải tôn trọng tấm lòng này của cô ấy. Mặc dù không thể đồng ý, cũng có thể nói rõ ràng trước mặt cô ấy vào một ngày nào đó!”
Tim Doãn Tu Trúc bị đâm thêm một nhát: Tuy rằng hắn không thể nào tỏ tình với Tề Mộ, thế cho nên Tề Mộ cũng không có cơ hội thẳng thừng từ chối hắn.
Mà trong lúc hoảng hốt Doãn Tu Trúc vẫn thấy được tình cảnh đó.
Thực là vừa đơn giản lại tàn khốc.
Sau khi quyết định Tề Mộ cũng không do dự nữa, cậu mở phong thư ra, thấy được tờ giấy viết thư sạch sẽ ở bên trong.
Mặc dù cậu không biết người viết thư cho mình là ai, nhưng phong thư và giấy viết đều biểu hiện chủ nhân của nó là một người có suy nghĩ vô cùng tinh tế, là một cô gái ưa sạch sẽ.
Bất quá đây cũng không phải là đặc thù riêng biệt của nữ sinh. Doãn Tu Trúc là nam mà còn sạch sẽ ngăn nắp hơn bất cứ người nào. Nếu như Doãn Tu Trúc phải viết thư cho ai, nhất định cũng sẽ cẩn thận như thế này.
Không hiểu tại sao trong đầu Tề Mộ lại xuất hiện một ý nghĩ cực kì hoang đường —— nếu như phong thư này là do Doãn Tu Trúc viết.
Làm sao có thể! Mặt Tề Mộ có chút nóng, cảm thấy bản thân quá không biết xấu hổ. Cậu thở hắt một hơi, quyết định phải cách xa Hứa Gà Con một chút, nhất định là bị lây bệnh của nó rồi!
Mở tờ giấy viết thư ra, Tề Mộ thấy được chữ viết ngay ngắn bên trên, ngay sau đó trái tim cậu dâng lên một cảm giác mất mát không sao diễn tả được.
Nét chữ đẹp nhưng vô cùng xa lạ. Đương nhiên là xa lạ rồi chẳng nhẽ còn có thể là người quen viết à?
Tề Mộ bỗng nhiên không muốn đọc nữa… Cậu nhận ra bản thân căn bản không muốn biết bên trong viết cái gì, cũng không thấy tò mò chút nào. Cậu lén lút nhìn sang phía Doãn Tu Trúc một cái, phát hiện hắn đang làm đề.
Tề Mộ nghĩ lại những gì Doãn Tu Trúc đã nói, nhận ra mình cần phải tôn trọng người viết thư, vì vậy lại kiên nhẫn đọc.
Doãn Tu Trúc ngồi ở bên cạnh cậu bề ngoài thì như đang làm bài thi, nhưng thật ra ngòi bút vẫn dừng lại ở một câu chưa rời khỏi. Đừng nói là làm bài, căn bản ngay cả đề hắn cũng xem không hiểu.
Tề Mộ đang đọc thư. Doãn Tu Trúc vừa thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì cuối cùng cậu cũng chịu xem; vừa thấy rất khó chịu, không biết Tề Mộ sẽ có tâm trạng như thế nào sau khi đọc xong bức thư này?
Cậu sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ với nữ sinh chưa từng tồn tại ấy sao?
Cậu sẽ vì phong thư đó mà muốn biết cô gái kia là ai ư? Hoặc nói cậu không hề có hứng thú với bức thư, thậm chí là còn cực kì chán ghét?
Bất kể kết quả như thế nào, Doãn Tu Trúc đều không vui.
Hắn hi vọng Tề Mộ sẽ thích nội dung bức thư, nhưng lại không hi vọng Tề Mộ thấy xúc động sau khi đọc xong.
Tâm tình mâu thuẫn khiến cho hắn vô cùng đau khổ, cuối cùng cũng là gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Tề Mộ đọc hết một lượt liền sửng sốt.
Doãn Tu Trúc giả vờ mình vừa làm xong một đề, quay đầu nhìn cậu: “Thế nào?”
Tề Mộ: “Cô ấy không có để lại tên”
Doãn Tu Trúc nói: “Đã tỏ tình với cậu rồi mà không viết tên sao?”
Tề Mộ nhăn mặt, giải thích: “Cô ấy nói tuổi của hai đứa còn quá nhỏ, cổ mong rằng sau này có thể nói cho tớ biết cổ là ai.”
Doãn Tu Trúc đương nhiên biết nội dung bức thư là gì, dù sao cũng là do chính hắn tự viết, hầu kết hắn trượt lên xuống, hỏi Tề Mộ, “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Tề Mộ do dự một chút, cười đáp: “Rất thú vị.”
Doãn Tu Trúc nghe cậu nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, hắn lên tiếng: “Nếu như sau đó cậu ta tìm cậu? Cậu…”
Tề Mộ trả lời: “Tớ sẽ nói cảm ơn cô ấy, tuy rằng tớ không có cách nào đáp lại, nhưng nhất định phải cảm tạ sự nghiêm túc này của cô ấy.”
Doãn Tu Trúc không thể miêu tả rõ tâm tình bây giờ của mình.
Sau khi hết giờ học, Hứa Tiểu Minh cực kì tò mò, sáp tới hỏi chuyện thư tình.
Tề Mộ hiểu rất rõ tính cách nó, nếu không nói ra thì có thể nó sẽ vẫn tiếp tục dính lấy như thiêu thân. Tề Mộ bèn tóm tắt đơn giản vài ba câu cho nó nghe.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc: “Thế mà không để lại tên á?”
Tề Mộ lắc đầu một cái.
Hứa Tiểu Minh bối rối “Vậy tại sao lại đưa thư tình cho cậu, có ý nghĩa gì đâu?” Tên cũng không thèm viết, tính là tỏ tình thế nào được?
Tề Mộ biết bằng niềm tin à.
Hứa Tiểu Minh bỗng nhiên bộc phát trí tưởng tượng phong phú, nói: “Hay là cổ biết cậu chưa từng được tỏ tình, cho nên muốn trở thành người đầu tiên đưa thư tình cho cậu.”
Tề Mộ cười, mắng nó “Nói vớ vẩn gì thế? Cậu có thể bịa ra một câu chuyện như vậy sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi?”
Hứa Tiểu Minh bị não bổ của chính mình làm cho cảm động: “Trời ơi anh Mộ, người này đối với cậu tình sâu như biển, nhiều năm sau e rằng cậu sẽ phải ngã vào vòng tay người ta mất”
Tề Mộ đấm nó một phát: “Cậu nói vậy là sao? Tính nguyền rủa tớ hả?”
Hứa Tiểu Minh cố ra vẻ thần bí: “Không, tớ chỉ đang tiên đoán mà thôi!”
Tề Mộ: “Tớ thấy cậu đang ngứa đón thì có”
Nhà tiên tri Gà Con gào khóc: “Quân tử động thủ bất động khẩu…”
Hai người bọn họ cười đùa cợt nhả với nhau, lại khiến lưng Doãn Tu Trúc cứng nhắc.
—— Hứa Tiểu Minh vô tình nói ra chân tướng.
Buổi tối sau khi về nhà, Tề Mộ vào phòng mình, lấy lá thư đó ra xem.
Ánh đèn trong phòng rất sáng, chiếu vào mặt giấy viết thư làm cho hoa văn trên đó hiện lên rõ ràng.
Nội dung bức thư cũng không nhiều, chỉ nói là cô ấy thích cậu nhưng không muốn quấy rầy cuộc sống của cậu, cũng không muốn tuổi còn nhỏ đã thẳng thắn với cậu. Cô muốn chờ, chờ đến thời điểm hợp lí hơn sẽ dùng dáng vẻ trưởng thành hơn đi đến trước mặt cậu.
Tề Mộ đọc đi đọc lại, không thể nói bản thân có tâm trạng như thế nào. Cậu chỉ là muốn đọc, lăn qua lộn lại mà đọc, phảng phất muốn tìm thấy chút gì đó sau từng con chữ này..
Cho đến khi…
Tề Mộ đột nhiên ngồi dậy, bàn tay vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Cuối bức thư là một dấu chấm, rất tròn, như thể được in ra vậy.
Trước đây không lâu Hứa Tiểu Minh còn phun tào: “Bài văn này Doãn Tu Trúc không xài máy đánh chữ á?”
Tề Mộ không muốn nghe: “Cậu không viết được thì cũng đừng oán thầm người khác như vậy.”
Hứa Tiểu Minh nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, chỉ vào dấu chấm câu nói với Tề Mộ: “Cậu xem nè, dấu chấm này còn có thể tròn hơn được nữa không? Đây thực sự là người vẽ hả? Cậu vẽ cho tớ nhìn thử coi!”
Tề Mộ nhìn dấu chấm nhỏ kia, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, cậu hừ một tiếng nói: “Đừng có mà không ăn được nho liền nói nho chua.”
Quả thật là có chút chua: “Người với người, đúng là làm nhau tức chết mà.”
Tề Mộ vô cùng vinh dự, vui vẻ đến xem Doãn Tu Trúc viết văn, phát hiện hắn đúng thật là cẩn thận đến mức ngay cả dấu chấm cũng giống như được in lên.
Vừa nghĩ tới Doãn Tu Trúc lén lút ở nhà tập viết dấu chấm câu, cậu liền không nhịn được mà thấy buồn cười—— Thật là đáng yêu!
Cho nên khi Tề Mộ nhìn thấy dấu chấm trong bức thư kia thì không thể rời mắt nổi.
Cậu biết cái này không thể nào là do Doãn Tu Trúc viết, nhưng bởi vì trong thư có nét giống mà tâm trạng cậu liền thay đổi. Cậu càng xem càng thấy vừa mắt, càng đọc càng cảm thấy nội dung rất thú vị, càng nhìn dấu chấm nhỏ kia càng thấy…Đáng yêu.
Vốn dĩ cậu muốn vứt phong thư này đi mà bấy giờ lại lôi chiếc hộp dưới gầm giường ra, cất nó vào.
Bởi vì dấu chấm nhỏ này mà giữ lại.
Sóng gió thư tình cứ như vậy trôi qua, ngay sau đó là phải nghênh đón kì thi tốt nghiệp.
Hôm cậu đi thi Kiều Cẩn tự mình xuống bếp, làm hai quả trứng chần và một cái bánh quẩy.
Tề Đại Sơn cười ha ha: “Con trai, con cũng đừng phụ lòng mong đợi của mẹ con đó”
Tề Mộ cạn lời: “Mẹ, con phải ăn cái này à?”
Kiều Cẩn nói: “Bà nội con trước đây nấu cho mẹ như thế này, mỗi lần ăn đều phát huy cực kỳ tốt, con cũng phải cố gắng lên, thi thật tốt vào!”
Tề Mộ nhìn cái bánh quẩy gầy gò ốm yếu kia rồi lại quả trứng trần xinh xắn, đáp: “Mẹ, mẹ muốn con chết đói phải không!”
Kiều Cẩn: “…”
Tề Đại Sơn cười ngất: “Hôm nay thi tận hai môn, đây là muốn song bách (*)rồi.”
(*Song bách: đôi trăm/200. Ý là mong Tề Mộ thi hai môn mỗi môn đạt 100 điểm)
Tề Mộ trừng mắt với cha mình: “Hai cái bánh quẩy, bốn quả trứng trần có thể lấp đầy bụng à?”
Tề Đại Sơn nói: “Vì điểm tối đa, đói tí có làm sao!”
Tề Mộ tức giận làm liều, một ngụm ăn sạch miếng sandwich trong tay Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn phát hỏa: “Đó là sandwich tình yêu mẹ con làm cho ba, thằng nhóc này lại dám cướp!”
Kiều Cẩn không lên tiếng: Hai cha con này lại làm loạn rồi…
Sau đó Tề Mộ ăn hai bát mì kèm một cái xúc xích, miễn cưỡng tích góp được 100 điểm.
Kiều Cẩn tâm tình phức tạp: “Mộ Mộ sau này sẽ không lớn thành bé mập đấy chứ, ăn giỏi quá!”
Tề Đại Sơn nói: “Này tính là gì? Hồi bằng tuổi nó một lúc anh có thể ăn được 6 cái bánh bao”
Kiều Cẩn: “…”
Kiều nữ sĩ quay trở lại nhà bếp thì phát hiện, ô, trứng chần đâu? Chẳng nhẽ Tề Mộ cũng không buông tha cả hai quả trứng? Tuổi dậy thì thật đáng sợ, đặc biệt là cái dạ dày…
Thật ra Tề Mộ không ăn, cậu tìm một cái hộp rồi đặt hai quả trứng chần và một cái xúc xích vào trong.
Sau khi tới phòng thi, cậu liếc một cái đã thấy Doãn Tu Trúc, bèn gọi hắn: “Tới đây”
Doãn Tu Trúc chuẩn bị gọn gàng ra trận, chỉ cầm theo hai cây bút, ngay cả tẩy cũng không mang—— học thần là như vậy đó, đến cả tờ đáp án cũng không tô sai được.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Mang đủ đồ dùng chưa?”
Tề Mộ đeo cặp sách lên một bên vai, đồ đạc vô cùng đầy đủ, cậu nói: “Yên tâm, không thiếu thứ gì hết.” Nói xong cậu liền mở cặp, lấy ra một chiếc hộp “Ăn sáng không? Nếu chưa ăn thì mau ăn lúc còn nóng đi nè”
Doãn Tu Trúc ngẩn ngơ: “Đây là…”
Tề Mộ cười hì hì đáp: “Mẹ tớ làm trứng chần và xúc xích, ăn xong sẽ thi được 100 điểm”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cảm thấy ấm áp: “Cậu ăn chưa?”
Tề Mộ trả lời: “Tớ có ăn hay không thì cũng thế, cậu ăn mới có tác dụng.”
Doãn Tu Trúc còn muốn nói, Tề Mộ đã bảo: “Tớ vất vả lắm mới mang được đến đây, chốc nữa nguội rồi sẽ mất ngon đó.”
Doãn Tu Trúc không nỡ lãng phí tấm lòng của Tề Mộ, vội vàng đáp: “Được.”
Kiều Cẩn là người mười ngón tay không dính nước, một năm cũng chỉ có mấy lần xuống bếp, bà làm cơm mùi vị cũng được, chỉ là quá đề cao chủ nghĩa hình thức ví dụ như quả trứng chần này tròn ơi là tròn, trông cũng rất đẹp mắt, nhưng lại hơi nhỏ, đám nhóc có thể ăn một lúc 10 quả cũng được.
Cũng chính vì nó nhỏ nên Tề Mộ mới mang nó đến, như vậy cho dù Doãn Tu Trúc có ăn sáng rồi cũng vẫn đủ sức ăn thêm.
Doãn Tu Trúc mở nắp hộp ra, vừa định xiên một quả trứng trần thì Tề Mộ đã nói: “Ăn xúc xích trước đi.”
Doãn Tu Trúc: “Hả?”
Tề Mộ nhe răng nanh nhỏ: “Một trăm điểm thì phải ăn từ số 1, ăn số 0 trước sao được? Cậu muốn thi được 1 điểm à!”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc gật đầu: “Được, tớ sẽ ăn xúc xích trước.”
Tề Mộ hài lòng, giương mắt nhìn Doãn Tu Trúc ăn hết.
Doãn Tu Trúc cất hộp đi, nói: “Tớ cầm về rửa sạch rồi trả cho cậu”
Tề Mộ đoạt lại: “Cặp sách cậu còn không mang thì để ở đâu? Chẳng nhẽ dùng nó để trải bài thi?” Nghĩ tới hình ảnh ấy, Tề Mộ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cậu nhét hộp vào trong cặp sách, vỗ vỗ bả vai hắn: “Cố lên!”
Doãn Tu Trúc cười với cậu: “Ừm!”
Sau khi vào phòng thi, Tề Mộ mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Trời *** điểm tiếng Anh tối đa là 120, Doãn Tu Trúc chỉ thi được 100 điểm không phải sẽ loạn sao?” Cậu dành được 100 điểm là đã vượt xa mức bình thường, Doãn Tu Trúc thi được 100 chẳng phải sẽ rơi xuống thần đàn à?
Cậu nhanh chóng nhắn tin cho Doãn Tu Trúc, giải thích một chút.
Doãn Tu Trúc rất nhanh đã trả lời: “Cậu muốn tớ thi được bao nhiêu điểm?”
Câu hỏi này là sao? Tề Mộ vui vẻ đáp: “Chẳng nhẽ tớ bảo cậu thi được bao nhiêu thì cậu sẽ thi được bấy nhiêu hả?”
Doãn Tu Trúc: “Cứ thử xem.”
Tề Mộ cảm thấy Tiểu Trúc tử bắt đầu khoe khang quá trớn, cậu nói: “Ok, anh đây sẽ thử một chút, nếu như cậu thi được, tớ sẽ đáp ứng một tâm nguyện của cậu!”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Một lời đã định.”
Tề Mộ thấy hắn bình tĩnh như thế liền bị khơi dậy ý chí chiến đấu: “Vậy nếu không thành công thì tớ phải phạt cậu mới được!”
Tay cầm điện thoại của Doãn Tu Trúc run lên: “Ừm.”
Tề Mộ gửi tin nhắn xong lại có chút hối hận, cậu nói: “Được rồi được rồi, giỡn thôi, cậu đừng có áp lực quá. Nếu thi không tốt thì anh đây cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu mà” Chẳng nhẽ Doãn Tu Trúc có chuyện gì muốn làm sao? Cứ nói là được rồi, cậu nhất định sẽ đáp ứng mà!
Yết hầu Doãn Tu Trúc khô khốc, cũng may qua điện thoại di động thì Tề Mộ sẽ không biết, hắn đáp: “Tớ lớn hơn cậu một tuổi.”
Tề Mộ chớp mắt.
Doãn Tu Trúc gửi tới tin nhắn thứ hai: “Nếu như tớ thi được số điểm cậu viết ra thì sau này cậu gọi tớ là anh có được không.”
Tề Mộ nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng khẽ run. Wtf!
Thời điểm công bố thành tích, điểm của Doãn Tu Trúc có thể nói đã trở thành truyền kì.
Ngoại trừ văn học tổng hợp (*) vì để trống mất hai câu nên bị trừ 5 điểm, các môn khác đều được điểm tối đa.
(*Văn học tổng hợp là bài thi gồm 3 môn lịch sử – chính trị – địa lý)
Người khác không biết nhưng Tề Mộ lại rõ ràng, số điểm mà cậu gửi cho Doãn Tu Trúc chỉ có văn học tổng hợp là bớt đi 5 điểm.
Nếu như không phải cái miệng tiện của cậu thì, thì Doãn Tu Trúc đã được điểm tối đa ở tất cả các môn sao?
Đây chính là kì thi tốt nghiệp đó người anh em, sao lại biến thành trò đùa thế này? Nhưng mà cúi đầu nhìn điểm của bản thân, trong nháy mắt Tề đại ca cảm thấy đâu mới là nơi của người trần mắt thịt. Khoan đã, trước mắt Tề mộ tối sầm lại —— chẳng nhẽ lên cấp III cậu phải gọi Doãn Tu Trúc là anh à?