Đài trưởng rất coi trọng lần thăm hỏi này nên Cố An Ninh đương nhiên bị nói, tin đồn trên mạng cũng không hay, thái độ của lãnh đạo với cô cũng không tốt như lúc trước.
“Bình thường không phải rất hay ho à, hôm nay làm sao thế?” Đài trưởng không còn tỏ ra ôn hòa, ngữ khí khắc nghiệt, nhìn cô nhăn nhó, “có biết để có được lần thăm hỏi độc nhất vô nhị này của Hải tổng khó khăn không? Tỷ lệ nghe của đài đó giờ mới có lần cao như vậy”
Cố An Ninh không nói gì, thành thật cúi đầu.
Đài trưởng kiên nhẫn nói tiếp: “Rõ ràng trong lúc mấu chốt lại phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy! Lần này xếp vào khảo hạch, hiện tại đài lý đang nghiên cứu việc điều chỉnh tiết mục của cô”
Cố An Ninh mở to mắt kinh ngạc. Đối với cô mà nói, công việc này không chỉ là một công việc, mà còn là sự an ủi trong cuộc sống vốn tuyệt vọng.
“Đài trưởng, tôi…”
Đài trưởng xua tay ý bảo thôi đừng nói thêm, ngắt lời giải thích của cô: “Tâm trạng không tốt thì nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi, còn nhiều cơ hội để cô rèn luyện lắm”
Lời nói đã rõ ràng. Cố An Ninh biết đài lý sẽ không vì lần phạm lỗi nhỏ này của mình mà đưa quyết định, chắc hẳn việc này đã có tính toán từ trước.
Hiện tại tâm trí của cô rất bất mãn, tất cả tràn ngập lời ám chỉ của Hải Đường, không rảnh thương xuân buồn thu. Cô bước đi nặng nề ra khỏi văn phòng của Đài trưởng, một mình đứng ngẩn ngơ giữa hành lang trống vắng.
Từ khi mẹ qua đời, bố và cô sống nương tựa vào nhau, Cố Bá Bình là người như thế nào cô rất rõ. Những lời nói của Hải Đường không thể tin được. Từ bé bố đã giáo dục cô rằng phải làm người thẳng thắn chính trực…
Cố An Ninh đứng tại chỗ nghĩ, đột nhiên xông vào văn phòng cầm túi rồi chạy về phía thang máy. Cô phải tìm Hải Đường hỏi mới được. Những chuyện kia diễn ra khi cô còn quá nhỏ, Hải Đường hơn có vài tuổi, có lẽ trí nhớ cũng có thành kiến? *chậc chậc, có khi rơi vào bẫy của Hải Đường rồi*
Tóm lại cho dù có chuyện gì thì cô cũng không tin bố cô là kẻ tiểu nhân ti tiện.
Xe của Hải Đường đã đi từ lâu. Cô vừa chạy ra ngoài tòa nhà của đài đã thấy rất nhiều phóng viên lao tới. Ánh đèn chói mắt loang loáng như bức tường dày đặc, sinh sôi, cản đường cô.
Cố An Ninh hoảng sợ, lùi lại vài bước. Các phóng viên lại tiến lên, bao vây cô.
“Cố tiểu thư, Hải tổng trong buổi nói chuyện nhắc tới bố của bạn thân, đó có phải Cố lão tiên sinh không?”
“Đối với những lời đồn trên mạng, cô đáp lại như thế nào? Cố lão vì lý do gì mà không tự xuất hiện làm rõ mọi chuyện?”
Mọi người đưa ra các vấn đề một cách hùng hổ, sắc bén, vây kín Cố An Ninh, tỏ ra vô cùng bức ép, hoàn toàn không để cô chạy thoát.
Cố An Ninh nhanh chóng nắm chặt tay, mắt bị đèn chiếu hơi nhắm lại, tỏ vẻ bình tĩnh: “Rất xin lỗi, mọi người cũng biết đó là tin đồn, tôi không có gì để nói”
Cô tưởng như thế là thoát, nhưng các phóng viên đương nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn, tiếp tục ầm ầm tra hỏi, dường như muốn làm cô quẫn bách.
“Cố lão không hề trả lời, chẳng nhẽ những lời đồn là thật, ông ấy thật sự mất tích?”
Gương mặt các phóng viên rất hưng phấn, ánh mắt chờ mong, dường như muốn đem cô ra rút gân lột da luôn được. Cố An Ninh không có đường trốn, nhẫn nại cảnh cáo: “Những lời đồn trên mạng đều là bịa đặt, nếu ai dám đưa tin không có thật, tôi nhất định sẽ làm theo lệ khởi tố người đó tội phỉ báng”
Các phóng viên hoàn toàn không e ngại lời nói chẳng có tí uy hiếp nào của cô, vẫn bao vây ép hỏi ở đại sảnh phía trước quảng trường.
Cố An Ninh bị ép hết cái khó này đến cái khó khác, kiên nhẫn không nói gì, cố gắng chen ra, trong lúc chen chúc không biết ai đẩy mạnh cô một cái khiến cô ngã lăn ra đất.
Các phóng viên truyền hình nhìn xuống, mang vẻ cao cao tại thượng hèn mọn.
“Trên mạng có đồn cô cùng một người họ Thiệu bí ẩn chung sống, mà chồng của Hải tổng cũng mang họ Thiệu. Không biết Cố tiểu thư có thể cho biết hai người này có liên hệ gì với nhau không?”
Một nữ phóng viên đưa mic đến trước Cố An Ninh. Lời của cô ta giống như một quả bom hạng nặng, khiến tất cả ồ lên. Cố An Ninh thấy họng khô rát, giống như bị lửa đốt vậy. Cô trừng mắt, lại một lần nữa bị làm cho kinh sợ ngoài dự tính
---
“Rất xin lỗi, cho tôi đi nhờ”. Diệp Cường đi cùng vài người mặc đồ đen cường thế xua các phóng viên ra. Cố An Ninh nhìn theo đám người tản ra thì thấy được một người đàn ông thâm trầm đen tối đang đứng sừng sững ở đó.
Ánh mắt tối tăm làm bóng đêm xung quanh cũng trở nên đầy bất trắc, mang theo cảm xúc nặng nề không rõ ràng. Người đó cất bước tiến tới, liếc nhìn cô, cúi người bế lên.
“Nhắm mắt lại. Những chuyện khác giao cho tôi là được rồi”
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Đình lúc này không hề ngả ngớn như thường ngày, có một ma lực an thần, Cố An Ninh chần chừ ôm cổ hắn, chóp mũi lập tức cảm thấy mùi hương quen thuộc ngập tràn.
“Là Thiệu tổng của Quốc tế Đình Thụy” – Các phóng viên nhận ra Thiệu Đình rất nhanh. Sự xuất hiện của hắn chứng minh những lời nói trước đó của họ, ánh đèn flash liều mạng lóe sáng, tiếp theo là những lời nói khó nghe.
“Thiệu tổng và Cố tiểu thư thật sự ở chung sao? Hôn nhân của ngài và Hải tổng tan vỡ thực sự do có người thứ ba, là Cố tiểu thư đúng không?”
“Ngài có biết việc Cố lão tiên sinh đạo văn của bố của Hải tổng không? Ngài sống chung với Cố tiểu thư, chẳng nhẽ không nghi ngờ Cố tiểu thư có động cơ khác sao?”
“Cố tiểu thư, có phải vì cô biết Thiệu tổng là chồng của Hải tổng nên mới chủ động dẫn dụ anh ấy?”
Thiệu Đình ôm chặt người con gái trong lòng, đi nhanh về phía trước, mắt như đông lạnh không đổi: “Chuyện hôm nay tôi hy vọng không lên báo”
“Vâng”, Diệp Cường cung kính đáp lời, tiếp theo liếc mắt về một bên, nói: “Làm việc”
Cố An Ninh được Thiệu Đình ẵm ra xe, ngồi co ro ở ghế sau, vẫn không nói chuyện. Thiệu Đình cũng không an ủi, chỉ đắp áo khoác của mình lên người cô, còn mình thì ngồi yên lặng bên cạnh.
Cố An Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ. Camera đã bị đập vụn, giải quyết rất nhanh chóng, ánh mắt đám phóng viên trông rõ là bực bội nhưng vẫn phải nín nhịn.
Trong xe thực im lặng. Cố An Ninh sau một hồi, cuối cùng cũng hỏi: “Những điều bọn họ nói là thật à?”
Thiệu Đình không trả lời ngay, có lẽ vì không biết nên trả lời như thế nào. Cố An Ninh chậm rãi xoay người, giọng rất tức giận: “Nếu anh vì cô ta mà ở Cố gia, vậy thì tôi thì sao? Tại sao phải làm nhục tôi?”
Thiệu Đình mặt không rõ biểu lộ, một lúc sau mới nghe thấy hắn chần chừ nói: “Tôi không định xin lỗi em, cũng không xin lỗi cô ta”
Trong bóng tối, Cố An Ninh nhếch mép cười.
Thiệu Đình trầm ngâm một lúc, vươn tay: “Tôi chỉ có thể nói thế này, An Ninh, em hãy tin tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thỉnh cầu em”
Ngữ khí của hắn rất thành kính, khiến người ta như bị thôi miên vậy. Cố An Ninh né người, mặt tái nhợt: “Đừng có đụng vào tôi”
Thiệu Đình im lặng thật lâu, cánh tay ở giữa không trung từ từ thả xuống: “Tôi nói rồi, có nhiều chuyện nhìn vậy mà không phải vậy, phải suy nghĩ kỹ”
Có lẽ Thiệu Đình ám chỉ cái gì đó, chính là lúc này lòng Cố An Ninh chỉ toàn khuất nhục cùng phẫn hận, hốc mắt cô đỏ lên: “Cám ơn anh nhắc nhở, nhờ anh ban tặng, bà vợ nhà anh chủ động mò đến tìm tôi”
Thiệu Đình mím chặt môi, dường như bị đèn nén. Đầu Cố An Ninh tràn ngập những lời nói của đám phóng viên kia, một ít cũng chẳng sợ hắn, cũng dùng vẻ mặt âm trầm để nhìn hắn.
---
Diệp Cường vừa vào xe đã bị bầu không khí quỷ dị làm cho rùng mình, hơi kinh hãi, thấp giọng nói: “Xử lý xong rồi”
Thiệu Đình như trước không hề chớp mắt nhìn Cố An Ninh, nói nhỏ: “Đưa cô ấy về”
Cố An Ninh không muốn làm kẻ ngốc thêm một khắc nào với Thiệu Đình nữa, nhưng cô không có biện pháp, cũng không thể trốn thoát, đấu không lại, làm nhiều hơn nữa đều có vẻ vô lực lại buồn cười. Cô bất đắc dĩ phẫn uất trừng mắt nhìn hắn: “Anh muốn báo thù đúng không? Anh với tôi dây dưa rõ ràng là cô lỗi với vợ anh, đây không phải là giúp cô ấy, đây là làm cô ấy tổn thương, anh…”
“Muốn tôi bịt miệng em hả?” Thiệu Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó khoanh tay nhìn về phía trước, sắc mặt không đổi.
Cố An Ninh không biết phải nói thế nào với Thiệu Đình. Nếu Thiệu Đình không chịu thả cô đi, như vậy cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục diễn trò mèo vờn chuột.
Cả đường đi không ai nói chuyện, khi về đến nơi, Thiệu Đình xuống xe đầu tiên.
Nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của hắn, Cố An Ninh trong bụng mắng một câu, ai ngờ Thiệu Đình lại không đi về phòng mà vòng sang phía cô, mở cửa xe, không nói lời nào vác cô lên vai. Cố An Ninh máu dồn lên não choáng váng, trừng mắt, lấy tay đập vào lưng hắn: “Hỗn đản, bỏ người ta ra, điên à!”
Thiệu Đình không nói lời nào, đi thẳng, quản gia cùng giúp việc sợ đến mức dạt hết sang hai bên. Cố An Ninh cảm thấy vừa quẫn bách vừa mất mặt, cuối cùng bị hắn ném lên giường êm chăn mềm.
Cố An Ninh sợ nhất là ở cùng một chỗ với Thiệu Đình, đặc biệt là giường. Cô giãy giụa định đứng lên.
Thiệu Đình chỉ tay vào cô: “Ngồi yên đấy, bằng không tôi sẽ lột em ra làm một lần”
Cố An Ninh chống tay về phía sau, hai chân hơi co lên, xấu hổ cứng đờ tại chỗ, ánh mắt có chút kháng cự không cam lòng. Thiệu Đình từ từ ngồi xuống giường, lúc lâu sau mới quay sang nhìn cô: “Muốn uống rượu à?”
“…” Cố An Ninh cảm giác như mình đang nhìn một tên bị thần kinh.
Thiệu Đình hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt chán ngán của cô, ra tủ lạnh lấy hai chai bia. Cố An Ninh cứ nghĩ hắn sẽ lấy rượu vang cơ. Thiệu Đình cầm cốc lại gần cô, những viên đá lạnh lẽo còn đọng tầng nhỏ bọt nước. Hắn đưa cốc cho cô, cười: “Tìm say, cách này có vẻ nhanh”
Ngọn đèn nhu hòa chiếu lên người hắn, sợi tóc đen thẫm che phủ gương mặt thâm thúy.
Nếu đây không phải là kẻ máu lạnh vô tình, hoặc là kẻ đã có vợ, Cố An Ninh sẽ rất thanh thản thưởng thức hình ảnh trước mắt. Từng động tác nhỏ của người đàn ông này đều hoàn mỹ như một bức tranh.
Nhưng mà Cố An Ninh lại biết nội tâm hắn có bao nhiêu hèn hạ, như lúc này chẳng hạn…
Thiệu Đỉnh ngẩng cổ thon dài, hung hăng uống một ngụm đá, lúc này mới nhìn cô, biểu lộ không thể coi là trầm ổn đúng mực: “Mặc kệ tôi đã kết hôn rồi hay chưa, hình tượng tôi trong lòng em đều khó có thể thay đổi được, cứ để ý, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng chỉ có thể ngốc ở bên tôi, vì thế lúc này đây em không cần một lời giải thích của tôi.
Cố An Ninh nắm chặt chiếc cốc lạnh trong tay, hận ý tràn ngập đáy lòng.
Thiệu Đình ôm bả vai cô, cánh môi lạnh lẽo đặt lên vành tai làm cô run run, giọng hắn có phần bất đắc dĩ: “An Ninh, nhìn tôi một chút”
Cố An Ninh không nhìn hắn, cầm cốc bia uống một hơi hết sạch, không chú ý đến vẻ mặt cô đơn của Thiệu Đình.
Cô uống không hề ít. Lúc này thực sự cô cần được phát tiết và trốn tránh. Trước kia luôn có bố bảo vệ, cho dù có chuyện gì phát sinh bố cũng không để cô phải chịu đựng một mình. Vậy mà chỉ có mấy tháng, mọi thứ đều thay đổi, biết bao chuyện long trời lở đất đã xảy ra.
Thiệu Đình co chân ngồi dựa vào thành giường, thỉnh thoảng lại ném đi một chai bia rỗng. Ngạo ghé vào người hắn, thỉnh thoảng nghe thấy động tĩnh trên giường thì ngẩng đầu lên vô cùng cảnh giác, sau đó lại nằm úp sấp xuống bên hắn. Thiệu Đình nâng đầu của nó lên, nhíu mày bên cạnh đại gia hỏa: “Nói cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng tin tao là người tốt, đúng không?”
Ngạo cọ cọ cánh tay thon dài của hắn, giống như an ủi không tiếng động. Thiệu Đình buồn bực rút tay về: “Mày không thể không nói thật là tao vui vẻ một chút à, y hệt nha đầu chết tiệt kia…”