• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Thiệu Đình gặp Lục Tiểu Trăn, trước kia mỗi lần Thiệu Đình lái xe đưa Cố An Ninh đến doanh trại quân đội luôn đỗ cách một đoạn khá xa, vì thế mà Lục Tiểu Trăn nhìn bề ngoài thân sĩ nho nhã của hắn hiện giờ thì hoàn toàn “theo địch” luôn.

“Mày gặp người đàn ông tốt thế này từ bao giờ? Không nói cho tao một tiếng” – Lục Tiểu Trăn vô tư nói, giọng nói dù đã bé hết mức nhưng vẫn lọt vào tai Thiệu Đình.

Cố An Ninh thấy lúng túng, cố tình quay đầu tránh đi ánh mắt của Thiệu Đình: “Cũng quen chưa lâu lắm”

Mối quan hệ của cô và Thiệu Đình làm sao có thể giải thích cho Lục Tiểu Trăn?

Thiệu Đình rót trà cho Lục Tiểu Trăn, cánh tay khoác lên ghế dựa sau lưng Cố An Ninh, động tác này rõ ràng có ý thể hiện chủ quyền, lời nói lại tử tế hiếm có: “Chúng tôi quen nhau cũng lâu rồi, có điều khi ấy An Ninh có bạn trai, tôi chỉ có thể yên lặng đứng sau lưng chờ đợi, tôi nghĩ rằng sẽ có lúc cô ấy nhận ra tôi vẫn luôn ở đây”

Lục Tiểu Trăn nghe vậy thì xúc động vô cùng, cứ túm tay áo Cố An Ninh: “Người ta tình cảm như vậy…thế mà Cố An Ninh, mày còn nói dối, còn dám nói không thích”

“…” – Cố An Ninh không nói nổi lời nào, mỗi lời Thiệu Đình nói đều là sự thật, nhưng mỗi từ nói ra đều đánh vào nhược điểm chí mạng của con gái, hẳn là Lục Tiểu Trăn đã bị bề ngoài thâm tình của hắn lừa gạt.

Lòng dạ người đàn ông này như thế nào, chỉ cô biết rõ!

Cô không thể nói ra sự thật, đành phải di dời sự chú ý của Lục Tiểu Trăn: “Muốn ăn gì?”

Ai ngờ Lục Tiểu Trăn mê ăn hàng lại hoàn toàn không nể tình, vẫn hào hứng bừng bừng nhìn Thiệu Đình: “Hai người đang sống chung? An Ninh nó là đứa bị động, anh chủ động một chút thì sớm muộn gì nó cũng hiểu vấn đề, thật ra nó rất mềm lòng…”

Cố An Ninh bị lơ hoàn toàn, Lục Tiểu Trăn và Thiệu Đình nói chuyện rất vui vẻ, Thiệu Đình moi được không ít tin tức hữu ích từ Lục Tiểu Trăn một cách dễ dàng.

“Con bé này đúng là làm người khác bực mình, hầu như không có bạn bè gì. Hơn nữa bố nó lại che chở cho nó quá kỹ nên cuộc sống của nó rất đơn giản, ngoài khiêu vũ ra thì chỉ có Bạch Thuật Bắc”

Lời nói của Lục Tiểu Trăn làm lòng Cố An Ninh chùng xuống, cô lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Thiệu Đình, sợ ba chữ “Bạch Thuật Bắc” lại kích thích hắn.

Cũng may Thiệu Đình chỉ tiếp tục uống trà, tỏ ra rất bình tĩnh.

Cô vừa quay đầu đi thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thiệu Đình: “Tôi biết, đáng tiếc anh ta lại phụ An Ninh”

Lục Tiểu Trăn rất tò mò vì sao Thiệu Đình biết chuyện Bạch Thuật Bắc nhưng vẫn kiềm chế không hỏi, mấp máy môi thở dài: “Còn không phải sao, nếu thật sự yêu An Ninh, sao lại dính lấy bà mẹ thay thế kia”

Cố An Ninh không đồng ý, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Trăn, Lục Tiểu Trăn phát hiện ra, lè lưỡi: “Tóm lại tạo vật trêu ngươi, hai người bọn họ không có duyên. Anh chàng đẹp trai, tôi thích anh, cố lên!”

Cô ấy nói xong thì giơ nắm tay lên *kiểu Go! Go! Í hả *, Cố An Ninh nghe Lục Tiểu Trăn nói đến đau đầu, che mặt rên rỉ: “Lục Tiểu Trăn, mày đâu phải đến tìm tao ôn chuyện, nãy giờ tao không nói được đến ba câu”

Lục Tiểu Trăn cười mập mờ, tiến sát vào cô trêu: “Ghen à? Tao chỉ nghĩ kiểm tra thay mày thôi, phải như Trần Thế Mỹ thì may ra”

“…” – Cố An Ninh không biết phải nói gì.

Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Thiệu Đình lấy cớ hút thuốc để ra hành lang, để thời gian cho hai cô gái tâm sự. Lục Tiểu Trăn nhìn bóng lưng cao ngất của Thiệu Đình rồi cảm thán: “Như vậy mày còn không thích, Cố An Ninh, không phải mày còn nhớ Bạch Thuật Bắc đấy chứ?”

Lục Tiểu Trăn phồng mồm trợn mắt, ra vẻ cầm ly nước: “Mày mà còn nhớ thì tao phải ném vào đầu cho mày tỉnh”

Cố An Ninh bị bạn chọc cười, trong lòng cũng không còn khó chịu khi nhớ về Bạch Thuật Bắc nữa, chỉ là có vài phần buồn vô cớ mất mát: “Tao không thích nữa, trên thực tế lâu rồi tao cũng không nhớ nữa. Chỉ là tao và Thiệu Đình không hợp”

Cô nghĩ đến Hải Đường, nhỏ giọng lại: “Tao và anh ta không phải loại quan hệ như mày nghĩ đâu”

Lục Tiểu Trăn ánh mắt băn khoăn, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.

Cố An Ninh khoanh tay: “Không nói chuyện này, tao còn chẳng tự hiểu được nữa là”

Lục Tiểu Trăn cũng không ép cô, mắt nhìn ra cửa rồi nói nhỏ: “Đúng rồi, đồ mày đưa tao lần trước, tao để trong tủ bảo hiểm, rốt cuộc là cái gì đấy, có vẻ rất nghiêm trọng…”

Cố An Ninh biến sắc, xác nhận không có người ra vào mới nắm chặt tay Lục Tiểu Trăn, trịnh trọng nói: “Mày ngạn vạn lần đừng xem bên trong, giúp tao giữ cẩn thận, đây là thứ rất quan trọng”

Lục Tiểu Trăn muốn nói lại thôi, nhìn cô một cái, tỏ vẻ lo lắng, cuối cùng nặng nề gật đầu: “Được rồi, có điều An Ninh này, nếu mày có chuyện gì thì cứ nói cho tao, đừng có tự mình suy nghĩ”

Cố An Ninh cảm kích gật đầu, ôm lấy Lục Tiểu Trăn: “Cảm ơn mày, Tiểu Trăn”

---

Lục Tiểu Trăn tính hòa đồng, Thiệu Đình lại am hiểu nhất chuyện ngụy trang, vì thế không khí bữa ăn cả buổi đều rất hài hòa. Thiệu Đình chẳng ăn gì, cứ gắp đồ ăn cho Cố An Ninh, hành vi này làm Lục Tiểu Trăn hận không thể dán tấm biển “Đàn ông tốt” lên người Thiệu Đình.

Trước khi về Lục Tiểu Trăn cứ túm lấy Cố An Ninh, không ngừng ân cần dạy bảo: “Nói chung phụ nữ ấy à, cả đời thật ra rất đơn giản, tìm được người đàn ông yêu thương lo lắng cho mình, còn hơn là tìm một người mà mình cứ phải khóc lóc lo lắng ngày đêm”

Lời nói của Lục Tiểu Trăn lúc này rất nghiêm túc, cảm giác rất thật.

Cố An Ninh nghĩ đến kết hôn thì cảm thấy thật xa vời, đúng là giấc mộng không thực, kết hôn với Thiệu Đình là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.

Ba người đi đến đại sảnh đúng lúc có một người đi đến, vóc dáng cao lớn của Thiệu Đình chắn tầm mắt Cố An Ninh, đến khi Cố An Ninh đối diện Thiệu Lâm Phong thì đã không né tránh được nữa.

Thiệu Lâm Phong đi cùng một người đàn ông trung niên, hiển nhiên cũng đã thấy bọn họ, ánh mắt sắc bén phóng tới. Lúc trước ông ta và Thiệu Đình cãi vã, lúc này cũng không có vẻ gì định nhượng bộ, dồn ép áp lực bốn phía.

Trước mặt người lạ, Thiệu Đình cực kỳ lễ phép chào hỏi: “Bố”

Thiệu Lâm Phong vẫn cứ nhìn Cố An Ninh mất vài giây, cuối cùng mới không nặng không nhẹ “ừ” một tiếng xem như đáp lại, ngược lại người bên cạnh ông ta lại lên tiếng: “Tiểu Trăn”

Cố An Ninh bất ngờ, quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt Lục Tiểu Trăn…

Cô vừa định hỏi vài câu thì cánh tay bám khuỷu tay cô buông ra, sau đó bạn cô ngoan ngoãn đi đến bên cạnh người đàn ông đó.

Nhìn bề ngoài người đàn ông kia thì có thể thấy ông ta hơn Lục Tiểu Trăn không ít tuổi, chỉ là lời nói tiếp theo của Lục Tiểu Trăn làm Cố An Ninh hoàn toàn ngơ ngác. Bạn cô đi đến bên người đàn ông kia rồi mới giới thiệu: “An Ninh, đây là chồng tao”

Chồng? Cố An Ninh biết mình không lễ phép, nhưng mà không thể không giật mình.

Bề ngoài người này được bảo dưỡng cực tốt, đứng cùng Thiệu Lâm Phong hoàn toàn không thua kém, kiểu tóc tỉ mỉ và vóc dáng cao to làm cô khó đoán tuổi thật, mỗi cái bụng hơi lớn thể hiện tuổi trung niên, toàn thân đều tỏa ra khí chất nho nhã.

Cố An Ninh hơi đờ ra nhìn người này, ngược lại Thiệu Đình một chút cũng không bất ngờ, hắn che giấu suy nghĩ rất tốt, kiên nhẫn nhìn người đàn ông trung niên đối diện.

Đối phương ý thức được Cố An Ninh đang đánh giá mình, mỉm cười đưa tay ra: “Em là An Ninh? Tôi là Trang Nhiên”

“Chào anh” – Cố An Ninh bắt tay ông ta, lòng loạn xạ, mấy năm nay cũng ít khi liên lạc với Lục Tiểu Trăn, cũng không biết Lục Tiểu Trăn đã phải trải qua chuyện gì, nhìn bạn cô cũng có vẻ không vui.

Lúc này Trang Nhiên mới nhìn Thiệu Đình, cười rất vui vẻ: “Đây chắc là Thiệu Đình, bố cậu tìm tôi là vì chuyện của cậu”

Trang Nhiên rất ôn hòa, nhưng ánh mắt của Thiệu Đình lại lạnh lùng: “Ra là Trang lão tiên sinh”

Thiệu Lâm Phong cau mày, không kiên nhẫn khiển trách: “Thái độ gì đấy”

Thiệu Đình không trả lời, Trang Nhiên cũng tỏ vẻ không để ý mà nhìn Thiệu Đình tỏ vẻ hứng thú: “Người trẻ tuổi mà, tôi có thể hiểu, Tiểu Trăn nhà tôi cũng là con nhím nhỏ không chịu nghe lời, như thế rất thú vị. Tôi thích người trẻ tuổi có cá tính, hơn nữa lần này Thiệu tổng gặp chuyện không may có liên quan đến chị tôi, tôi có “nghĩa vụ” giúp cậu ấy thôi”

Thiệu Đình âm trầm nhìn ông ta, bầu không khí rất kỳ lạ.

Lúc này Cố An Ninh mới giật mình, chồng của Tiểu Trăn…là em Trang Khiết? Sao lại trùng hợp như thế?

Lục Tiểu Trăn muốn về trước, còn muốn hỏi ý Trang Nhiên, nhìn bạn cô nói chuyện với ông ta trông khác hẳn vẻ hoạt bát thường ngày.

Cố An Ninh phát hiện bạn cô được Trang Nhiên đồng ý thì nhẹ nhàng thở ra, mấy người đó đi xa một chút thì cô mới lo lắng hỏi nhỏ: “Mày và chồng mày…”

Lục Tiểu Trăn biết cô muốn hỏi gì, cười cay đắng: “Anh ấy đối với tao rất tốt, ngoài chuyện hơi lớn tuổi thì cái gì cũng nhường nhịn tao”

Cố An Ninh nhịn không được siết chặt tay bạn, phát hiện ra bàn tay đó rất lạnh: “Tiểu Trăn”

Lục Tiểu Trăn ra vẻ thoải mái cười cười, nghiêng đầu về một bên nhìn Thiệu Đình: “Anh cần Trang Nhiên giúp? Có việc tôi có thể nói giúp anh, đại khái tôi thì có thể có tác dụng hơn bố anh một chút”

Thiệu Đình nhìn vẻ mặt cười nói đơn thuần của Lục Tiểu Trăn thì lại hơi chần chừ.

Cô ấy là bạn tốt nhất của An Ninh… ý nghĩ này xuất hiện trong giây lát, cuối cùng vụt tắt như sao băng. Thiệu Đình từ từ cong đôi mắt, môi nhạt thong thả nói một câu: “Đúng là tôi cần cô giúp”

---

Lúc về, hai người bị kẹt xe, đây là giờ tan tầm, dòng xe trên đường lớn di chuyển với tốc độ rùa bò *convert nó ghi là “quy tốc” luôn *, mặt trời đang dần biến mất ngoài cửa sổ, sắc trời da cam ảm đạm.

Cố An Ninh ngồi ghế lái phụ vẫn không nói chuyện, Thiệu Đình liếc nhìn cô, hạ cửa kính xe xuống hút thuốc: “Lo cho Lục Tiểu Trăn?”

Cố An Ninh theo dòng suy nghĩ của bản thân, gật đầu: “Trang Nhiên quá già so với nó…”

“Tuổi rất quan trọng?” – Thiệu Đình thản nhiên xổ ra một câu, không nhìn cô, lời nói mang tính trào phúng – “Được Trang Nhiên coi trọng, em phải biết Lục Tiểu Trăn đương nhiên có quyền lợi”

Cố An Ninh nhìn Thiệu Đình, không thể tin được: “Anh biết chuyện gì à?”

Thiệu Đình không trả lời, quay đầu kiên nhẫn nhìn Cố An Ninh: “Hạnh cùng bất hạnh không phải thứ em muốn là tính được, có lẽ Lục Tiểu Trăn thực sự yêu Trang Nhiên, chính là không thể nói lý do mà thôi. Không thừa nhận không có nghĩa nó không tồn tại”

Cố An Ninh cau mày, cảm thấy lời này của hắn có ý khác, lập tức nghĩ đến Trang Khiết, lại càng phiền não: “Trang Nhiên liệu có vì Trang Khiết mà giận chó đánh mèo anh không?”

Thiệu Đình phả khói ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nhợt nhạt ý cười. Cố An Ninh bị cái điệu cười này của hắn làm lạnh cả sống lưng, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ tự cho mình là đúng của hắn: “Em đang lo cho Tiểu Trăn! Em không muốn mất đi người bạn duy nhất của mình”

Thiệu Đình cũng không để ý sự mất tự nhiên của cô, xoa xoa gò má cô.

Đôi tay còn mùi khói thuốc, mùi hương quẩn quanh chóp mũi cô, tiếp theo hắn cúi người lại gần: “Trang Nhiên nghĩ gì anh không biết, nhưng hiện giờ ông ta là người duy nhất có thể giúp Đình Thụy vượt qua cửa ải khó khăn, anh đương nhiên sẽ lấy lòng ông ấy”

Thiệu Đình nói thẳng thắn thành khẩn, có điều lại không trả lời vấn đề lo lắng của cô.

“Em cũng nhìn thái độ của bố anh với anh rồi đấy, anh chỉ có thể dựa vào bản thân thôi”

Lúc đó, nếu Cố An Ninh biết Trang Nhiên và Lục Tiểu Trăn sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình và Thiệu Đình, nhất định cô sẽ không để Thiệu Đình gặp Lục Tiểu Trăn, lại càng không trơ mắt nhìn Trang Nhiên hợp tác với Thiệu Đình…

Dòng xe cộ trước mặt cuối cùng cũng có dấu hiệu đỡ tắc, Thiệu Đình nổ máy, bên người phủ một tầng ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn: “Hôm nay bỗng anh tự hỏi một vấn đề, nếu em có thể rời khỏi anh, liệu em có luyến tiếc không?”

Cố An Ninh hơi sửng sốt, vẻ mặt Thiệu Đình bị vùi lấp bởi ánh hoàng hôn, giọng nói mang hương vị hoang vắng cô chưa từng được nghe. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không nói ra đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK