Chiều hôm sau Thiệu Đình mang về một đứa bé gái. Cả tòa nhà vốn trầm lặng nay lại tràn ngập tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, người làm cực kỳ bận rộn, quản gia trong vòng hai mươi phút mua về một đống sữa bột nhập khẩu. *vâng, sữa bột nhập khẩu. Nghe nói bên Tàu nhà có tiền đều mua sữa nước ngoài chứ không dám cho dùng sữa nội vì sữa nội bê bối lắm. Hic, mình nói thật với các bạn là cứ sữa mẹ, vừa sạch vừa rẻ lại tiện lợi, vô cùng an tâm *
Tất cả mọi người đều biết cách quan sát sắc mặt, nói năng cẩn thận, không cần nói ra cũng hiểu Thiệu Đình rất quan tâm đến đứa bé này; thấy bản mặt lạnh lùng của anh lộ ra vẻ bối rối khó thấy cũng đủ hiểu được đứa bé này không hề tầm thường.
Hải Đường mặc bộ áo ngủ bông đơn giản, đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn xuống dưới nhà, ánh mắt người làm nhìn cô vừa cẩn trọng lại vừa thương hại: “Thái thái sớm”
Tất cả mọi người đều biết, hôm qua tiên sinh kết hôn nhưng không ngủ ở nhà, hôm nay lại mang về một đứa bé không rõ thân phận, rõ ràng là một cái bạt tai đau đớn cho phu nhân.
Hải Đường nhìn không ra có giận gì không, bước từng bước một trên tấm thảm lớn.
Người đàn ông ngồi trên sô pha hoàn toàn không nhìn cô cho đến khi cô đến gần mới bình tĩnh nói một câu: “Ngủ không ngon à? Dậy sớm thế?”
Hải Đường khoanh tay ngồi xuống đối diện anh, sô pha da thật hơi lún xuống, vẻ mặt cô hơi thay đổi, tỏ ra không thoải mái: “Bị đứa bé đánh thức”
Nghe vậy, Thiệu Đình mới mở to mắt nhìn, đồng tử mắt sáng ngời lại thâm trầm, gương mặt mang hơi hướm áp bách: “Thế à? Anh không định đi tuần trăng mật nhưng thật ra em cũng có thể nghỉ ngơi, muốn anh tìm cho em nơi nào đó để đi nghỉ không?”
Hai người nói chuyện rất khách sáo, rõ ràng anh không định giải thích chuyện đứa bé cho cô, cũng không thấy cô cần biết.
Đứa bé vẫn đang khóc rất to, Thiệu Đình nhẹ nhàng vỗ về, động tác dù vụng về nhưng rất cẩn thận, quan tâm yêu thương thể hiện rất rõ ràng.
Hải Đường không trả lời, ánh mắt đảo qua nhân vật bé nhỏ vì đói mà mặt mũi méo xệch, tuy rằng gương mặt chưa rõ nét nhưng cũng có thể thấy được bóng dáng người nào đó.
Cô lẳng lặng dời mắt: “Không cần, em tự lo được, chỉ cần anh phối hợp bên bố anh là được”
Thiệu Đình không nói gì, tâm tư dường như đều hướng về đứa bé, gương mặt đẹp trai biểu lộ rất bức xúc, hẳn là bị nó khóc đến độ sắp hết sạch kiên nhẫn.
Hải Đường nhìn hồi lâu, nhàn nhạt nói một câu: “Đứa bé vẫn khóc, không phải đói bụng thì chắc là tè rồi”
Nói xong, cô đứng dậy lên nhà, Thiệu Đình dường như có chút suy nghĩ, nhìn theo bóng hình đẹp đẽ thong thả biến mất phía cầu thang, nhìn không thấy nữa mới cúi xuống kiểm tra, quả nhiên tã đã sũng nước không chịu được thêm nữa rồi.
Trước khi kết hôn, biết là không có tuần trăng mật, Hải Đường ban ngày vẫn về công ty, buổi tối về phòng làm việc, bên trong nghe thấy tiếng quát ầm ầm: “Mất dạy! Mày đặt Hải Đường vào đâu?”
Bước chân Hải Đường chỉ thoáng chậm lại, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước, trong nhà tự nhiên có thêm một em bé, chuyện này đương nhiên sẽ nhanh chóng đến tai Thiệu Lâm Phong.
Hải Đường một chút cũng không hứng thú, thầm nghĩ nhanh nhanh về phòng còn tắm rửa, làm việc cả ngày người cứ dính dính rõ khó chịu.
Còn chưa đi xa, trong phòng vang lên một tiếng quất nặng nề, dường như là quất vào vật rắn, hoặc quất vào da thịt. Chỉ cần phân tích một tí là biết lão gia tử lại thỉnh căn mã tiên trong nhà *kiểu roi mây í*, cuối cùng Hải Đường cũng dừng bước.
“Đây là huyết mạch nhà họ Thiệu” – Giọng Thiệu Đình nghe trầm ổn hữu lực, không hề dồn dập, xem ra cái roi kia cũng chả xi nhê gì.
Thiệu Lâm Phong thì không như vậy, dù sao cũng lớn tuổi rồi, lại hò hét nên thở gấp: “Mày cũng không nên bừa bãi như vậy, bây giờ tao phải nói năng thế nào với nhà họ Hải?”
Tiếng cười nhẹ của Thiệu Đình vang lên, giọng nói lạnh lẽo đến run người: “Tùy bố, tốt nhất ăn ngay nói thật”
Tiếng roi quất lại vang lên, cái này hình như dùng toàn lực, Thiệu Lâm Phong giận điên người, vừa mắng vừa đánh: “Mày là đồ nghịch tử, lúc trước nói như thế nào, sao lại tốt với con bé kia thế? Hải Đường có gì thua kém, mày có biết tao phải tốn bao nhiêu tiền không...?”
Sau đó mọi thứ chìm vào im lặng, Hải Đường khoanh tay đứng ngoài hành lang, gió thổi mái tóc dài thành hơi rối, tâm trí rơi vào hỗn loạn.
Cánh cửa mở ra trước mặt cô một cách đột ngột, một người đàn ông tầm vóc cao lớn đứng giữa cửa, đôi mắt đen sâu nhìn cô, và cuối cùng im lặng, cô đi về phía phòng đứa bé đang còn trống.
Thiệu Lâm Phong vẫn điên tiết đập đồ, nhìn thấy cô có vẻ đã nghe thấy thì hơi bối rối: “Bố sẽ không để yên đâu, còn đứa bé...”
Nhìn ông ta chau mày, tỏ ra khó xử, Hải Đường thở dài, mở miệng giúp ông ta giải vây: “Không liên quan, dù gì cũng là con cháu nhà họ Thiệu, bố cứ quyết định đi. Con và Thiệu Đình còn trẻ, còn nhiều cơ hội, chẳng có vấn đề gì đâu”
Thiệu Lâm Phong ngẩn người, sau đó tỏ ra vui sướng: “Đúng là đứa bé ngoan, đều là do thằng con hư của bố không biết nông sâu, con khoan dung với nó nhiều một chút, nhường nhịn một chút”
Thiệu Lâm Phong khách sáo với cô như vậy không phải không có nguyên nhân, nhà họ Hải bây giờ rất mạnh, hai nhà liên hôn như hổ thêm cánh, cô chẳng qua chỉ là con nuôi nhà họ Hải, chỉ cần đạt được mục đích, tốt hay không cũng không ai quan tâm.
Hải Đường cười rất tươi, gật đầu với Thiệu Lâm Phong: “Con về phòng trước”. Vẻ mặt cười từ đầu đến cuối không thay đổi, đến khi đi được một lúc, đôi mắt mới dần dần nghiêm túc.
Thiệu Đình mang con riêng về không phải vấn đề quan trọng, khi đó bọn họ chưa có tình cảm, bạn bè cũng chẳng phải, cho nên cũng dễ dàng tha thứ, chỉ là hợp tác để sống mà thôi.
Hải Đường về phòng tắm rửa, chuyện công ty hôm nay rất nhiều, hôm nay việc ở công ty rất nhiều, trưa nóng nực còn phải tranh thủ đến nhà xưởng, mắt bây giờ díp hết lại, tắm xong lăn lên giường ngủ thẳng, không mơ mộng gì.
Đêm đến, cô bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức. Phòng bên cạnh nhanh chóng có động tĩnh, tiếng bước chân lộn xộn, lục tục một hồi, dần dần im lặng trở lại.
Hải Đường không ngủ tiếp được, quyết định đi đến phòng làm việc sau một hồi lăn qua lăn lại.
Nhà họ Hải có vài anh chị có ý kiến với cô, đa phần là vì cô làm ảnh hưởng đến quyền thừa kế của họ. Hải Đường lười giải thích, cô được nhận nuôi vì gia đình sa sút, ngoài việc biết ơn thì không tồn tại tâm tư khác.
Đám cưới với họ Thiệu này, làm tốt phần mình là được.
Không biết qua bao lâu, cửa thư phòng “kẹt” một tiếng mở ra, cô đang xem văn bản ngẩng lên nhìn, người đàn ông mặc áo ngủ trắng dựa vào cửa, hơi nâng tay lên: “Một ly?”
Tách cà phê trắng bốc khói, hương thơm ngào ngạt.
Hải Đường cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu, trầm ngâm vài giây, gật đầu coi như cảm ơn: “Làm phiền rồi”
Bọn họ không giống vợ chồng, chỉ như người xa lạ, nói chuyện đều rất khách khí. Thiệu Đình đặt cà phê lên bàn, ánh mắt nhàn nhạt quét qua văn bản cô đang xử lý, không mặn không nhạt nói: “Diệp Cường nói người kia đang gây áp lực lên chuyện xuất hàng, anh có thể giúp em, nhưng anh muốn 20%”
Hải Đường vừa chạm vào cái tách lại rút tay về, mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Thiệu Đình ngồi lên chiếc ghê da đối diện, lười biếng dựa lưng: “Nếu tiếp tục gây áp lực, em biết tổn thất sẽ còn kéo dài. Bố vì chuyện con bé mà rất tức giận, anh muốn bồi thường cho em...”
“15%” – Hải Đường không hề hứng thú với lời giải thích của anh. “Đã nói bồi thường thì hào phóng một tí đi, bằng không sao xứng với giá trị của việc bố con nhà anh chơi nhau?”
Thiệu Đình đánh giá cô một hồi, hơi cười: “Phụ nữ thông minh quá đúng là chả đáng yêu tí nào. Thành giao”
Anh nói xong đứng lên đi luôn, không hề do dự.
Hải Đường chờ tiếng bước chân đi xa hẳn mới chậm rãi nhắm mắt, hít sâu thở dài.
Từ bé cô đã ăn nhờ ở đậu, không hy vọng gì về chân tình với thẳng thắn, bố con nhà họ Thiệu này càng làm cô hiểu rõ địa vị của mình. Vợ là họ khác, chỉ có cháu gái mang dòng máu nhà họ, nếu cô muốn đứng vững ở nhà họ Thiệu thì phải nhận đứa bé này.
Hải Đường là người sống có mục đích, biết rõ mình muốn gì, vì vậy quá trình thế nào cô không hề để ý, hơn nữa dù sao đây cũng là chồng... Xem xem, chuyện nhỏ tí thế này cũng phải bàn bạc.
Lại nói tiếp, hai người trước kia là kẻ thù, thường thường âm mưu tính toán lẫn nhau, cũng có sai người động thủ. Có điều không ai dự đoán được họ sẽ kết hôn, vì vậy hai người này, có thể có được mấy phần chân tình?
Thiệu Đình có người yêu sinh con cho, Hải Đường cũng có đối tượng mến thầm, đáng tiếc đều là một đoạn tình cảm đã chết, cho nên kết hôn với hai người cũng chẳng phá hỏng chuyện gì.
Ánh nắng dần lên ngoài cửa sổ, căn phòng dần dần được phủ lớp nắng vàng, tách cà phê đã nguội lạnh, Hải Đường vẫn chưa chạm vào.
Thiệu Đình giúp giải quyết vấn đề, Hải Đường cũng giữ lời trả anh 15%, không hề phiền lòng, cuộc sống cũng được thoải mái một thời gian. Sống chung với Thiệu Đình cũng không vấn đề, bọn họ đều là người làm ăn, rất hiểu nhau về mặt này.
Có điều Hải Đường không nghĩ Thiệu Đình ở nhà nhiều hơn cô nghĩ, hiếm khi anh đến công ty, hay mặc quần áo mặc nhà đi lại loanh quanh, cơ hội hai người thấy nhau cũng nhiều lên, thường không hẹn mà gặp.
Có đôi khi lên phòng làm việc, Hải Đường tự giác lùi lại: “Em lấy quyển sách rồi về phòng”
Cô kiễng chân trước giá sách tìm kiếm, chiếc áo sơ mi trắng sáng lên trong ánh nắng, vạt áo bởi vì cánh tay nâng lên mà kéo hơi cao, ẩn hiện che giấu cảnh đẹp phía dưới.
Hải Đường có thể cảm giác được người đàn ông đằng sau đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi buồn bực, đúng là không nên vừa tắm xong đã mặc sơ mi trắng ra ngoài.
Ai nghĩ sẽ gặp anh ta cơ chứ?
Cô còn đang miên man suy nghĩ, thắt lưng đã bị một bàn tay to lớn khô ráo nắm lấy, lồng ngực rắn chắc không tiếng động áp lưng, sự cứng rắn làm cô thấy khó thở.
“Muốn gì? Anh giúp em” – Giọng nói quá mức trầm thấp, dường như anh áp sát tai cô lẩm nhẩm, lồng ngực Hải Đường như muốn vọt lên.
Cô hơi giãy giụa một chút, hơi thở nam tính xa lạ tràn ngập chóp mũi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô nhỏ giọng nói: “Không cần, em tự tìm được, em còn tưởng có chuyện gì”
Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, bàn tay bên hông lại không thả ra, những ngón tay thon dài còn bắt đầu cử động, vuốt ve eo phẳng của cô.
“Em cứ từ từ tìm” – Anh nói xong thì cánh tay hơi dùng lực, nhấc hẳn cô lên.
Hải Đường người khá gầy, nhưng cũng không nghĩ anh lại khỏe như vậy, bàn tay ở thắt lưng kia lại nóng rực làm cô rất khó chịu. Hải Đường nghĩ chẳng nhẽ lâu rồi không tiếp xúc với người khác phái, mới vậy mà đã tâm viên ý mã rồi.
Cô luống cuống rút bừa một quyển sách, nôn nóng muốn chạy trốn: “Đây rồi, em đi đây”
Thiệu Đình lại không thả tay, ấn cô lên giá sách, khuỷu tay áp vào giá. Hải Đường cuống quýt mờ mịt, nhìn trước chỉ thấy gương mặt thâm thúy, sống mũi cao, lại còn đôi môi mỏng cách mình quá gần.
Cô vừa ngượng vừa giận, nhắm mắt tỏ vẻ bình tĩnh: “Còn có việc?”
Thiệu Đình không trả lời ngay, nhưng cô cảm thấy được anh đang dò xét mình, một lúc sau anh mới thản nhiên nói: “Quần áo ai? Anh không ngại em có người khác trong lòng, nhưng hai ngày tới bố sẽ ở đây, anh không muốn gặp rắc rối, sau đừng lặp lại chuyện ngu ngốc này nữa”
Anh nói nghe rất nhẹ nhàng, Hải Đường nghe lại thấy rét run, cô ngẩng đầu nhìn, anh đang nheo đôi mắt hẹp dài lại.
Người đàn ông này, nhìn gần rất đẹp trai, đáng tiếc những gì ẩn giấu sau khuôn mặt đó quá khó đoán.
Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, tiêu chuẩn kép thật quá không rõ ràng. Cảm xúc ứ đọng mấy ngày như giọt nước tràn ly, Hải Đường nhịn rồi nhẫn, không khỏi cười lạnh: “Chỉ là bộ quần áo thôi, so với đứa bé kia có gì khó khăn chứ? Anh tốt hơn là nên nghĩ cho kỹ xem làm sao giải thích cho hay với bố em đi”
Cô nghĩ anh hẳn muốn phá vỡ xiềng xích, nhưng anh lại mắc kẹt.
Thiệu Đình cao hơn cô nhiều, ở tư thế này, ngay cả khi thị lực của cô khá kém và mắt cô hơi rũ xuống, cô vẫn có thể nhìn thấy nét nhạo báng trong ánh mắt của Thiệu Đình: “Em có nghĩ rằng cần phải giải thích không? Hải Đường, nhà họ Hải luôn có cách để giải quyết việc theo kiểu của họ. Họ cũng chẳng cần em phải giải thích chuyện này, họ chỉ cần em mặc cái váy cưới lên là xong”
Hải Đường thật muốn tát cho Thiệu Đình một phát, thế mà lại bị Thiệu Đình giữ chặt cổ tay lại.
Đoạn này có trong bản tiếng Trung nhưng không có trong convert. Mình đọc cũng không biết nên chuyển sang như thế nào, thôi cứ y bác Gúc nhé. Nhờ mọi người góp ý. Tks
"Tôi không nói ra lần lượt, rất lo lắng, có thể bí mật trong tình yêu với tôi không?"
Ting Shao hạ mình kiêu ngạo của tĩnh mạch trán cô dường như là một đập root, Begonia cảm thấy mệt mỏi ảo giác vừa phải đã bắt đầu, hoặc làm thế nào đôi mắt có thể nhìn thấy Shao Ting ...... chấn thương tương tự như phù du tâm trạng?
Chắc chắn, chỉ một giây sau, ông đã buộc phải cắt bỏ tay cô: "Anh yêu em với gần đây và dự án hợp tác biển trẻ nhất, tôi không muốn tin đồn đi vào tai của mình, và nếu vợ tôi cho anh biết tình yêu không được đáp lại của mình ?. rất nhiều năm, tôi thực sự không có một khuôn mặt nhỏ. "