• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Kính lại quay trở về cuộc sống bình yên sau quãng thời gian bị giam vì vụ án gây thương tích cho người khác; cùng lúc khi vụ án này kết thúc, phiên tòa xử cái chết của Trang Nhiên cũng được mở ra; đáng ngạc nhiên là Thiệu Lâm Phong lại nhận mình là hung thủ, khiến cho Thiệu Kính cảm thấy kỳ lạ.

Ông ta nhờ người nói với Thiệu Kính rằng muốn gặp mặt nhau một lần.

Thiệu Kính không hề muốn đi gặp ông ta, nhưng nghĩ lại thì anh cũng chưa từng dùng thân phận thật sự của mình để đi gặp cái người được gọi là “bố” kia.

Thiệu Lâm Phong đã không còn khí thế sắc bén của ngày xưa, mặc quần áo tù, tóc cắt ngắn, chỉ có đôi mắt là chăm chú nhìn anh.

Thiệu Kính thản nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, anh cũng không nghĩ mình làm sai điều gì, chỉ là lấy lại mọi thứ thuộc về mẹ mà thôi.

Thiệu Lâm Phong nhìn anh một hồi, sau đó mới cụp mắt xuống: “Ta thật không ngờ ta vẫn còn một đứa con trai nữa”

Thiệu Kính cười lạnh, khinh thường không muốn trả lời ông ta.

Thiệu Lâm Phong im lặng vài giây, sau đó thở dài: “Cũng vậy cả, bố vẫn không biết nên nói những lời này với ai, nói với con, có lẽ bà ấy ở trên trời có thể sẽ nghe được”

Ánh mắt Thiệu Kính trở nên thâm trầm, anh nheo mắt đánh giá Thiệu Lâm Phong, dường như đang nghĩ xem ông ta có nói thật không.

“Thật ra, bố vẫn luôn muốn nói với bà ấy lời xin lỗi” – Thiệu Lâm Phong vẻ mặt phức tạp, ánh mắt đau đớn và ưu thương chưa từng có.

“Trong mắt bà ấy chưa bao giờ có bố, chỉ luôn có Cố Bá Bình. Từ lúc chúng ta kết hôn đến sau này bà ấy luôn không vui vẻ. Bố ghen tỵ, ghen tỵ là một chuyện rất đáng sợ. Bố hận không thể luôn giam bà ấy ở bên người, đáng tiếc đó cũng là sai lầm, chỉ đẩy bà ấy ra xa bố hơn.”

Thiệu Kính lạnh lùng lắng nghe nhưng đáy lòng đã hơi xao động.

“Bố và Trang Khiết ban đầu chỉ là quan hệ hợp tác, sau đó…” – Thiệu Lâm Phong nói đến đây thì cảm thấy hơi xấu hổ - “Bố tưởng rằng bà ấy sẽ để ý, nhưng bà ấy hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bố ở cùng người đàn bà khác, mang thai rồi vẫn còn muốn đem các con đi trốn. Bố không ly hôn với bà ấy, càng không muốn để bà ấy đi.”

“Cho nên ông bức bà ấy, nhốt bà ấy lại?” – Lúc nói lời này, gân xanh trên trán Thiệu Kính nổi rần rần, từng câu từng chữ đều mang nỗi hận sâu sắc.

Thiệu Lâm Phong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách sâu xa: “Con cũng giống thế mà? Bố nghĩ con rất hiểu cảm giác của bố”

Lời kia vừa nói ra, cả người Thiệu Kính cứng đờ.

“Cố An Ninh ngay từ đầu đã là bị con ép buộc giữ lại. Chúng ta là bố con, thủ đoạn giống hệt nhau”

Thiệu Kính cắn chặt răng, đốt ngón tay để trên bàn gồng lên, anh và Thiệu Lâm Phong sao có thể giống nhau, bọn họ đâu có giống nhau! Anh và Cố An Ninh…

Thiệu Lâm Phong nhìn anh đang hoảng loạn, lại xấu hổ không trả lời được, cười nhạt lắc đầu: “Chỉ là con may hơn bố, gặp được cô gái không đủ độc ác”

Lông mày Thiệu Kính nhíu lại, Thiệu Lâm Phong không nói tiếp mà ánh mắt nhìn về đâu đó xa xăm: “Sau này bố thật ra chỉ muốn tìm bà ấy về, nhưng bố lại không biết bà ấy hận bố đến thế, chạy trốn khắp nơi kiểu gì cũng không chịu quay lại. Bố cứ nghĩ rằng bà ấy và Chu Bá Bình đã chung sống với nhau”

Thiệu Kính trầm ngâm vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Sau khi chú Chu đưa bọn tôi đi thì mẹ đã lén bỏ đi, bà không muốn làm chú Chu bị liên lụy”

Thiệu Lâm Phong nhìn con trai mình, sau đó nhắm mắt gật đầu: “Bố nên đoán ra bà ấy không phải người như vậy”

Đây là lần đầu tiên Thiệu Kính dùng thân phận thật của mình để ngả bài với Thiệu Lâm Phong, rõ ràng là bình tĩnh hơn anh nghĩ. Anh cho rằng Thiệu Lâm Phong tìm mình để nói những lời này, lúc gần đi, Thiệu Lâm Phong đột nhiên gọi anh lại, nói một cách nghiêm túc: “Tuy rằng bố không biết trước kia cuộc sống của con thế nào, nhưng chắc chắn là rất khổ sở. Bố không ngờ chuyện mình làm lại làm hai mẹ con khổ sở đến như thế, nếu có thể, bố nhất định sẽ không lựa chọn làm vậy. Nếu kết cục của bố có thể làm cho con vui vẻ hơn một chút, nó sẽ là sự bồi thường duy nhất bố có thể cho con. Hy vọng con có thể bớt hận đi một chút, hận ai cũng sẽ không hạnh phúc”

Bóng lưng cao ngất của Thiệu Kính đứng sững ở cửa, đầu ngón tay run lẩy bẩy.

Thiệu Lâm Phong nhìn anh, nói thêm: “Bố hy vọng quãng thời gian còn lại con sẽ không sống trong hận thù. Nghĩ lại xem con muốn làm gì, hãy làm Thiệu Kính thật sự”

Thiệu Kính không do dự mà bước nhanh ra khỏi căn phòng chật chội, những lời nói đó ngập tràn suy nghĩ của anh. Thiệu Lâm Phong rõ ràng là một kẻ hèn hạ, giờ lại ra cái vẻ thâm tình dịu dàng gì chứ.

Thiệu Kính đi ra khỏi nhà tù, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tự do cao vời vợi, bầu trời xanh nhạt có vài đám mây, thời tiết rất tốt, còn có ngọn gió mát thoảng qua hai gò má.

Chỉ chớp mắt, mùa đông cứ thế trôi qua.

Lúc Thiệu Kính lên xe, Trì Phi vừa cúp điện thoại, quay lại thấy anh ngẩn ngơ, khẽ lắc đầu: “Tao cứ nghĩ báo thù được rồi thì mày phải vui vẻ chứ”

Thiệu Kính nhếch khóe môi, hung hăng nhìn chằm chằm quá khứ *anh nhìn vào đâu để thấy quá khứ?*

Trì Phi buông tay: “Vừa rồi anh mày gọi, bọn họ đã đến thảo nguyên, sức khỏe cũng tốt, mày không cần lo lắng”

“Ai lo cho anh ta” – Thiệu Kính lãnh đạm đáp lời, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng.

Trì Phi cũng không vạch trần, xoay người khởi động xe: “Tiểu Bảo nói rất nhớ mày, tiếc là Cố An Ninh không sinh con, nếu sinh cho mày một đứa con trai, mày sẽ không phải cô đơn nữa”

Trì Phi nói xong thì lén lút liếc người ngồi thù lù đằng sau, Thiệu Kính thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề phản ứng.

---

Thiệu Kính thật sự không quay về biệt thự kia, những nơi liên quan đến Cố An Ninh, anh cố tình niêm phong hết lại. Trì Phi nhiều lúc cũng cảm thấy rằng hai người này thật không có duyên phận, bằng không vì sao cứ hết lần này đến lần kia sai lầm như thế.

Thiệu Đình thật đã đưa Hải Đường và Tiểu Bảo đi thảo nguyên du lịch, Hải Đường nói muốn ở bên Thiệu Đình trong suốt quãng thời gian còn lại. Thiệu Đình giao toàn bộ công ty và sản nghiệp lại cho Thiệu Kính, tất cả mọi người trong cuộc sống chớp mắt đều biến mất sạch sẽ, cứ như chưa từng có ai xuất hiện vậy.

Thiệu Kính đứng bên cửa sổ sát đất quan sát thành phố, đáy lòng bỗng cảm thấy có chút cô đơn.

Khi làm tất cả để đạt được mong muốn của mình, vẫn có một người ở ngoài kế hoạch. Cô sẽ không bao giờ hành động như anh muốn, còn anh cũng đã mệt mỏi.

Trì Phi nhìn Thiệu Kính hóa thân thành Iron Man, ngày ngày tăng ca đến rạng sáng ở công ty, không chịu được mà nhắc nhở: “Nếu thích đến thế thì đi tìm…”

Đáp lại lại là ánh mắt lạnh lẽo của Thiệu Kính: “Tao đã nói tao không muốn nghe thấy tên của cô ấy”

Trì Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Mày và cô nàng ở bên nhau, chuyện học được giỏi nhất là lừa mình dối người”

Sau khi Trì Phi rời đi, Thiệu Kính mới ném bút máy đang cầm lên mặt bàn, hơi di chuyển ghế xoay, ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. Lừa mình dối người thì cũng không thể lừa được cả đời, Cố An Ninh không yêu anh, chuyện này thì không thể lừa ai được.

Thiệu Kính rất không muốn nghĩ đến Cố An Ninh nhưng những điều liên quan đến cô chẳng có lúc nào buông tha anh trong cuộc sống.

“Thiệu tổng, cô Cố vừa đi thì phòng học trở nên rất loạn, học sinh đều chờ cô ấy để vào học” – Nhân viên tầng dưới nhân lúc anh ăn trưa mà đánh bạo tìm đến, lải nhải rất nhiều lời liên quan đến cô.

Thiệu Kính không ngẩng đầu lên, nhấp ngụm cà phê: “Tìm Trì Phi giải quyết”

“Trợ lý Trì nói tìm ngài” – Một cô gái nhỏ mặc bộ đồ lao động không sợ chết nói xong, đôi mắt to trắng đen rõ ràng liếc trộm xem anh phản ứng thế nào.

Thiệu Kính cau mày, Trì Phi này thật là…

“Giải tán” – Thiệu Kính dựa lưng vào ghế, u ám nhìn cô bé lao công trước mặt – “Tiền học phí bọn họ đã trả bao nhiêu thì cứ thế mà bồi thường, việc vặt này cũng không xử lý được thì tôi thuê mấy người làm gì?”

Cô bé trước mặt đôi mắt hơi ửng đỏ, cắn cắn môi: “Cô Cố sẽ không quay lại ạ?”

Lệ khí trong mắt Thiệu Kính càng thêm rõ ràng: “Làm tốt việc của cô đi, không phải việc của cô đừng hỏi”

Cô bé mím môi bỏ đi, Thiệu Kính nhìn cả bàn còn hơn nửa đồ ăn, tự nhiên thấy hết ngon miệng.

Anh luôn chỉ làm những việc không lỗ vốn, nếu như không phải chuyện nắm chắc thì không làm. Nhưng Cố An Ninh lại luôn là ngoại lệ, từ khi anh đột ngột kéo cô vào cuộc sống của anh, mọi thứ đều sai lệch, anh hoàn toàn lỗ vốn.

Thiệu Kính ném khăn ăn trong tay, đứng dậy bỏ đi.

---

Cả ngày không thuận lợi, đến lúc gần tan tầm thư ký lại nhấm nháy bước vào: “Thiệu tổng, có gói hàng của cô Cố, chúng ta có nhận hộ không?”

Thiệu Kính bực mình ngẩng lên: “Ở đây là chỗ anh có thể nói cái tên đấy à?”

Thư ký đỏ bừng mặt, cười mỉa lắc đầu: “Tôi biết rồi”

Thư ký nói xong thì chuẩn bị rời đi, Thiệu Kính bỗng dưng gọi anh ta lại: “Từ từ, ký nhận sau đó mang đến văn phòng của tôi”

Thư ký hồ nghi trừng mắt nhìn, cũng không dám nói nhiều, lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.

Thiệu Kính nhìn chằm chằm vào gói hàng thư ký mang vào một lúc lâu, sau đó lấy di động gọi cho Trì Phi.

Trì Phi vội vội vàng vàng quay về từ bên ngoài, đến lúc biết lý do mình phải về thì muốn rồ luôn, kiên nhẫn đưa di động cho Thiệu Kính: “Thiệu tổng, loại việc này ngài tự lo được”

Thiệu Kính thản nhiên ngồi ngay ngắn sau bàn giấy: “Mời cô ấy đến lấy đồ đạc của mình, lấy gói hàng này đi, để ở chỗ tao là lãng phí chiếm dụng tài nguyên”

Trì Phi lười vạch trần người này: “Chưa chắc cô ấy sẽ về lấy, về sau loại chuyện này mày tìm bí thư cũng được”

Thiệu Kính liếc xéo anh ta một cái, tiếp tục làm việc chẳng thèm quan tâm: “Tao không nên tiếp tục vì cô ấy mà lãng phí nhân lực”

Trì Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh một lúc, không phải nói là muốn để người ta đi, hai người cá quay về nước, quên đi chuyện cũ trên bờ à? Mới nửa tháng đã thay đổi rồi! Anh ta cầm di động bấm số, lát sau mới ngớ ra: “Số không tồn tại?”

Thiệu Kính ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như xuyên thủng Trì Phi.

Trái táo ở cổ Trì Phi giật giật, bất giác lùi bước: “Đừng có nhìn tao như vậy, tao làm sao biết lại thế này. Là mày nói không cần đi theo cô ấy, thế là tao cũng…”

Trì Phi còn chưa nói xong, Thiệu Kính giơ tay giật lấy điện thoại, tim đập thình thịch khi tay bấm dãy số quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK