Cái này xem như khảo nghiệm trước khi hồi phủ sao? Lăng Thất cúi thấp đầu, che giấu phẫn uất tràn ngập trong ánh mắt. Nên hành lễ, nên vấn an, nàng đều hoàn thành theo trí nhớ của Mộ Phi Sắt không sai chút nào. Trên đường hồi phủ nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, bất quá xưng hô có chút lạ lẫm, nàng kêu cũng không sai tí nào.
Chỉ là địa vị cùng tình cảnh của Mộ Phi Sắt quả thực quá kém so với trong tưởng tượng của nàng, lấy tính tình đạm bạc của mình quả thật khó mà thích ứng, xem ra để có thể sinh tồn trong Mộ phủ thì nàng phải lên tinh thần a!
Mỹ phụ đối với lời nói quan tâm, chăm sóc của Mộ Ngôn dành cho Mộ Phi Sắt, từ trên cao nhìn xuống Mộ Phi Sắt cùng nô tài đang rét run, lạnh giọng nói: “ Tưởng rằng ngươi có vài phần bổn sự có thể được Thiên Hồn học viên nhìn trúng, cũng không thể tin được lại trở thành người đầu tiên ở Khang Quốc bị trục xuất ra khỏi học viện, còn muốn liên lụy đến Mộ phủ. Mộ Ngôn, đừng nói đỡ cho nàng ta, làm cho nàng ta quỳ nơi đó đã là khai ân rồi.”
“Nương, chuyện tình của Sắt Nhi ta đã nói rõ trong thư, cũng không phải bị học viện đuổi theo như lời nương nói!” Mộ Ngôn vội vàng nói đỡ cho Mộ Phi Sắt, mắt thấy trời càng lúc càng mưa to, đang muốn đi qua đỡ lấy muội muội đứng dậy, lại bị thân tỷ tỷ ngăn lại.
Nữ nhân áo lam híp lại đôi mắt đẹp, lời nói ôn nhu, nhỏ nhẹ: “Ngôn đệ, chuyện Phi Sắt tự tiện xông vào cấm địa ngươi cũng không phải do đệ nói cho chúng ta biết! Có người đem tin tức từ Thiên Hồn học viện truyền về Hoàng thành, làm gia gia cùng phụ thân trên quan trường mất hết mặt mũi. Ngươi tạm thời nói ít đi vài câu, đừng làm cho hai vị trưởng bối hiểu lầm ngươi.”
“Aiii! Ngôn Nhi, nương ngươi cùng tỷ tỷ ngươi nói là có đạo lý! Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, Mộ gia tam tiểu thư hiện giờ đúng là thanh danh lan lớn a!” Tam nương nói chuyện có chút hả hê, bộ dáng chọc giận nàng lại thât giống như đứa trẻ có khuôn mặt nhỏ bé, yếu ớt kia. Hoàn toàn không nhìn ra nàng ta cùng chính thất có bất kỳ khoảng cách nào.
Lăng Thất vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào. Lúc còn ở Thiên Hồn học viên, nàng nhất thời dùng mồm miệng nhanh nhẹn để đối phó với trưởng lão, nhưng may mà Hình Đường tam chưởng lão là người vui vẻ hào sảng, không chấp nhất nên nàng bình yên vô sự. Nếu nàng dùng lời nói như vậy với những người ở đây, không biết tiểu thân thể này còn phải chịu cực hình gì nữa.
Giọt mưa tung bay, nện vào thân thể gầy yếu, ánh mắt nàng liếc qua nhìn tỳ nữ bên cạnh mình, thầm than vận khí nàng ta cũng quả thật không tốt, theo một chủ thử như Mộ Phi Sắt, xác thực là rất tội.
“ Có chuyện gì mà ồn ào như vậy? Mộ phủ khi nào lại hỗn loạn như vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Lăng Thất quay đầu nhìn về phía sau lưng, hai nam nhân mặc áo bào đỏ sậm, khí thế hiên ngang tiến đến. Dung mạo hai người có chút tương tự, làm cho Lăng Thất lập tức nghĩ ra đây là đương gia chủ của Mộ phủ - Mộ Thiên Hạc, cùng phụ thân của Mộ Phi Sắt – Mộ Thiểu Hoa.
Trong lúc mọi người hành lễ, Lăng Thất lại một lần nữa khom gối thỉnh an, oán thầm lễ tiết phiền phức, cũng may mắn là không phải quỳ xuống mà phải bất động, bằng không nàng thật không biết tuân thủ lời hứa quan trọng hơn hay bảo vệ mạng nhỏ này quan trọng hơn.
“Sắt Nhi, trở về là tốt rồi. Còn đứng dưới mưa làm gì? Trước tiên về phòng thay quần áo sạch sẽ, sau lại tới thỉnh an cũng không muộn!” Lão giả tóc đã điểm bạc nhu hòa, nhàn nhạt ân cần dặn dò Lăng Thất, rốt cục cũng để cho nàng có cơ hội ly khai.
Nhẹ giọng tạ ơn Mộ gia gia chủ, Lăng Thất cũng đem thái độ mơ hồ không cam lòng của ba nữ nhân kia thu vào mắt, mặt không biểu tình đi theo Hương Liên đến một tiểu viện.
Xuyên qua hành lang dài, cuối cùng cũng đến tiểu viện nhỏ nhất trong phủ, nhìn quanh tiểu viện đơn giản chỉ có bốn phòng làm cho Lăng Thất lại vô cùng vừa lòng.Dù nhỏ như là một nơi độc lập, thân phận tam tiểu thư ít nhất cũng giúp nàng có được một không gian độc lập.
“Tiểu thư, trước tiên để nô tỳ giúp người thay quần áo, sau đó sẽ giúp người chuẩn bị nước tắm. Đợi sau khi người hướng lão gia thỉnh an, trở về là có thể tắm rửa.” Chỉ có hai người ở đây nên Hương Liên cũng có thể nói chuyện lưu loát hơn, đẩy ra phòng ngủ của chủ tử, chân tay bận rộn giúp nàng chuẩn bị quần áo tắm rửa.
Nhìn tiểu viện có chút không được trang hoàng, Lăng Thất gật gật đầu vừa lòng, lắc lắc ống tay áo còn đang dính ước. Măn mắn gần đây nàng có rèn luyện thân thể, bằng không với thân thể gầy yếu như lúc trước không chừng đã không chịu nổi mà bệnh nặng một hồi.
“ Hương Liên, trong phủ từ khi nào mà biết ta đi cấm địa của học viện?” Sau khi lau sạch vết bẩn trên thân thể, Lăng Thất nhẹ giọng hỏi, nếu lỡ như một hồi lại bị khiển trách còn tùy cơ ứng biến mà trả trả lời.
“ Hình như là một tháng trước. Lúc đó cả hoàng thành đều huyên náo, trong phủ cũng ầm ĩ một hồi, ngoại trừ lão thái gia, lão gia cùng các phu nhân đối với chuyện này tựa hồ rất bất mãn.” Hương Liên nhanh nhẹn giúp nàng mặc quần áo, nhỏ giọng nói ra nghi vấn của nàng; dừng lại một lát, sợ hãi nhìn thiếu nữ nhẹ giọng nói tiếp: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần phải cẩn thận a!”
Lăng Thất nhướng lông mày, nhìn Hương Liên đang tay chân bận rộn: “Ừ, ngươi…”
Không đợi nàng nói xong, Hương Liên bỗng nhiên hét chói tay nhảy lên, chỉ thấy nàng lấy tay gạt ra cái áo đang chuẩn bị mặc cho Lăng Thất, xé mạnh một cái. Lúc này Lăng Thất thấy một sinh vật màu đen đang bò trên mặt đất, làm nàng không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Một con rắn nhỏ màu đen đang lè ra cái lưỡi đỏ ngòm, chậm rãi bò ra từ chỗ của Hương Liên, làm nàng run rẩy lui về sau mấy bước, trong tai còn nghe được một trận tiếng cười nhẹ.
Lăng Thất gạt bỏ hoảng loạn trong lòng, mắt thấy con rắn càng ngày càng bò đến gần, con ngươi đen trầm xuống, thuận tay bắt lấy bếp lò Huân Hương trên đầu giường, dùng hết sức, vừa ngoan vừa chuẩn ném mạnh về phía con rắn. Chỉ thấy nó liều mạng búng lên một cái, sau đó không còn ngọ nguậy nằm im một chỗ, làm cho Hương Liên đang nước mắt giàn giụa cũng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này ngoài phòng kêu lên một hồi tiếng khóc: “Mộ Phi Sắt, một bọc mủ như ngươi cư nhiên cũng dám đánh chết sủng vật của ta, ta sẽ nói cho phụ thân biết!”
Tiếng khóc xa dần, khi nghe rõ thanh âm là của ai, Hương Liên càng khóc lợi hại hơn, cuống quít nói: “Tiểu thư, là tiểu thiếu gia a! Ngày thường lão gia luôn luôn sủng ái tiểu thiếu gia, lần này thì nguy rồi!”
Lăng Thất từ trước đến giờ sợ nhất là thấy nữ nhân khóc sướt mướt, bộ dạng tỳ nữ này hoang mang lo sợ làm nàng có chút phiền lòng, liền thấp giọng quát: “Vội cái gì?”
Hương Liên giật mình, không dám lên tiếng, ủy khuất cắn môi dưới, ngước mắt nhìn quần áo của tiểu thư bị mình làm rách, nước mắt lại rơi như mưa: “Tiểu thư, là nô tỳ không tốt, đem xiêm y mà người thích nhất làm hư. Nô tỳ đáng chết.”
Vừa nói vừa quỳ xuống, bộ dáng mềm mại làm Lăng Thất có chút đau đầu. Mộ Phi Sắt là một chủ tử nhu nhược, có thể để nô tài đè đầu cưỡi cổ, nhưng Liên Hương này lại có thể thành thật, nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận của hạ nhân.
Đưa tay dìu lên tỳ nữ đang quỳ, Lăng Thất nhàn nhạt nói: “Biết sai lần sau nhớ sửa là được rồi. Bây giờ lấy cho ta bộ xiêm y khác, đơn giản một chút, tí nữa còn có tuồng hay mà xem a!”
Vâng vâng dạ dạ đáp lời, Hương Liên lấy ra một bộ xiêm y xanh nhạt, mặc dù không hiểu lời nói bí hiểm của Mộ Phi Sắt, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy tiểu thư không giống ngày thường, nghe nói tiểu thư lúc trước bị thương ở đầu, chẳng lẽ qua lần bị thương đó, lá gan cũng trở nên lớn hơn?
Lăng Thất không để ý nghi hoặc của Hương Liên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lần nữa tinh tế quan sát lại thi thể của con rắn nhỏ, đáy mắt hiện lên vẻ ám trầm.
Phảng phất như hạ quyết tâm, nhìn gương mặt bình thường gương, không để ai nghe thấy nói nhỏ: “Mộ Phi Sắt, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt. Bắt đầu từ giờ phút này, ta chính là Mộ Phi Sắt.”