• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thất…à không! Bây giờ phải là Mộ Dung Sắt, nàng đi đến trước cửa của đại đường, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng khóc của trẻ con, thật giống như khóc tang a! Thật náo nhiệt!

Mộ Phi Sắt khẽ nhếch miệng cười, cước bộ nhẹ nhàng bước thẳng vào, không đợi mọi người trong nội đường lên tiếng, nàng đã nhẹ nhàng khom người cúi đầu hướng các trưởng bối thỉnh an, xong liền thẳng sống lưng đứng đó, giống như Ngạo Tuyết Đông Mai, làm cho mọi người kinh ngạc.

“Sắt Nhi, thân thể đã đỡ hơn chưa?” Bởi vì xử lý chính sự rất vất vản nên giọng nói có chút mệt mỏi, trên mặt Mộ Thiên Hạc nổi lên nhàn nhạt nhu hòa nhìn Mộ Phi Sắt, không giống như một người trưởng giả, nhìn rất thân thiết.

“ Đa tạ gia gia quan tâm, vì Sắt Nhi bất hiếu, làm cho người hao tâm tổn sức!” lời vừa nói ra làm cho mọi người trong nội đường một trận kinh hoảng, nhất thời không nói được lạ chỗ nào, chỉ đành nhẫn nại chờ đợi Mộ lão gia đáp lại.

Mộ Thiên Hạc hiện lên chút dị sắc trong mắt, vuốt râu mỉn cười: “Thân thể ta không có gì đáng ngại. Hôm nay con trở về thuận tiện an tâm điều dưỡng một thời gian ngắn. Những chuyện khác để sau hãy nói. Mau tới đây ngồi xuống đi.”

“Dạ vâng gia gia.” Kính cẩn đáp lại, Mộ Phi Sắt ngồi xuống ghế dựa có lót đậm mềm phía cuối cùng, tay lơ đãng đung đưa để lộ ra sinh vật dài thân mình trơn trượt, cũng làm Mộ Ngôn chú ý.

“Sắt Nhi, trong tay ngươi …?” câu hỏi chưa nói hết của Mộ Ngôn thu hút chú ý của mọi người, vốn bầu không khí chỉ đang như sóng ngầm mãnh liệt, nay thêm một giọt nước lại như Thủy Châu nóng hổi dâng trào.

“Nương nhìn xem, nàng ta đánh chết sủng vật của ta, bây giờ còn lấy ra kheo khoang. Nương! Người phải làm chủ cho ta a!” Mộ Hồng Thư năm nay mới tám tuổi nhưng bộ dáng phấn điêu mài ngọc, chính là giờ phút này có chút vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi.

Mộ Phi Sắt giương mắt nhìn mấy người dung mạo xuất chúng, thản nhiên nói: “Vừa trở về phòng thì lại có con rắn chui vào, may mắn ta ở học viên học được chút bản lĩnh, bằng không cũng bị con rắn không biết tốt xấu này cắn, thật đúng là tai họa bất ngờ, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là súc sinh vô chủ, nguyên lai là bảo bối của Hồng Thư a!”

Mỹ phụ mặc hồng trang sắc mặt tái nhợt, không ngờ bọc mủ này mỗi câu nói đều là ý tứ kinh người, cẩn thận nhìn gia chủ không nói lời nào, lại nhìn về phía tướng công của mình, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ nghiêm nghị, đáy mắt lại mang theo một chút không dám tin.

Cắn răng, Tam nương đem nhi tử đang khóc sướt mướt ôm vào trong ngực, mắt ứa lệ nghẹn ngào nói: “Con a! Tam tỷ ngươi cũng vừa mới trở về, cũng là không cẩn thận mới giết chết sủng vật của ngươi. Nương tìm cho ngươi món đồ chơi khác có được hay không?”

Lời nói chân thành tha thiết, lại làm cho Mộ Phi Sắt cười lại càng sâu xa, nhàn nhạt nói: “ Kính xin tam nương lần sau nhớ tìm đồ chơi an toàn một tí. Hồng Thư bất quá mới tám tuổi, độc của Mông Diệp Xà cũng không phải loại thường, lỡ may bị cắn thì không hay a!”

“Cái gì? Mông Diệp Xà?” Mộ Ngôn nghe vậy cả kinh, bước nhanh đến bên người của Mộ Phi Sắt, thuận tay tiếp được con rắn, dung mạo ôn nhuận bịt kín một tầng sát khí làm người ta kinh hãi, Mộ Ngôn quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Mộ hồng Thư, trong mắt như muốn phóng ra hai đoàn hỏa.

Người phụ thân nãy giờ chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Mộ Ngôn, Mông Diệp Xà là loại rắn nào? Vì sao lại luống cuống như vậy?”

Mộ Thiểu Hoa ngữ điệu cứng ngắc như được lập trình sẵn, nhìn về phía Mộ Ngôn mang theo chút tình cảm ấm áp, nhưng khi chuyển qua Mộ Phi Sắt lại là ánh mắt không vui. Nếu như nói nàng vẫn còn tính tình nhát gan lúc trước nên không yêu thương, thì còn hiểu được, nhưng giờ phút này nàng biết ánh mắt của vị phụ thân tuấn lãng này tuyệt không đơn thuần như vậy.

“Phụ thân, Mông Diệp Xà nếu không có Ngọc Lan Thảo cũng không có gì đáng nói, nhưng gặp phải Ngọc Lan Thảo sẽ tiết ra kịch độc, lại chỉ nhằm vào nữ nhân mà cắn. Nếu như chỉ bị cắn một nhát thì mạng cũng sẽ không còn. Mà trong phòng Sắt Nhi chính là đốt Huân hương Ngọc Lan Thảo a.”

Mộ Ngôn vừa đáp, vừa lộ ra sắc mặt khó coi, tất cả mọi người nghe xong đều kinh hãi. Hai vị trưởng giả không nói lời nào, Đại phu nhân cũng xem xét sắc mặt của Mộ lão thái gia cùng tướng công, sau đó lại mũi nhọn nhắm thẳng vào tiểu nô tỳ đang run rẩy bên cạnh Mộ Phi Sắt.

“Hương Liên, ngươi biết tiểu thư của ngươi trở về, như thế nào lại đốt lên Ngọc Lan Thảo, không phải từ trước giờ Sắt Nhi đều dùng Quế Hương sao? Chuyện tình sao lại quá mức trùng hợp như vậy a?”

Thanh âm không lớn, nhưng lại chuẩn xác, Hương Liên sợ tới mức quỳ sụp xuống mặt đất, liên tục dập đầu: “Đại phu nhân oan uổng a! Lần trước tiểu thư về có nói muốn đổi Huân hương khác, nô tài thông báo cho quản sự để thay đổi. Nô tài dù có gan lớn bằng trời cũng không dám mưu hại tiểu thư a.”

Đưa tay đỡ dậy Hương Liên đang dập đầu, Mộ Phi Sắt không nhanh không chậm nói: “Đại nương, chỉ là sự tình trùng hợp thôi. May mắn phát hiện kịp thời, chặn được hậu họa là tốt rồi. Sắt Nhi vừa mới hồi phủ mà đã gây ra sự tình như vậy, thật là lỗi ở ta !”

Mộ Phi Sắt nói lưu loát làm cho Hương Liên cũng ngừng khóc, sợ hãi nhìn theo tiểu thư nhà mình, không dám thở mạnh. Mộ Phi Sắt vỗ vỗ bờ vai của Hương Liên, lẳng lặng chờ Mộ Thiên Hạc sắc mặt đang không tốt lên tiếng.

Quả nhiên, Mộ lão thái gia nghe hết xong, trong nội tâm cũng thầm tính toán, hướng Lâm quản gia đang đứng hầu hạ vẫy tay: “Thuận Đức, đem gã sai vặt bên cạnh tiểu thiếu gia lãnh bốn mươi trượng, đuổi ra khỏi Mộ phủ. Sau này không cho phép Hồng Thư chơi đùa những thứ nguy hiểm như vậy, Tam phu nhân, sau này nên để ý nhiều đến con ngươi đi!”

Lãnh bốn mươi trượng! Muốn xảy ra án mạng sao? Tuy Mộ Phi Sắt không lên tiếng, nghe Đại phu nhân không phản đối, dư quang quét qua thần sắc thần sắc của Đại phu nhân, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Cả Mộ phủ chỉ có mỗi phòng của nàng là dùng Ngọc Lan Thảo, nếu nàng chưa xem những bí tịch kia trong học viện thì làm sao biết được con rắn nhỏ như vậy lại mang kịch độc, thật sự sẽ nghĩ nàng cho rằng đó chỉ là trò đùa của hài tử tám tuổi thôi sao?

Mộ Ngôn cũng trầm ngâm, không nói chuyện, chỉ nhíu mày nhìn Mộ Phi Sắt đang im lặng, tình cảnh của nàng xác thực không lạc quan, nếu hắn rời phủ, sau này sẽ lại phát sinh chuyện gì?

Trong nội đường không khí quỷ dị, không có khung cảnh ấm áp khi đoàn tụ người thân, ngược lại lại như cuộc gặp gỡ với những người xa lạ. Tình cảm phía sau của những gia đình quyền cao chức trọng, chính là tình cảnh như thế này a! Mộ Phi Sắt thầm nghĩ. Lúc sau quản gia xin lệnh dọn thức ăn vào, Mộ Phi Sắt đỡ Hương Liên quỳ đã lâu trên nền đất, dặn nàng trở về chuẩn bị nước tắm rửa. Mộ Phi Sắt theo sát phía sau Mộ Ngôn, khi đối mặt lại không ngừng quăng tới nàng ánh mắt ân cần, Mộ Phi Sắt buồn cười, khóe miệng giương nhẹ đáp lại.

Mộ phủ khó có được một hôm cả nhà đều ngồi dùng bữa, Đại phòng cùng Tam phòng cũng không phải đèn đã cạn dầu, đều chỉ im lặng dùng bữa, làm cho Mộ Phi Sắt âm thầm bật cười, mình khi nào thì lại phải cùng bọn người này diễn một vở kịch cổ trang a?

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Mộ Phi Sắt có vài phần ảm đạm. Lúc ở Thiên Hồn học viện nàng cũng đã đọc qua rất nhiều loại điển tịch, thứ muốn tìm lại không tìm được, nhưng lại nhớ rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái. Huyễn Hồn đại lục mặc dù tồn tại Hồn sư cùng Huyễn thú, nhưng chuyện vượt thời không lại chưa bao giờ ghi lại, mình chỉ sợ thật là không bao giờ trở về thế giới đó được.

Nếu từ nay nàng phải sống dưới thân phận Mộ Phi Sắt. thì nàng chắc chắn sẽ sống một cách tốt nhất! Lại một lần nữa kiên định ý nghĩ của mình, trong lòng nàng lại rộng mở ra vài phần, con ngươi chống lại ánh mắt ân cần của Mộ Ngôn, lại thêm vài phần nhiệt khí.

Bữa cơm nặng nề qua đi, Mộ Thiên Hạc hướng cháu gái có vài phần bất đồng với thường ngày vẫy tay: “Sắt Nhi, trời cũng đã tạnh mưa, mau theo gia gia đi dạo hoa viên.”

“Dạ vâng.” Nhẹ giọng đáp lời, Mộ Phi Sắt khẽ nâng váy đi theo lão giả, dọc đường mấy lần nhìn qua tiểu tử đang oán hận nàng, khom lưng nói nhẹ vào tai nó: “Hồng thư, lão sư ngươi dạy gì thì nên dùng tâm mà học a!”

“Ngươi…ngươi có ý gì?” trên gương mặt nhỏ nhắn của Mộ Hồng Thư tràn đầy khó hiểu, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện, người trước mặt này không phải vẫn như trước kia để mặc mình khi dễ.

“ Ta dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi. Bí mật trong phủ mà nhiều người biết thì khó giữ, ngươi dám bảo ta là bọc mủ, lại gọi thẳng tục danh của ta, nếu việc này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói Mộ phủ tiểu thiếu gia không giáo dưỡng, đến lúc đó tội lại đổ xuống trên đầu Tam nương, ngươi có thể đảm nhận được hay không?”

Những lời này vừa vang lên, ngoại trừ Mộ Thiên hạc đang đi đầu không nghe thấy, những người còn lại xung quanh đều nghe thấy rõ ràng. Tam nương có hỏa nhưng không dám phát, hung hăng hướng Mộ Phi Sắt liếc một cái, miệng lại nói: “ Sắt Nhi nói rất đúng, ta sẽ hảo hảo giáo huấn lại Thư Nhi.”

Vừa dứt lời, Tam nương bỗng thấy có chút không ổn, mình thế nhưng bị bọc mủ mới trở về kia giáo huấn. Gương mặt xinh đẹp chán nản, thấy Đại phu nhân trên mặt tựa hồ có chút hả hê lại càng ảo não, lại không phát hiện tướng công mình dưới đáy mắt lại lóe lên ánh sáng.

Khẽ mỉm cười, Mộ Phi Sắt bước nhanh về phía trước đuổi theo Mộ lão gia. Mới ngày đầu tiên trở về phủ, thật náo nhiệt a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK