“Nói như vậy, thì Bế Hồn Thảo cũng rất trân quý?” Mộ Phi Sắt xác thực cũng rất quan tâm đến sự tồn tại của Bế Hồn Thảo. Như theo lời của Giác Viễn đại sư, Bế Hồn Thảo rất khó tìm thấy, ai lại phải phí mất tâm tư lớn như vậy lại chỉ để phá hủy nàng.
“Ừm, Bế Hồn Thảo bị Hồn sư coi là tà vật, một khi phát hiện đều sẽ phá hủy. Bất quá sẽ không thiếu những người có dị tâm. Nếu phát hiện có người cất chứa, chắc chắn Hồn sư trong thiên hạ sẽ hợp sức tấn công. Thiên Hồn Cung cũng đang tận sức chỉnh đốn lại, Bế Hồn Thảo đã biến mất hơn mười năm, chắc chắn sẽ không để nó lần nữa quay lại.”
Mặc dù mọi khi tâm tình Vân Nhược Lan bình thản, nhưng khi nhắc tới Bế Hồn Thảo lại là khí thế sắc bén. Trong lòng có chút phẫn nộ cũng không biết là vì sao, chỉ đơn thuần là có người dám sử dụng tà vật, hay là bởi vì do người bị thương tổn chính là huyết mạch duy nhất của sư tỷ mà mình luôn tôn sùng!Khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ cong lên, sự tức giận của Vân Nhược Lan làm nàng có cảm giác ấm áp. Những nam nhân cực phẩm lại xuất hiện xung quanh mình, nhưng ngẫu nhiên cũng có những người còn bản tính thuần lương tồn tại, không phải nàng đã gặp qua vài người sao?
Nàng rốt cục không nghĩ ra ai có thể đối nàng hạ thủ độc ác như vậy, cho dù hiện giờ Hồn Nguyên Lực khôi phục, nàng cũng không cách nào đảm bảo cho tính mạng của mình. Chẳng lẽ nàng thật phải trở thành vị hôn thê của người đó? Mộ Phi Sắt thầm nghĩ, oán niệm như mọc thành bụi, kiếp trước ngay cả yêu đương nàng cũng không có, nay lại trực tiếp nhảy vọt thành vợ chồng, như vậy làm sao nàng chịu nổi?
Vân Nhược Lan thấy nàng không lên tiếng, cho rằng nàng bị dọa cho sợ hãi, dùng thanh âm ôn nhuận an ủi: “Phi Nhi, ngươi phải có lòng tin vào vi sư a!”
Liếc xéo người trước mặt, nàng dở khóc dở cười nói: “Ta cũng không hoài nghi năng lực thực sự của ngươi. Mà chúng ta có thể cùng thương lượng một chuyện được không? Đừng vừa mở miệng ra lại một tiếng vi sư, ngươi cũng không có già như vậy!”
“A! Tốt, vi sư biết rồi!” Vân Nhược Lan dịu dàng cười, lại đổi lấy sự tức giận xem thường của Mộ Phi Sắt.Không khí trong phòng cũng trở nên dễ chịu, hai người nhẹ nhàng trò chuyện cũng làm con nàng tăng không ít thiện cảm đối với người kia. Bất quá Vân Nhược Lan cũng không hề đề cập đến thân phận của mình, Mộ Phi Sắt cũng không muốn hỏi. Có thể quen biết được với Giác Viễn đại sư, vị sư phụ này của mình chắc hẳn cũng không phải người xấu. Có lẽ tới thời điểm thích hợp tự nhiên cũng sẽ nói cho mình.
Thầy trò hai người trong phòng nói chuyện phiếm, Giác Viễn đại sư ở thiện phòng bên cạnh cũng đang tiếp đón hai khách nhân thân phận cũng không tầm thường. Mỹ nam nhân thân thể gầy yếu cùng với một thiếu tướng tư thế oai hùng, ở trong mắt Giác Viễn đại sư lại thành một hình ảnh thú vị.
Thái độ Bộc Dương Mạch đối với Giác Viễn đại sư đức cao vọng trọng cũng rất cung kính, thái độ lạnh lùng cũng tiêu tán đi không ít, sau khi nói rõ nguyên nhân đến đây, liền nhìn thấy Hồn Nguyên Lực tràn ra từ người đại sư, cùng lời nói chuẩn bệnh vang lên.
Giác Viễn đại sư phát hiện được tình huống bệnh tình cực kì nghiêm trọng của Ninh Lạc, theo tính cách của người xuất gia luôn lấy từ bi làm đầu, lập tức điều động Hồn Nguyên Lực ôn hòa của mình để chữa trị cho Ninh gia Nhị công tử. Chỉ trong chốc lát, trên trán đã bị phủ một tầng mồ hôi, một lúc sau Ninh Lạc đã tạm thời bớt ho khan, trên mặt cũng rốt cục cũng xuất hiện một chút huyết sắc, thấy vậy Giác Viễn đại sư mới chậm rãi thu Hồn Nguyên Lực lại.
Hình như số lần nhíu mày xuất hiện trên gương mặt nghiêm trọng của Giác Viễn đại sư có phần nhiều hơn thường ngày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Bộc Dương thí chủ, xin thứ cho công lực của lão nạp có giới hạn, bệnh của Ninh thí chủ cũng không thể chỉ dựa vào Hồn Nguyên lực của ta là có thể chữa trị được. Hàn độc trong cơ thể Ninh thí chủ đã có từ lâu, nay cũng lẫn không ít tạp chất. Hiện giờ lão nạp cũng chỉ có thể dùng hết sức mình để giảm bớt đau đớn trên người Ninh thí chủ, nhưng nếu muốn trị khỏi hẳn, thì phải xem tạo hóa của người thôi!”
Lời Giác Viễn đại sư vừa nói ra, làm cho gian phòng lâm vào một mảnh yên lặng. Ánh mắt có chút hỗn loạn nhìn qua sắc mặt vừa mới tốt lên của Ninh Lạc , nhưng lại ngoài ý muốn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, không khỏi thở dài. Gương mặt tuấn mỹ của Ninh lạc lại bất ngờ hiện lên vui vẻ nhẹ nhàng, thanh âm nhu hòa nói: “ Vãn bối xin đa tạ đại sư, lần này làm phiền ngài một phen hao tâm tổn trí rồi.”
“Đại sư, bệnh tình của Ninh Lạc thật sự không cách nào trị tận gốc sao?” Tuổi còn trẻ mà đã được làm tướng quân, tự nhiên là Bộc Dương Mạch cũng có chỗ bất phàm khác người, một từ “tạo hóa” mơ hồ của Giác Viễn đại sư làm cho hắn cảm thấy kết luận này cũng không hoàn toàn chắc chắn như đinh đóng cột.Tràng hạt trong tay Giác Viễn đại sư lại bị khẩy lên, khẽ thở dài nói: “Trên thế gian này còn rất nhiều loại thuốc kỳ lạ khó tìm, lão nạp dù sao cũng chỉ cố gắng hết sức góp chút sức mà thôi.”
Giác Viễn đại sư đã nói đến mức này, Bộc Dương Mạch cũng không dám nói thêm gì nữa, lúc nãy vừa được Hồn Nguyên Lực của Giác Viễn đại sư chữa trị, hiện giờ tinh thần Ninh Lạc tốt lên không ít, mỉm cười nói: “Đại sư, vãn bối nghe nói người rất thích đánh cờ, trong tay của vãn bối lại vô tình có được một bộ sách dạy đánh cờ của Thanh Hoàn đạo nhân, kính xin ngài vui lòng nhận cho.”
Quân tử hợp ý nhau, so với dâng lên vàng bạc châu báu còn quý giá hơn. Bao lâu nay Giác Viễn đại sư cũng đi khắp nơi để tìm sách dạy đánh cờ, cũng không khách khí với Ninh lạc mà nhận lấy, mang theo hứng thú dạt dào cùng hai vị thí chủ nói về ý nghĩa của các trận cờ, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng luận bàn của ba người.
Ba người bọn họ trò chuyện hăng say, lại làm cho Mộ Phi sắc đang ngồi chờ ở phòng bên cạnh có chút bất đắc dĩ. Nàng vốn định đợi hai vị công tử này rời đi, sau đó lại cùng trao đổi với Giác Viễn đại sư một số chuyện nữa, nhưng lại nghe tiếng trao đổi vui vẻ loáng thoáng bên cách vách thầm nghĩ trong thời gian ngắn thì khó mà chấm dứt được. Sắc trời cũng không còn sớm, nàng quyết định trở về phòng của mình, bảo Phú Quý trở về Mộ phủ sớm trước khi tối muộn.
Mộ Phi Sắt vừa bước chân ra khỏi phòng, thì Giác Viễn đại sư bên cạnh cũng vừa mở cửa đi ra. Cảm giác được có hai đạo ánh mắt đang tập trung lên người mình, Mộ Phi Sắt thầm than mình cũng thật xui xẻo a! Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nghiêng nhìn Vân Nhược Lan vẫn đang ngồi bên trong phòng, không nói gì thuận tay đóng cửa lại, mặt không đổi sắc hướng cửa chính đi đến.
Giác Viễn đại sư đang định tiễn khách, lại thấy bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Phi Sắt đang chuẩn bị rời đi, bất chợt kêu lên: “Mộ tiểu thư, xin dừng bước.”
Đang tranh thủ nhanh chóng rời đi, Mộ Phi Sắt nghe thấy tiếng gọi của Giác Viễn đại sư nên bất đắc dĩ phải dừng lại, xoay người nói: “Đại sư, ngài đang có khách quý, không cần để ý đến ta.”“Hai vị thí chủ này cũng đang chuẩn bị rời đi, thật xin lỗi để ngươi đợi lâu.” Giác Viễn bây giờ mới nhận thấy việc mình quả thật có chút không đúng, hai thầy trò Vân Nhược Lan còn đang ở phòng bên cạnh đợi mình mà mình lại quên mất, nên giọng điệu nói ra có chút áy náy.
Nghe lời nói vừa rồi của Giác Viễn đại sư, hai người Ninh Lạc cùng Bộc Dương Mạch lại đồng thời nhìn vào mắt nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Họ Mộ!!! Đây chính là dòng họ thế gia lớn nhất kinh thành, nàng kia thật đúng là Mộ gia tiểu thư sao?
Hai người đều biết Mộ gia có một vị đại tiểu thư đang đợi cơ hội để được gả vào Hoàng Thất, còn lại là một Tam tiểu thư hiện nay đã bị mất đi Hồn Nguyên Lực. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ lại có thể gặp được vị Tam tiểu thư nổi tiếng ở Hoàng thành nha! Nhưng điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên đó chính là thái độ hiền lành của Giác Viễn đại sư đối với vị tiểu thư này, thật sự là ngoài ý muốn của bọn họ.
Ấn tượng của Bộc Dương Mạch đối với Mộ Phi Sắt không được tốt cho lắm bởi vì chuyện sương phòng lúc nãy, nhưng trước đó Ninh Lạc lại có nghe qua phụ thân nói chuyện mình cùng Mộ phủ sẽ kết làm thông gia, theo tình hình trước mắt thì có lẽ đối tượng chính là vị Tam tiểu thư không màng danh lợi trước mặt. Nhưng vị Tam tiểu thư này tựa hồ cũng không có tính tình yếu đuối, khúm núm nhưng trong lời đồn.
Mộ Phi Sắt cũng cảm nhận được mình nghiễm nhiên lại trở thành sinh vật bị người ta nhìn đánh giá miễn phí, cách xưng hô của Giác Viễn đại sư làm ánh mắt hai người kia đều có chút biến hóa. Mộ Phi Sắt thầm oán Giác Viễn đại sư này cũng quá khách sáo đi, chỉ lạnh nhạt mà trả lời: “Đại sư quá đa lễ. Ta còn muốn trở về để an bài cho gia nô, xin cho phép Phi sắt cáo lui trước.”
“Mộ Tiểu thư, nếu tiểu thư không chê, nô tài nhà tiểu thư có thể qua ở cùng một phòng với hạ nhân nhà ta.” Ninh Lạc lên tiếng, lại làm cho Bộc Dương Mạch cau lông mày không vừa ý.Mộ Phi Sắt bình thản nhìn lướt qua vị Ninh công tử có dung mạo xuất chúng mà gương mặt lại tái nhợt kia, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ý tốt của công tử, ta tự có an bài của mình, không cần công tử phải hao tâm tổn trí. Đại sư, Phi Sắt xin cáo từ.”
Lời vừa nói xong, Mộ Phi Sắt liền khẽ cúi người, nhanh nhẹn xoay người rời đi. Bộc Dương Mạch từ nhỏ đều ở trong quân đội, nữ quyến trong nhà cũng rất ít, đối với thái độ không chút nào cảm kích của Mộ Phi Sắt cũng không còn chút kiên nhẫn nào nữa, lạnh nhạt nói: “Ninh Lạc, tính tình của vị Mộ tiểu thư này cũng thật không biết lớn nhỏ, quả thật uổng công chúng ta làm người tốt!”
Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng xinh đẹp vừa mới rời đi, nhẹ giọng cười nói: “Dương Mạch, tính tình kiên cường của nàng thật khác xa so với lời đồn đãi của mọi người. Đừng quên, mới vừa nãy huynh còn nói những lời xem thường đối với nàng ấy nha!”
Bộc Dương Mạch có chút kinh ngạc nhìn người huynh đệ tốt của mình, Ninh Lạc mới là lần đầu tiên gặp nữ tử kia, vậy mà đã nói tốt cho nàng ta. Nhưng hiện giờ đang ở trước mặt ngoại nhân, hắn cũng không nên hỏi thăm quá nhiều. Bộc Dương Mạch hướng Giác Viễn đại sư đang có vẻ mặt bí hiểm bên cạnh cáo lui, lại dìu lấy Ninh Lạch đi về phía cổng chính.
Trên đường đi về sương phòng của mình, Ninh Lạc lại bị Bộc Dương Mạch tra hỏi liên tiếp, nhưng Ninh lạc cũng không thèm để ý, lại không hề hay biết tâm tư của mình hiện giờ đã bay đến bóng dáng lạnh nhạt kia. Vừa nghĩ đến, Ninh Lạc lại cười nghiền ngẫm, Mộ gia tam tiểu thư kia mình sắp lấy vào cửa quả thật có ý vị sâu xa a!