Không để ý đến lời khuyên của Phú Quý, Mộ Phi Sắt đẩy cửa xe đi xuống, mùi máu tươi nồng đậm kích thích khứu giác của Mộ Phi Sắt. Tuyết đã sớm ngừng rơi, tuy nhiên hiện tại vẫn là ban đêm, trên trời mây đen dày đặc. Nhưng bốn phía được ánh trăng chiếu sáng, thêm những ngọn đuốc lập lòe, toàn bộ chiến trường hỗn loạn hiện lên trong mắt nàng.
Hương Liên vừa nhìn thấy liền không chịu nổi nôn mửa một phen, đem Hương Liên sắp sửa ngất đi ném cho Phú Quý bên cạnh. Mộ Phi Sắt dựa theo ánh sáng nhập nhòe tìm được Bộc Dương Mạch đang bận rộn xử lý mọi việc xung quanh.
Trên người Bộc Dương Mạch dính đầy vết máu, một bên chỉ huy những binh lính khỏe mạnh giúp đỡ những người bị thương, xử lý thi thể, một bên thẩm vấn tên cầm đầu hắc y nhân vẫn đang liều mạng giãy giụa. Thấy được Mộ Phi Sắt đang từ từ đi đến, chau mày nói: “Ngươi ra ngoài làm gì?”
Không để ý đến thanh âm hung dữ của Bộc Dương Mạch, Mộ Phi Sắt xem xét những binh sĩ bị thương, may mắn là bọn họ đều có áo giáp hộ thân, vết thương cũng không phải chỗ yếu hiểm gì.
“Yến Minh, ngươi có biết y thuật không?”
“Bị thương ngoài da thịt, thuộc hạ có thể xử lý.”
“Tốt, vậy ngươi đi hỗ trợ bọn họ.”
“Vâng.”
Chủ tớ hai người đối thoại đơn giản, nhưng lại làm cho Bộc Dương Mạch phải nhìn nàng với một con mắt khác. Yến Minh lĩnh mệnh đi, chỉ thấy hồng quang bên người Mộ Phi Sắt chợt lóe, bỗng nhiên xuất hiện thêm một đầu sói cao lớn, toàn thân lửa đỏ. Quanh thân cự lang như có ngọn lửa thiêu đốt, đem không khí lạnh lẽo xung quanh trở nên ấm áp.
Mộ Phi sắt híp mắt, đối với hành động của băng sơn thị vệ này có chút ngoài ý muốn. Mộ Phi Sắt có chút hiếu kỳ đánh giá cự lang có tên “ Hỏa lang” đang đứng gần mình kia, chỉ thấy thân thể của nó quả nhiên to lớn đẹp đẽ, phong thái mạnh mẽ, tuy chỉ yên tĩnh đứng đó, nhưng áp lực cường đại như có như không truyền tới làm người khác không thể khinh thường.
Đây chính là huyễn thú của Yến Minh, là loài sói thuộc tính hỏa. Nhớ lại lúc mới tới thế giới này nàng cũng bị một bầy sói đói bao vây, nhưng cũng không cản trở Mộ Phi Sắt thưởng thức loài sinh vật cao ngạo này. Bây giờ nghĩ lại, tình cảnh lúc đó bầy sói chỉ chăm chăm nhìn nàng, không dám hành động, có khả năng là vì trên tay nàng có vòng tay Hồng Quang a!
Hỏa Lang hiện thân cũng đồng thời làm cho tên hắc y nhân kia sợ hãi im lặng. Trong lòng Mộ Phi Sắt cũng biết hiện tại không phải thời điểm để nàng nghiên cứu huyễn thú này, hướng Bộc Dương Mạch khẽ gật đầu. Hai con mắt hàm sương của Mộ Phi Sắt liếc qua tên hắc y nhân đang run sợ, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Ai phái ngươi tới?”
Trên mặt hắc y nhân hiện ra thần sắc quái dị, gân xanh nổi lên, sững sờ ngẩn người nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, ra vẻ khí khái kiên cường đáp: “Đại gia ta chính là đến cướp bóc, làm gì có ai dám sai sử ta.”
“A! Bây giờ bên cạnh ngươi không còn thuộc hạ nữa. Tánh mạng của mình không lo giữ lấy, còn thể hiện cái gì?” Mộ Phi Sắt cười lạnh, thấy hắn ta còn ra vẻ anh hùng, làm nàng thật buồn cười.
Bộc Dương Mạch thấy thần sắc của nàng vẫn luôn trấn định, cũng không giả bộ quan tâm nữa, trong lòng có chút quái dị, tiếp lời nói: “Lĩnh chủ đại nhân, chuyện thẩm vấn hắn, ta sẽ xử lý. Xung quanh đây tràn đầy huyết tinh, sẽ làm bẩn mắt Lĩnh chủ đại nhân. Xin hãy trở lại trong xe nghỉ ngơi đi.”
Hảo ý của Bộc Dương Mạch, Mộ Phi Sắt cũng biết, nhưng nàng lại cảm thấy giọng điệu của hắn có một chút khinh thường. Nhưng cũng khó trách hắn sẽ có ý nghĩ như vậy, từ trước đến nay, ở Khang Quốc đều là nam tử vi tôn, có thể nói ra hào danh của nữ Hồn sư cũng không có mấy. Nàng dù sao cũng chỉ là tiểu thư thế gia, tất nhiên khó có được sự tôn trọng của một nam tử.
Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, lắc đầu cảm ơn: “Đa tạ hảo ý của Bộc Dương tướng quân. Chuyện tình này liên quan đến ta, ta hy vọng có thể tự mình phỏng vấn, xin tướng quân thứ lỗi.”
Bộc Dương Mạch thấy Mộ Phi Sắt nói vậy, có chút chán nản, không muốn cùng nàng cãi cọ, hai tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn nói: “Nếu như ngươi muốn, vậy thì hãy đứng một bên nghe đi.”
Thần thái của hắn khi nói lại giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi, Mộ Phi Sắt có chút buồn cười, nghe theo ý của hắn, gật nhẹ đầu.
Bộc Dương Mạch chưa phát hiện ra mình có chút xấu hổ, chỉ có thể chuyển cảm giác không được tự nhiên thành giận giữ ngập trời, nhìn chằm chằm tên hắc y nhân đang sợ hãi quỳ dưới đất.
“Ngươi còn không nói?”
“Không có ai ra lệnh cho ta cả.” cũng không có lo lắng mình không thể biện bạch, hắn ta chắc là đã thấy được kết cục của mình, nên làm ra một bộ dáng không sợ chết.
“Tốt, còn kiên cường không nói! Người đâu, dụng hình!” Dù sao Bộc Dương mạch cũng không phải thế gia công tử trong lồng kín, từ nhỏ đã đi theo phụ thân tiếp xúc với nhiều loại vũ kỹ, binh pháp. Tuy nói hắn còn chưa có tự mình thẩm vấn phạm nhân, nhưng hắn cũng biết được thời điểm nào nên ra tay độc ác, tuyệt sẽ không mềm lòng.
Đám binh lính hai mặt nhìn nhau, đều đang tự hỏi, hiện giờ phải dụng hình như thế nào đây? Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời, ba chân bốn cẳng chạy lại đem tên hắc y nhân kia trói chặt lại. Sau đó đẩy hắn lăn ra đất, dùng tư thế như mấy tên khất cái vô lại trên đường phố, đấm đấm đá đá.
Tên hắc y nhân không nhịn được đau đớn kêu rên, nhưng mặc cho thân thể bị người khác đánh, vẫn kiên trì nói mình là thổ phỉ trên núi Lục Lâm. Mộ Phi Sắt thu hết biểu tình của hắn ta vào đáy mắt, trong lòng cũng có vài phần chắc chắn. Người này chắc chắn đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đau đớn bình thường khó phá hủy được ý chí đã qua tôi luyện của hắn. Sau khi quyết định, Mộ Phi Sắt cất giọng nói: “Dừng tay.”
Bộc Dương Mạch chưa kịp kêu đám binh lính dừng phương thức thẩm vấn xấu hổ này lại. Cũng không muốn nàng trước mặt mọi người mà bị mất mặt, nên cũng không ngăn cản. Mà không nhịn được cười khẩy nói: “Nếu như ngươi không thể chịu được thẩm vấn tàn khốc, vậy hãy quay về nghỉ ngơi trước đi.”
Tàn khốc? Nàng đã từng chứng kiến qua rất nhiều thủ đoạn tra khảo biến thái, cảm thấy cách thẩm vấn của bọn họ quá mức ôn hòa, chắc chắn sẽ không thể nào lấy được kết quả nàng muốn. Mộ Phi Sắt bỏ qua cái nhìn khinh thường của thiếu tướng, lạnh lùng nói: “Các ngươi trước tiên cắt đứt gân chân của hắn, nếu như vẫn không nói thì tiếp tục cắt gân tay.”
Mọi người đều kinh hãi, không thể ngờ đến tiểu nữ nhân nhìn nhu nhược này có thể nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy. Bộc Dương Mạch cũng bị dọa không nhẹ, lúc trước hắn chỉ cảm thấy nàng quả thật can đảm, cũng chưa từng nghĩ đến nàng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Hai tròng mắt khẽ híp lại, Mộ Phi Sắt yên lặng nhìn mọi người đã bị lời nói của mình hóa đá, lộ ra nụ cười yếu ớt: “Còn muốn ta động thủ.”
Đám binh sĩ nghe vậy nhất thời tỉnh lại, cũng không có hỏi qua ý kiến của Bộc Dương Mạch, trực tiếp rút kiếm ra, hướng tới hắc y nhân đang bị dọa không nhẹ trên mặt đất, đang muốn động thủ, thì hắn ta đã hoảng sợ la lên: “Tiểu nhân... Không! Đại gia ta là người của Thiên Địa Hội, các ngươi dám làm vậy với ta, chắc chắn sẽ chết cực kỳ thảm.”
Thiên Địa Hội? Cái tên này như một bang phái trên giang hồ, xem chuyện đi cướp là chuyện đương nhiên sao? Mộ Phi Sắt hừ nhẹ, quay đầu hỏi Bộc Dương Mạch đang mang thần sắc nghiêm túc: “Thiên Địa hội là gì?”
“Đây là một bang hội có thực lực không kém, có tiếng xấu. Triều đình đã nhiều lần phái binh để áp chế, nhưng cũng không có hiệu quả.” Bộc Dương Mạch nói, ánh mắt nhìn về phía tên hắc y nhân kia càng phát ra âm lãnh.
Khắp nơi đều là các thế lực giang hồ a... Mộ Phi Sắt thầm nghĩ, trong lòng càng ngày càng phát ra lo ngại đối với triều đình. Nàng cũng biết quân lực của Khang Quốc cũng không tính là tốt nhất, nhưng cũng không đến ngay cả một bang hội nho nhỏ trên giang hồ mà cũng xử lý không được. Nếu như thật sự như vậy, thì e rằng Khang Quốc đã gặp sóng to gió lớn rồi a!
Thấy Mộ Phi Sắt có điều trầm tư suy nghĩ, lại cho rằng trong lòng nàng sinh sợ hãi, vội vàng nói: “Nếu như các ngươi thả ta ra, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Ta sẽ dùng danh nghĩa của Thiên Địa Hội cam đoan sẽ không đánh chủ ý trên người ngươi nữa.”
Một lúc lâu sau, tất cả mọi người đều nín thở chờ quyết định của Mộ Phi Sắt, chỉ nghe nàng ung dung nói: “Còn không mau thi hành?”
Binh sĩ phụ trách động thủ do dự liếc mắt nhìn Bộc Dương Mạch, thấy hắn không lên tiếng phản đối. Động tác cực kỳ nhanh gọn thi hành mệnh lệnh của Mộ Phi Sắt. Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp bốn phía, theo đó là tiếng chửi rủa không dứt: “Tiện nhân, ta muốn giết ngươi, Thiên Địa hội chắc chắn sẽ không tha cho ngươi...”
“Ngươi chỉ còn là một phế nhân, vẫn còn muốn tìm người phù hộ? Nếu như miệng nói ra những lời hạ tiện như vậy, thì không bằng cắt luôn gân tay của hắn đi.” Ánh lửa lay động chiếu sáng gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Mộ Phi Sắt, rõ ràng nàng chỉ là một bộ dáng mảnh mai, lại tản ra uy nghiêm lạnh lùng làm mọi người hoảng sợ như rơi vào hầm băng.
“Ta nói...Ta nói.” Cố gắng nén đau đớn còn hơn chết, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo cố nói: “Trên đường truyền ra một tin tức, nói là Hoàng thượng ban thưởng cho “Người Thiên Mệnh” trăm vạn lượng bạc trắng. Thiên Địa hội tất nhiên không thể bỏ qua, cho nên phái ta tới. Lĩnh chủ đại nhân, cầu ngài khai ân, tha mạng cho ta.”
Trăm vạn lượng bạc? Thật sự là làm trò cười! Trong quốc khố cũng chỉ sợ không thể nào có được nhiều bạc như vậy. Nàng được thưởng bạc cũng không phải giả, nhưng tại sao con số lại bị nâng đến con số kinh người như vậy? Mộ Phi Sắt trấn định nói: “Tin tức này từ đâu mà đến?”
“Hắn ta đến từ Hoàng thanh. Đại nhân khai ân, tha cho ta a!” Hắc y nhân cố nén đau đớn thỉnh cầu, giờ phút này chút ít kiên cường đã bốc hơi mất sạch.
Mộ Phi Sắt đã lấy được thông tin mình cần, người này chắc hẳn cũng có địa vị không nhỏ trong Thiên Địa hội, khóe miệng khẽ nhếch: “Mộc Dương Thiếu tướng, chúng ta hãy lấy hắn làm một phần đại lễ cho quan huyện đi!”