Dung Việt cuối cùng cũng chào đón mùa đông, chào mừng tiểu Bảo xuất viện. Quan Sam vừa mới tan ca liền đến phòng bệnh cùng Mạnh Khâm đưa tiểu Bảo về nhà. Mạnh Khâm lúc đầu không đồng ý nhưng Quan Sam là ai cơ chứ? Da trâu thuốc dán, dính chắc như vậy nghĩ sao có thể quăng bỏ dễ dàng chứ?
Lên xe, Mạnh Khâm chỉnh lại kính chiếu hậu, từ gương trông thấy Quan Sam đang nhẫn nại hỏi tiểu Bảo: "Em muốn ăn gì để chị mua cho em nè."
Tiểu Bảo khẽ cúi đầu không nói một lời, thật ra cậu bé đã không nói chuyện từ khi tỉnh lại, bất kể là ai trò chuyện với cậu cậu đều dùng sự im lặng đáp lại, sinh mệnh vẫn tiếp tục nhưng linh hồn thì không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Quan Sam bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Khâm qua kính chiếu hậu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh, cô khẽ nhún vai bĩu môi, dời mắt tiếp tục nhìn về phía tiểu Bảo.
Mạnh Khâm cũng âm thầm thở dài một hơi, khởi động xe lái đi.
Ban đầu thấy tiểu Bảo không chịu nói chuyện, Quan Sam còn mời chuyên gia khoa tai mũi họng đến hội chẩn, kết quả kiểm tra đều bình thường, tiểu Bảo không hít khí CO2 nhiều như mẹ của cậu bé, lượng thuốc ngủ sử dụng cũng bình thường cộng thêm được cấp cứu kịp thời nên não không bị ảnh hưởng lớn, chỉ là phản ứng có vẻ hơi bị chậm.
Lái xe ô tô vào bãi đậu, dừng xe, tắt máy rồi Mạnh Khâm mới nói chuyện với hai người phía sau: "Trong nhà không có đồ ăn nên chúng ta phải ghé vào siêu thị."
"Được không, tiểu Bảo?" Quan Sam hỏi tiểu Bảo.
Hiển nhiên cậu bé vẫn không lên tiếng, Mạnh Khâm xuống xe mở cửa phía sau, dắt tay tiểu Bảo ôm cậu bé xuống, Quan Sam xuống xe từ cửa bên kia, khoá xe cẩn thận, hai lớn một nhỏ đi về phía cửa thang máy.
Buổi chiều giờ cao điểm nên siêu thị cực kì náo nhiệt, Quan Sam dắt tay tiểu Bảo, Mạnh Khâm đẩy xe, chợt thấy giống khung cảnh một nhà ba người.
Quan Sam từ nhỏ đã ăn hàng ăn quán, ăn đồ ăn bên ngoài, ăn đồ do lão đại nấu, bản thân chỉ thành thạo cầm dao giải phẫu còn cầm dao phay thì hận không thể chặt đứt tay mình, cho nên ban đầu nghe Mạnh Khâm nói không có đồ ăn, muốn đi siêu thị mua thì cực kì kinh ngạc, giống như phát hiện một lục địa mới vậy đó.
Thế giới này sao lại có một người con trai hoàn mỹ như vậy chứ, giỏi văn giỏi võ, giỏi từ phòng khách tới phòng bếp, không biết lúc lên giường thì có giỏi không nữa?
Không lâu sau Quan Sam nhất định sẽ hối hận vì sự nghi ngờ của bản thân, không phải vấn đề lên giường mà vấn đề chính là không thể xuống giường.
Đương nhiên, chuyện này để nói sau.
Mặc dù tiểu Bảo không chọn gì hết nhưng Quan Sam đã dựa theo sở thích của bản thân chọn cả đống khoai tây chiên, bánh phồng tôm, bích quy, chocolate, đợi chút, Mạnh Khâm thấy cô vừa đi vừa cầm đồ quăng vào trong xe, ánh mắt đặc biệt khinh bỉ.
"Ánh mắt của anh có ý gì thế?" Quan Sam bị Mạnh Khâm nhìn chằm chằm lập tức lên tiếng.
"Cô là bác sĩ đó, sao mua nhiều đồ ăn không tốt cho sức khoẻ vậy." Mạnh Khâm không thèm khách sáo.
Quan Sam không tỏ rõ ý: "Nhân sinh không có chúng nó làm bạn thì sinh mệnh này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
"Nguỵ biện."
Quan Sam không chịu thua trợn mắt nhìn Mạnh Khâm, lập tức ngồi xổm xuống nhìn tiểu Bảo hỏi: "Tiểu Bảo, em có thích không?"
Tiểu Bảo không lên tiếng, Mạnh Khâm cũng nhìn hai người bọn họ.
"Tiểu Bảo nói rất thích." Quan Sam đứng dậy nhìn Mạnh Khâm đầy vẻ đắc ý.
"Tiểu Bảo đâu có lên tiếng?"
"Tiểu Bảo dùng ánh mắt nói cho em biết." Năng lực nguỵ biện của Quan Sam đúng là hạng nhất.
Mạnh Khâm không thể phản bác đành để mặc Quan Sam làm loạn, sau đó tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Lúc tính tiền, Mạnh Khâm thấy vẻ mặt tiểu Bảo không tốt liền hỏi nó: "Muốn đi vệ sinh à?"
Tiểu Bảo gật đầu, có vẻ thật sự rất gấp, Mạnh Khâm liền đưa ví cho Quan Sam: "Cô tính tiền trước đi, tôi đưa tiểu Bảo đi vệ sinh đã."
"Uh." Quan Sam gật đầu, nhìn ví tiền trên tay, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Mạnh Khâm và tiểu Bảo.
Nhân viên thu ngân còn đang tính tiền, Quan Sam tựa người bên quầy thu nhàm chán nhìn xung quanh, bỗng dưng thoáng nhìn kệ bên cạnh để mấy cái hộp đủ màu sắc, ánh mắt cô bị thu hút hoàn toàn.
"Tổng cộng là 295.4." Nhân viên thu ngân nói với Quan Sam.
Quan Sam chuyển mắt nhìn về phía nhân viên thu ngân sau đó duỗi tay cầm một hộp đưa cho cô thu ngân, mỉm cười nhẹ: "Cái này nữa."
Nhân viên thu ngân ngầm hiểu cười một tiếng, vừa quét giá vừa nói với Quan Sam: "Anh nhà rất đẹp trai."
Quan Sam vừa đưa tiền vừa mỉm cười: "Cảm ơn, tôi cũng thấy như vậy."
Quan Sam bỏ hai túi nilong vào trong xe đẩy, vừa đẩy xe vài bước đã thấy Mạnh Khâm dắt tiểu Bảo quay lại.
"Để tôi đẩy cho." Mạnh Khâm để Quan Sam dắt tiểu Bảo.
Quan Sam trả lại ví tiền cho Mạnh Khâm: "Nè, ví tiền này."
Mạnh Khâm cất ví tiền, đẩy xe đẩy đi song song với Quan Sam về hướng thang máy, dọc theo đường đi dù cho là lúc bọn họ vừa đến hay lúc bọn họ ra về đều có không ít người bị vẻ đẹp của hai người thu hút, hoàn toàn bị khống chế phải quay lại nhìn hai người, mà bọn họ thì cứ thế mà đi tới, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Lúc này có một cô gái đang nhìn hai người bọn họ, đặc biệt lúc nhìn Mạnh Khâm thì ánh mắt sáng rực, Quan Sam nhìn thoáng qua cô nàng kia, đối phương ngay lập tức cúi đầu nhìn điện thoại.
Bỗng dưng nhớ tới lời nói của nhân viên thu ngân, ánh mắt cô nhìn qua Mạnh Khâm ở bên cạnh, trong lòng âm thầm lầm bầm một câu "gieo hoạ", tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Lấy xe rồi Mạnh Khâm chạy thẳng về nhà, hai năm trước anh chuyển tới đây ở cho đến tận bây giờ.
Đế Cảnh Phong là nơi ở cao cấp của Dung Việt, Mạnh Khâm bị ép đến ở chứ thật ra anh không thích, chủ yếu là do bị Cao Trạm tiền trảm hậu tấu đem căn hộ lúc trước anh ở bán đi, sau đó qua bên này mua nhà thế là Mạnh Khâm phải chuyển qua.
Sau này anh mới biết được hoa tâm đại củ cải (1) Cao Trạm vừa mắt thiên kim của chủ đầu tư Đế Cảnh Phong, người khác đầu tư mua nhà thì không có gì đáng trách, còn cậu ta vì để được gần thuỷ lâu (2) mà mua hai căn, một căn cho mình, một căn cho Mạnh Khâm, hai căn ở cạnh nhau.
Sau khi dọn đến liền theo đuổi, quen nhau không bao lâu thì chia tay, còn nói cái gì mà đỡ phải tức cảnh sinh tình nên không ở Đế Cảnh Phong nữa, cho nên đến bây giờ căn nhà sát vách với Mạnh Khâm vẫn luôn bỏ trống.
Vào trong phòng, Mạnh Khâm xách túi đựng đồ ăn vào phòng bếp, cởi áo khoác rồi mặc tạp dề, bắt gặp Quan Sam đang ngồi trên ghế sofa xem tivi với tiểu Bảo liền tự mình vào bếp.
Quan Sam nghiêng đầu qua nhìn không khỏi cười một tiếng, vừa rồi cô nhìn thấy Mạnh Khâm mặc tạp dề thì cảm thấy có chút vui vẻ, đặc biệt là lại ở trong nhà của đàn ông.
Tiểu Bảo mệt mỏi ngục đầu ngủ trên ghế salon, Quan Sam đặt bé nằm xuống, sau đó lấy chăn lông trên ghế mát xa đắp lên người tiểu Bảo, bóc bịch khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi tới phòng bếp.
Mạnh Khâm đang thái đồ ăn, đao pháp điêu luyện, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nhai khoai tây chiên rộp rộp.
Anh vừa quay đầu lại đã thấy Quan Sam đứng tựa vào bên cạnh khung cửa, đang duỗi tay cho vào bịch khoai tây chiên: "Cô vào đây làm gì? Tiểu Bảo đâu rồi?"
"Ngủ rồi." Quan Sam đứng thẳng người dậy đi vào trong, đến bên cạnh Mạnh Khâm thò đầu nhìn anh thái đồ ăn: "Có cần giúp đỡ không?"
"Cô biết nấu ăn không?" Mạnh Khâm vừa làm vừa hỏi
"Tất nhiên là.... không biết rồi." Quan Sam vừa ăn khoai tay chiên vừa trả lời, còn rất khẳng khái tự tin.
Mạnh Khâm cũng đoán được Quan Sam không biết nấu ăn, anh đâu chỉ một lần nhìn thấy bác sĩ Quan ngày ba bữa đều ăn cơm ở căn tin của bệnh viện chứ.
Mạnh Khâm đem miếng thịt bò thái xong bỏ vào trong chén, xoay người nhìn Quan Sam giao việc: "Không biết nấu thì ra ngoài đợi đi, đừng gây rối thêm nữa."
Quan Sam đưa bịch khoai tây chiên tới, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Em ở đây để bầu bạn với đầu bếp mà."
"Tôi không ăn mấy thứ này." Mạnh Khâm xoay người lại đi nhặt cải xanh.
Quan Sam chưa từ bỏ ý định, đi vòng qua đem khoai tây chiên đút tận miệng Mạnh Khâm: "Con người em rất kì lạ, chỉ thích làm cho người khác khó chịu."
Mạnh Khâm tắt vòi nước, liếc nhìn Quan Sam: "Tôi ăn rồi thì cô đi ra ngoài nhé?"
"Uh." Quan Sam giơ tay cầm miếng khoai tây chiên lên.
Mạnh Khâm đưa tay lấy thì bị Quan Sam rụt tay về: "Há miệng ra."
Mạnh Khâm dở khóc dở cười, bác sĩ Quan có đôi khi ngây thơ muốn chết, có đôi khi cũng nghiêm túc muốn chết.
Anh há miệng cắn miếng khoai tây chiên, nuốt xuống: "Hài lòng chưa."
"Nhà vệ sinh ở chỗ nào vậy?"
"Chỗ ngoặt đối diện phòng ăn." Mạnh Khâm mở vòi nước tiếp tục rửa rau.
Quan Sam bỏ bịch khoai tây chiên xuống đi ra khỏi phòng bếp.
Mạnh Khâm nhìn phòng bếp lại cứ có cảm giác như đang dẫn sói vào nhà vậy chứ?
Mạnh Khâm nấu xong thì bưng lên phòng ăn, thấy tiểu Bảo nằm ngủ trên ghế salon còn Quan Sam ở bên cạnh thì gối lên tay vịn có vẻ như đang ngủ.
Anh đi tới bế tiểu Bảo vào phòng ngủ, vài phút sau anh từ phòng ngủ đi ra, đến trước mặt Quan Sam vỗ vỗ mặt cô, giọng nói có vẻ dịu dàng: "Ăn cơm thôi."
Quan Sam bị Mạnh Khâm vỗ vài cái gọi dậy, cô từ từ ngẩng đầu dậy nhìn về phía Mạnh Khâm, cố ý trưng ra vẻ mặt không hài lòng: "Công chúa ngủ trong rừng đều được hoàng tử hôn để đánh thức, anh không hôn em thì cũng đừng có đánh em chứ!"
Mạnh Khâm xoay người đi về hướng phòng ăn, vừa đi vừa nói: "Cô không làm bác sĩ thì có thể làm nhà văn được đấy."
"Nhà văn?" Quán Sam đứng dậy đi theo sau lưng Mạnh Khâm, cười khúc khích: "Được thôi, nếu để em viết mấy thứ như tình yêu trai gái chắc em mắc ói chết mất."
Mạnh Khâm xoay người, Quan Sam suýt chút nữa là đụng vào người anh, cô có hơi hối hận bản thân lại có phản xạ có điều kiện mà phanh gấp, tiếp theo cô nghe thấy Mạnh Khâm nói: "Ý của tôi là khả năng suy nghĩ đen tối của cô tốt như vậy không đi viết truyện thì thật đáng tiếc."
"Sao cơ?" Quan Sam nhìn Mạnh Khâm một cách kì lạ, hoàn toàn không bị lời nói của Mạnh Khâm đả kích, ngược lại cảm thấy hiếu kì: "Sao anh biết rõ đó là suy nghĩ đen tối? Anh đọc rất nhiều tiểu thuyết đúng không?"
"Ăn cơm đi." Mạnh Khâm lười khẩu chiến với Quan Sam, anh tự biết mình ở phương diện này nói không lại cô.
Quan Sam ngồi đối diện Mạnh Khâm: "Không gọi tiểu Bảo ăn cơm hả?"
Mạnh Khâm phối hợp trả lời: "Chờ nó tỉnh rồi tôi cho nó ăn sau."
Lời này nói rất lãnh đạm nhưng Quan Sam lại cảm thấy cực kì ấm áp, cô cười cười gắp thức ăn bắt đầu ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía chén cơm của Mạnh Khâm: "Tốt nghiệp Tân Đông Phương (3) à?"
Mạnh Khâm suýt chút nữa thì sặc cơm, cô gái này mở miệng mà không khiến người khác kinh ngạc thì sẽ chết phải không.
Chú thích
(1) Hoa tâm đại củ cải: chỉ người lăng nhăng
(2) Gần thuỷ lâu: lấy từ thành ngữ "Cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt" (Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng), nghĩa tương đương với câu làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, ý chỉ tiếp cận, gần gũi người khác nhằm đạt được mục đích hay lợi ích nào đó. Trong đoạn này chỉ việc Cao Trạm mua nhà vì muốn tán gái.
(3) Tân Đông Phương: Một trường dạy nấu ăn