Haizz, có lẽ là mệt rồi?
Cửa có tiếng gõ nhẹ, Bạch Hạo đem cơm hộp đi đến: "Cô giáo Quan."
Quan Sam ngẩng đầu: "Sao còn chưa về?"
Bạch Hạo đem hộp cơm để ở trước mặt Quan Sam: "Hôm nay trong phòng bận rộn, thấy cô không có thời gian ăn cơm nên mang đến cho cô chút điểm tâm."
Quan Sam hạ mắt liếc nhìn hộp cơm trước mặt, lập tức ngước mắt hỏi: "Cậu đang lấy lòng tôi đấy à?"
"Đương nhiên không phải vậy. Em là loại người như thế sao?" Bạch Hạo tự nhận mặc dù ở trong bệnh viện hai người là quan hệ thầy trò, nhưng chuyện cá nhân thì bọn họ lại là quan hệ bạn bè, cậu ta không hề nghĩ đến việc nịnh nọt lấy lòng cô.
Quan Sam duỗi tay mở hộp cơm, mùi thơm trong hộp giữ ấm xông vào mũi, cô vừa ngửi thấy mới phát hiện mình rất đói, cô lấy đũa ra gắp một miếng, toàn là món mình thích ăn.
"Cậu đang theo đuổi tôi à?" Quan Sam ăn món ăn thơm phức không ngẩng đầu lên, lời nói này tuy lơ đãng nhưng lại làm cho Bạch Hạo sợ hết hồn.
Nếu như nói lúc mới bắt đầu gặp Quan Sam, đối với cô có chút ý đồ, sau đó lúc cô trở thành giáo viên của mình thì ngọn lửa nhỏ này hoàn toàn bị dập tắt, cậu biết rõ mình và Quan Sam chênh lệch không nhỏ, hơn nữa cậu cũng hiểu cô gái như Quan Sam không phải dạng đàn ông bình thường có thể chinh phục được.
"Cô giáo Quan, cô đừng nói giỡn như thế." Bạch Hạo vội vàng phủ nhận: "Cô không thể cho rằng đây là việc tôn sư trọng đạo, hoặc là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau sao, sao lại có suy nghĩ đen tối như vậy?"
Quan Sam vừa nghe xong bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "À, đen tối, đây là đang dạy dỗ tôi đó hả?"
Bạch Hạo lắc đầu, cười cười: "Đâu dám, đâu dám."
"Tan ca đi, chạy ở bệnh viện một ngày rồi không thấy mệt hả?" Quan Sam vẫy vẫy với Bạch Hạo, ý bảo cậu ta mau đi đi.
"Vậy em đi đây." Bạch Hạo chỉ tay ra ngoài cửa.
Bạch Hạo nhìn Quan Sam, thấy cô ăn ngon cũng yên lòng ra về.
Quan Sam liếc nhìn cửa, lại tiếp tục cúi đầu thong thả ăn cơm, khi ăn thức ăn bên trong hộp cơm được bảy tám phần, cô lấy khăn giấy lau miệng, đem hộp cơm để bên cạnh, sờ sờ bụng, đứng dậy đi ra ngoài.
Ở quầy hộ lý, hộ lý trông thấy Quan Sam, nhìn cô cười nói: "Chào buổi tối bác sĩ Quan."
"Chào buổi tối." Quan Sam mỉm cười với hộ lý, sau đó đi bộ đến phòng bệnh.
Hành lang yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tivi, đang phát lại bản tin thời sự, có quảng cáo phim truyền hình, có tiết mục giải trí, cũng có tiếng ngáy của bệnh nhân, cô cười thầm, đi đến cửa phòng bệnh giường 20, ngón tay thon dài của cô đặt trên tay năm cửa nhưng không động đậy, đang suy nghĩ có nên đi vào hay không.
Chỗ này là chỗ nhân viên phòng cháy chữa cháy Lưu Bằng buổi chiều từ khu cấp cứu chuyển lên, buổi chiều nói chuyện với cậu ta thật lâu, cũng đem hết tình huống xấu nhất nói rõ ràng với cậu ta nhưng hiển nhiên cậu ta vẫn không nghe lọt tai, có thêm đồng đội của cậu ta, bạn bè tốt từng nhóm từng nhóm đến rồi lại đi, Quan Sam nghĩ đây không phải là cơ hội tốt để khuyên bảo cậu ấy, dù sao việc phẫu thuật cũng không thể để kéo dài.
Hiện tại cô cảm thấy chắc có thể nói chuyện được?
"Bác sĩ Quan."
Sau lưng có người gọi cô, cô quay đầu lại nhìn thì ra là cha của Lưu Bằng.
"Chú ạ." Quan Sam lễ phép gọi một tiếng.
Cha Lưu lễ phép cười với Quan Sam, nhưng ở trong mắt của Quan Sam thì chú ấy chỉ vì tôn trọng người khác mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô biết rõ tâm trạng chú rất suy sụp, nhưng tất cả mọi việc cũng đã xảy ra rồi đâu còn biện pháp nào nữa? Hiện tại việc duy nhất mọi người có thể làm chính là hy vọng Lưu Bằng có thể suy nghĩ cẩn thận, đồng ý phẫu thuật.
"Vừa mới đưa mẹ Lưu Bằng về nhà, mẹ nó cơ thể không tốt, trông thấy con trai thành ra thế này thật sự là..." Cha Lưu nói đến đó dáng vẻ tươi cười cũng không còn, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Quan Sam khẽ sờ cằm: "Thật ra cháu đến đây chính là muốn nói chuyện với Lưu Bằng, cháu biết rõ đôi chân đối với người chiến sĩ phòng cháy chữa cháy quan trọng như thế nào, nhưng mà, không có tính mạng thì sẽ chẳng có gì cả."
"Thật ra chú cũng biết rõ như vậy, nhưng Lưu Bằng đứa trẻ này tính cách quá cứng đầu, muốn cưa chân nó chẳng khác gì muốn tính mạng nó."
"Chú à, chú không thể nghĩ như vậy, nếu như mọi người đều không ủng hộ cậu ấy, cậu ấy sẽ càng buông thả bản thân, thời điểm hiện giờ tư tưởng của cậu ấy rất cực đoan, chúng cháu muốn khích lệ cậu ấy, truyền năng lượng cho cậu ấy, để cậu ấy có thể hiểu thiếu mất đôi chân vẫn có thể sống tốt, tin chắc rằng cậu ấy sẽ nghĩ thông suốt."
Cha Lưu cảm thấy bác sĩ Quan trước mặt nói rất có đạo lý, đừng nhìn thấy cô ấy còn trẻ tuổi, thế nhưng đã là bác sĩ phó chủ nhiệm, tính cách cũng khiêm tốn nhã nhặn lễ phép, tự tin chuyên nghiệp, con mình có thể gặp được bác sĩ thế này coi như là vận khí tốt.
"Để chú đi khuyên bảo Lưu Bằng." Cha Lưu nói với Quan Sam.
Quan Sam gật đầu cười: "Có gì cần cứ gọi cháu một tiếng."
Cha Lưu cũng gật đầu, liên tục nói: "Cảm ơn cháu, bác sĩ Quan."
"Không cần khách sáo đâu ạ."
Nói xong Quan Sam liền xoay người rời đi, cha Lưu cũng mở cửa đi vào, không tới mấy giây, cha Lưu liền chạy ra, lo lắng kêu với Quan Sam: "Bác sĩ Quan, bác sĩ Quan."
Quan Sam xoay người nhìn về phía cha Lưu, đối phương vội vã chạy đến chỗ cô, thần sắc hoảng loạng: "Con của chú, Lưu Bằng, không thấy Lưu Bằng đâu cả."
"Cái gì?" Quan Sam ngừng một chút, trấn an chú Lưu: "Chú đừng nóng vội, cháu kiếm y tá hỏi thăm một tí."
"Trời ơi là trời." Cha Lưu chà xát hai tay, khó có thể che dấu tâm trạng căng thẳng, ông hiểu rõ con trai của mình, ông sợ đứa bé này sẽ gặp chuyện không may mất.
Quan Sam hỏi thăm y tá, y tá kêu không nhìn thấy, Quan Sam thấy cha Lưu càng lúc càng sốt ruột, nhẹ nhàng vỗ vai ông ấy nói: "Đừng cuống, đừng cuống, chúng ta đi kiểm tra camera."
Mạnh Khâm đêm nay cảm thấy có chút kì lạ, Quan Sam không tới gõ cửa nhà anh, ngược lại lại khiến lòng anh có hơi vắng vẻ, anh nhìn trái cây rửa sạch, cắt gọt xong xuôi trên mặt bàn, tự giễu cười một tiếng, nha đầu này hôm qua lúc đến nhà anh ăn chùa còn nói nhà anh không có miếng trái cây nào, hôm nay không biết tại sao anh lại đi mua về một mớ.
Nhưng mà bây giờ, nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ, nhà bên cạnh hình như cũng không có động tĩnh gì.
Anh ấn điều khiển tivi nhưng lại không xem TV, nhìn qua cửa, đứng vọt dậy, trái cây này anh đâu có ăn, gọt đẹp như vậy cũng không thể lãng phí, được rồi, mang qua đưa cho cô ấy vậy.
Chuông cửa nhà bên cạnh vang lên thật lâu cũng không có ai trả lời, Mạnh Khâm bưng đĩa trái cây dỏng tai lắng nghe bên trong, không có động tĩnh, anh khẽ nhăn mày, sao giờ này còn chưa về nhà thế?
Công không trở về nhà, đem đĩa trái cây để lại trong phòng khách, người vừa ngồi xuống ghế sofa đúng lúc trông thấy bản tin thời sự hôm nay, đúng ngay tin hôm nay toà nhà công nghệ bị cháy, Mạnh Khâm ngồi thẳng người tập trung theo dõi, quả nhiên người bị thương đều được đưa đến bệnh viện Vân Hoa.
Tin tức vừa chiếu xong Mạnh Khâm đã cầm điện thoại gọi cho Quan Sam, không có ai trả lời, anh gọi lại, vẫn không có người trả lời, mới vừa nãy tin thời sự có nói bệnh viện có bác sĩ trẻ tuổi bị thương ngoài ý muốn, sẽ không phải là...
Nghĩ đến đây, Mạnh Khâm không nói hai lời đứng dậy đi đến phòng ngủ lấy áo khoác mặc vào, cầm lấy điện thoại và chìa khoá xe đi đến cửa, tắt đèn, mở cửa, đóng cửa, bước nhanh đến thang máy trực tiếp đi thẳng xuống tầng hầm đậu xe.
Dọc theo đường đi anh còn gọi điện thoại cho Quan Sam, vẫn không ai nghe máy, một lần lại một lần, xe càng ngày chạy càng nhanh, phóng nhanh trong đêm đông rét lạnh.
Ở bên này Quan Sam phân công bác sĩ nội trú cùng với y tá giúp đỡ tìm kiếm Lưu Bằng, cô tự mình đi đến phòng bảo vệ nhờ đội trưởng bảo vệ hỗ trợ kiểm tra camera giám sát, quả nhiên trông thấy Lưu Bằng ngồi trên xe lăn đi vào thang máy, nhưng có nhiều góc chết, không thể xác định hướng đi cụ thể của Lưu Bằng.
"Ngại quá bác sĩ Quan, không giúp gì được cho mọi người." Bảo vệ nói với Quan Sam.
"Làm phiền rồi." Quan Sam nhìn về phía cha Lưu, hai tay ông ấy nắm chặt lấy nhau chà qua chà lại.
"Làm sao bây giờ? Đều tại tôi, tôi nói một tiếng với y tá thì nó cũng sẽ không...trách tôi hết, trách tôi hết..." cha Lưu ảo não dùng nắm đấm gõ vào đầu mình.
Quan Sam thấy thế vội vàng đến ngăn lại: "Việc này đâu có thể trách chú được. Chúng ta tiếp tục tìm, Lưu Bằng không rời khỏi bệnh viện thì chúng ta nhất định có thể tìm thấy."
Cha Lưu nghe thế vội vàng gật đầu, đi theo Quan Sam rời khỏi phòng bảo vệ.
Bọn họ tìm trong khoa chỉnh hình một lượt, vừa mới chuẩn bị rời đi thì có người gọi cha Lưu lại, hoá ra là một cô gái.
"Bác Lưu, cháu nghe nói Lưu Bằng nằm viện, trước khi đến cháu có gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng không thấy anh ấy nghe máy, anh ấy bây giờ ở chỗ nào vậy ạ?"
Cha Lưu nhìn cô gái, không biết nói gì cho phải.
"Lưu Bằng có vài xét nghiệm cần phải làm." Quan Sam thấy cha Lưu khó xử vì vậy cô chủ động mở miệng.
Cô gái nhìn Quan Sam từ trên xuống dưới, sinh ra thái độ thù địch rõ ràng: "Cô là bác sĩ?"
"Đúng vậy." Quan Sam ngật đầu.
Cô gái không thèm để ý Quan Sam, nhìn về phía cha Lưu: "Bác trai, Lưu Bằng có nghiêm trọng không ạ, nếu không xem tin thời sự cháu cũng không biết lại xảy ra việc lớn như vậy, cháu hỏi bạn anh ấy, bạn anh ấy không nói rõ xảy ra chuyện gì cho cháu? Bây giờ lại không thấy Lưu Bằng đâu cả."
"Tuệ Tuệ, thật ra..."
"Mọi người trước tiên cứ ở lại đây chờ một lát, cháu đi xem xét nghiệm làm đến đâu rồi." Quan Sam ra hiệu bằng ánh mắt cho cha Lưu, sau đó xoay người rời đi.
Quan Sam ra khỏi toà nhà khoa chỉnh hình, ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa nhìn vừa bước giật lùi lại phía sau, kết quả va phải khác người, cô vừa quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào một đôi mắt đen nhánh sáng ngời lại thâm thuý.
"Sao anh lại tới đây?" Quan Sam đứng thẳng nhìn về phía Mạnh Khâm.
"Đi ngang qua, vào thăm bạn." Mạnh Khâm nói dối không chớp mắt.
Quan Sam có chút tò mò nhìn Mạnh Khâm: "Sao anh lúc nào cũng có bạn bè bị bệnh vậy, lại còn nằm ở bệnh viện bọn em nữa?"
Mạnh Khâm âm thầm khụ khụ, lảng sang chuyện khác: "Em đi sao không chịu nhìn đường vây."
"Em đang tìm người."
"Tìm ai, tôi giúp em tìm."
Quan Sam nghe thế liền nghĩ, cũng tốt, nhiều người càng dễ kiếm, vì vậy cô vừa đi vừa kể sơ sơ với Mạnh Khâm chuyện xảy ra.
Chu Tử Thần mới vừa từ phòng làm việc của viện trưởng đi ra liền đụng phải chiếc xe lăn đang đi tới, anh vịn lấy đối phương hỏi một câu: "Thế nào? Không sao chứ? Không đụng phải chỗ nào chứ?"
"Không sao." Người đàn ông cúi đầu nói, nói xong cũng vòng qua Chu Tử Thần trượt xe lăn đi.
Chu Tử Thần mệt mỏi không chịu được, bởi vì chuyện hồi chiều đã phải liên tục họp, anh đang đi thì trông thấy Quan Sam ở cách đó không xa, anh chưa nói hai lời đã vội vã đuổi đến: "Bác sĩ Quan."
"Bác sĩ Chu." Quan Sam thấy người tới chào một tiếng.
"Việc hôm nay, anh..."
"Ngại quá, lúc này em không có thời gian thảo luận với anh những chuyện khác." Quan Sam cắt lời Chu Tử Thần.
Lúc này, Mạnh Khâm từ phía sau đi tới: "Tìm phía bên kia không thấy."
Lời vừa nói hết, hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía đối phương, hồi lâu đồng thời hỏi Quan Sam: "Người này là?"
Quan Sam thấy hai người này hình như đang chờ đợi vì vậy giới thiệu sơ qua một chút.
"Mạnh Khâm, bạn của em."
"Bác sĩ Chu, đàn anh của em."
Hai người gật đầu chào hỏi, Chu Tử Thần hỏi Quan Sam: "Mọi người đang tìm gì vậy?"
"Hôm nay có nhân viên chữa cháy được đưa vào bệnh viện cần phải cưa chân." Sắc mặt Quan Sam nghiêm trọng: "Em sợ cậu ấy nhất thời nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ."
Chu Tử Thần suy nghĩ một chút, nhìn về phía Quan Sam: "Anh nghĩ vừa nãy có thể đã cậu ấy."
Chú thích:
(1) On call: Trực ca, luôn trong trạng thái sẵng sàng làm việc.