"Cô bao nhiêu tuổi phạm sai lầm mới có được đứa con lớn như vậy?" Mạnh Khâm đi đến bên cạnh Quan Sam, vỗ vai cô, giọng nói lạnh lẽo như thời tiết lúc bấy giờ.
Quan Sam thả con trai ra, đứng dậy nhìn Mạnh Khâm: "Tôi phạm sai lầm gì cơ?"
Phàm là ở đời, người dốt nát cũng có lúc khôn khéo và ngược lại người khôn khéo thì cũng có lúc phạm sai lầm ngu xuẩn trong nháy mắt.
Mà giờ khắc này rất hiển nhiên đã có người thông minh phạm phải sai lầm ngu xuẩn.
Tay Quan Sam khoác lên vai thằng bé, mắt nhìn về phía Mạnh Khâm, cô đã hiểu ra Mạnh Khâm nói cái gì gọi là làm ra chuyện sai lầm.
Nghĩ đến đây cô quả thật không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa hỏi: "Không phải anh cho rằng đó thật sự là do em sinh ra đấy chứ?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Mạnh Khâm nhìn đứa bé trai, hai hàng lông mày có nét giống với nha đầu này.
"Đương nhiên là không phải." Quan Sam mở to hai mắt lắc đầu, sau đó giời thiệu: "Đây là Viên Tiểu Hạnh, con nuôi của em."
Mạnh Khâm nghe xong trong lòng nhẹ nhõm, không thể giải thích được thầm cười nhạo bản thân, cứ coi như là con ruột thì như thế nào chứ, sao trong lòng lại có chút chua chua nhỉ?
"Là do tự cô không nói rõ ràng."
"Tuy Viên Tiểu Hạnh là con nuôi nhưng em xem nó như con ruột, tuyệt đối không kém hơn anh đối với tiểu Bảo."
"Sam Sam, con nha, con nha, quên hết mọi người rồi đúng không? Con nói xem bao lâu rồi không trở về hả?" Viện trưởng đi tới nhìn Quan Sam, lời nói đầy vẻ trách móc, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Nào để bác nhìn kỹ một chút."
Quan Sam đứng đó để mặc cho viên trưởng dùng ánh mắt quét khắp người cô, vẫn không quên làm mặt quỷ với Mạnh Khâm ở bên cạnh
"Gầy đi rồi." Viện trưởng khẽ nhìu mày: "Lại không chịu ăn đủ bữa, đói không ăn mà no cũng không ăn đúng không?"
"Giảm cân, giảm cân đó ạ." Quan Sam tuỳ tiện giải thích một chút.
Viện trưởng trừng mắt nhìn Quan Sam: "Gầy như con khỉ khô còn đòi giảm cân nữa à? Con làm bác sĩ chẳng lẽ còn không biết quá gầy thì không tốt hay sao?"
Quan Sam bất đắc dĩ cười, vội vàng chuyển đề tài, giới thiệu Mạnh Khâm cho viện trưởng: "Viện trưởng, người này là Mạnh Khâm, còn đứa bé này gọi là tiểu Bảo, hôm nay con đặc biệt dẫn bé đến đây."
Thật ra viện trưởng đã sớm chú ý đến người đàn ông đẹp trai này, nếu Quan Sam không giới thiệu thì bà cũng sẽ hỏi.
"À, xin chào, xin chào." Viện trưởng vội vàng tiến lên thể hiện vẻ chủ nhà tận tình, chủ động duỗi tay ra.
Mạnh Khâm cũng đưa tay ra nắm tay viện trưởng: "Xin chào, viện trưởng."
"Rất đẹp trai, bạn trai à?" Viện trưởng thả tay ra cười với Mạnh Khâm, lập tức ghé sát vào hỏi Quan Sam nhưng lại không biết hạ giọng xuống, làm cho Mạnh Khâm cũng có thể nghe thấy.
Đối với sự nhiệt tình quan tâm của viện trưởng, Quan Sam có chút dở khóc dở cười, cũng không trả lời là phải hay không phải.
"Cháu dẫn tiểu Bảo đi dạo đây." Mạnh Khâm nghĩ hai người này lâu rồi không gặp nhau chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói, anh ở lại đây quả thật không phải phép vì vậy chủ động rời đi.
Quan Sam gật đầu: "Vậy anh dẫn tiểu Bảo đi dạo trước đi."
Sau khi Mạnh Khâm dẫn tiểu Bảo đi khỏi, viện trưởng vỗ vai Quan Sam cười ý vị: "Đã đi rồi, còn nhìn theo làm gì nữa."
"Sao ạ?" Quan Sam hỏi
"Cái gì mà sao ạ?" Viện trưởng cố ý làm ra vẻ nghe không hiểu.
"Viện trưởng đã biết rõ mà còn cố hỏi nữa."
Viện trưởng cười khúc khích: "Ấn tượng đầu tiên không tệ, cao lớn đẹp trai, quan trọng nhất là, nha đầu con chưa bao giờ dẫn đàn ông đến chỗ bác cả."
"Đáng tiếc anh ấy cự tuyệt con mất rồi." Quan Sam cười thản nhiên.
"Con cũng có ngày như thế này à." Viện trưởng giương mắt cười: "Nhưng mà bác có cảm giác thằng bé này đối với con rất tốt."
Quan Sam đối với việc này không cho ý kiến: "Anh ấy đối với bạn bè đều rất tốt."
Viện trưởng nhìn Quan Sam đầy ẩn ý, lắc đầu: "Không phải, bác có cảm giác cậu ta đối với con không giống như đối với người khác."
"Chuyện này cũng nhìn ra được ạ?"
"Đương nhiên, sống lâu biết lòng người, mà chúng ta đứng đây nói nhảm chi vậy kìa?" Viện trưởng ngừng lại một chút, nâng tay: "Đi vào trong nói chuyện nào."
Quan Sam cười nhẹ gật đầu, vừa đi vừa hỏi Viên Tiểu Hạnh bên cạnh: "Có nhớ mẹ không?"
"Rất nhớ ạ." Viên Tiểu Hạnh gật đầu trả lời.
...
Mạnh Khâm dẫn tiểu Bảo đi dạo trong viện, đám trẻ chơi trò chơi, tiểu Bảo nhìn rất chăm chú, Mạnh Khâm để ý thấy vẻ mặt của tiểu Bảo cho nên hỏi bé: "Muốn chơi cùng mọi người hả?"
Sau hồi lâu tiểu Bảo mới lắc đầu, nắm chặt lấy tay của Mạnh Khâm.
Vì thế hai người cứ đứng ở chỗ đó nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa cực kì vui vẻ.
Quan Sam đi ra, trông thấy cách đó không xa một lớn một nhỏ đang nhìn bọn trẻ chơi đùa, nhìn cực kì chăm chú, cô cười cười, nói với Viên Tiểu Hạnh: "Chúng ta qua đó đi."
"Mẹ Quan Sam, người kia là ba con à?" Viên Tiểu Hạnh nói chuyện không được rõ chữ nhưng nhận thức thì đúng là rất rõ ràng, cậu bé đặc biệt giỏi quan sát.
Quan Sam vừa nghe thấy liền bật cười, hạ mi nhìn Viên Tiểu Hạnh, hỏi bé: "Vậy con thích chú ấy làm ba con hả?"
Viên Tiểu Hạnh gật đầu: "Thích ạ."
Câu trả lời là thích làm Quan Sam cảm thấy khá bất ngờ, dù sao Viên Tiểu Hạnh cũng không phải là đứa bé dễ dàng thích người ngoài, hơn nữa Mạnh Khâm chưa từng gặp bé, sao đứa bé này có thể trả lời như vậy chứ nhỉ?"
Thế nhưng Quan Sam lại thật sự vui vẻ, thế giới của Viên Tiểu Hạnh đơn giản mà trong sáng, đúng là đúng, không đúng là không đúng, cũng giống như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Cho nên ấn tượng đầu tiên của cậu bé đối với Mạnh Khâm tốt đến mức có thể trở thành ba, có thể trong suy nghĩ của bé Mạnh Khâm thật sự là một người tốt xứng đáng tin tưởng được.
"Thật là tinh mắt." Quan Sam vuốt tóc Viên Tiểu Hạnh, kéo bé đi về phía trước: "Chúng ta qua đó đi."
Quan Sam với Viên Tiểu Hạnh đi đến phía sau Mạnh Khâm và tiểu Bảo, Quan Sam chuẩn bị lên tiếng thì Viên Tiểu Hạnh lại nhanh chân kêu lên một tiếng: "Ba ơi."
Câu nói này khiến Quan Sam ngạc nhiên đến ngây người, cũng thành công thu hút ánh mắt Mạnh Khâm và Tiểu Bảo.
"Em thề, em không có dạy cho nó." Quan Sam bắt gặp vẻ mặt Mạnh Khâm đang nhìn cô, vội vàng rũ tội.
Mạnh Khâm nhìn Viên Tiểu Hạnh cười hỏi: "Con tên gì?"
"Con tên là Viên Tiểu Hạnh đó ba." Tiếng ba này làm dậy sóng nội tâm Mạnh Khâm.
Quan Sam dùng tay che mắt không nhìn Mạnh Khâm.
"Vì sao con lại gọi chú là ba?" Mạnh Khâm hỏi.
"Bởi vì mẹ Quan Sam nói..."
"Viên Tiểu Hạnh dẫn em trai đi chơi đi." Quan Sam vội vàng cắt lời Viên Tiểu Hạnh.
Viên Tiểu Hạnh nghe thấy gật đầu, đi đến trước mặt tiểu Bảo: "Em trai, chúng ta đi chơi đi."
Tiểu Bảo ngượng ngùng một lúc rồi mới theo Viên Tiểu Hạnh gia nhập đám trẻ đang chơi đùa kia.
Quan Sam cười có chút chột dạ, chỉ chỉ chỗ cách đấy không xa: "Chúng ta qua chỗ kia ngồi một chút đi."
Nói xong cô ngay lập tức đi đến hàng ghế đặt bên cạnh bồn hoa, ngồi xuống nhìn bọn nhỏ chơi đùa, cảm nhận được mùi hương quen thuộc bên cạnh, cô âm thầm khụ khụ, cố ý dời sự chú ý của cả hai nói: "Anh xem tiểu Bảo chơi vui vẻ chưa kìa."
"Cô nói đi chỗ đó chính là chỗ này à?" Mạnh Khâm nhớ tới lời nói của Quan Sam hôm giải phẫu, liên kết với hôm nay coi như là trùng khớp.
Quan Sam gật đầu: "Dung Việt là nơi tiểu Bảo sống với cha mẹ, muốn khiến nó quên đi việc đau khổ kia chỉ có thể rời khỏi nơi khiến nó đau lòng thôi."
Câu nói này thì Mạnh Khâm đồng ý: "Uh, nhưng mà chỗ này vẫn là cô nhi viện, tôi sợ tiểu Bảo không muốn ở lại, hơn nữa ở lại cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến tính cách của nó."
"Không đâu." Quan Sam dời mắt nhìn về phía Mạnh Khâm, thần sắc khẳng định trong ánh mắt.
"Cô khẳng định như vậy à?"
Quan Sam gật đầu, chỉ ngón tay về phía Viên Tiểu Hạnh đang chơi vui vẻ: "Anh biết vì sao nó gọi tôi là mẹ không?"
Mạnh Khâm thuận theo tay Quan Sam nhìn sang, Viên Tiểu Hạnh dẫn tiểu Bảo chơi đùa rất vui vẻ, trên mặt tiểu Bảo thế mà có chút ý cười, đây là lần đầu tiên thấy đứa bé này cười kể từ khi lão Hoàng qua đời.
Quan Sam quay đầu nhìn Mạnh Khâm: "Viên Tiểu Hạnh là tên em đặt cho bé, ý nghĩa là không cần nhiều, chỉ cần có một chút may mắn là tốt rồi."
"Một chút may mắn?" Mạnh Khâm trầm giọng lặp lại mấy chữ này cực kì dễ nghe.
"Đúng vậy." Quan Sam khẽ híp mắt nhìn đám trẻ vây quanh Viên Tiểu Hạnh, lười biếng dựa lưng vào ghế nói tiếp: "Nó bẩm sinh từ bé đã mắc phải chứng tự bế (1), mẹ nó bị u não cho nên khi bé chưa đủ tháng đã bị mổ bắt ra, mẹ nó bởi vì u não di căn nên cuối cùng không thể cứu chữa, đứa bé này sinh non lại thêm cơ thể quá yếu suýt chút nữa cũng không sống nổi, nhưng không ai ngờ được về sau nó từ từ khoẻ lên, chuyện này cũng là do ông trời ban cho sự may mắn, mặc dù nó bị tự bế nhưng nó vẫn luôn nhiệt huyết yêu đời, cũng như khao khát được sống, mặc kệ tương lai có thế nào đi nữa nhưng em vẫn hi vọng nó có thể luôn có được may mắn, có được vui vẻ như vậy."
Mạnh Khâm thuận theo ánh mắt Quan Sam nhìn qua, vừa nhìn bọn trẻ chơi đùa vừa nói: "Vì thế mà cô đưa nó đến đây để sống?"
"Nó không có cha mẹ, cũng không có người nào tình nguyện nhận nuôi một đứa bé bị tự bế cả, cho nên em mới dẫn nó đến đây, anh thấy nó bây giờ không phải là sống tốt hơn, vui vẻ hơn đấy sao." Quan Sam mỉm cười, nhìn Viên Tiểu Hạnh bằng ánh mắt ấm áp của người mẹ.
Mạnh Khâm không khỏi liếc nhìn Quan Sam, thật sự là sống rất tốt, cũng rất bám người mẹ này, ở phương diện khác hai người cũng thật đúng là giống nhau, ví dụ như không từ chối ai, hồ ngôn loạn ngữ.
Chú thích
(1) Chứng tự bế: chìm đắm trong thế giới, không gian riêng của mình một cách bịnh hoạn, là một triệu chứng của bịnh thần kinh phân liệt