"Anh vừa mới gặp cậu ta ở chỗ này." Chu Tử Thần nhìn hai người đối diện nói.
Mạnh Khâm liếc qua Chu Tử Thần, âm thanh lạnh nhạt xen chút mỉa mai: "Lẽ nào cậu ta còn đứng yên một chỗ chờ bọn tôi đến tìm cậu ta à?"
Quan Sam ngược lại có hơi tò mò dời mắt nhìn thoáng qua Mạnh Khâm, hôm nay anh ấy nói chuyện thật sự có chút khác lạ, nhưng mà không thể chỉ ra được rốt cuộc chỗ khác lạ ấy là chỗ nào, tóm lại chính là cảm giác hoàn toàn khác với ngày thường, cảm giác rất mãnh liệt.
"Vậy để anh giúp bọn em tìm." Chu Tử Thần cảm thấy người được gọi là bạn bè của Quan Sam đang đứng trước mặt tuy rằng khiến người khác có cảm giác xa cách nhưng lại vô hình chung mang đến cho người ta áp lực.
"Không cần đâu." Quan Sam nhìn mặt Chu Tử Thần: "Anh nên về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh cũng không được thoải mái gì."
Chu Tử Thần đương nhiên biết rõ "thoải mái" của Quan Sam là ý gì, hiển nhiên là có ý riêng.
"Nếu đã làm thầy thuốc thì cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện như thế này, xảy ra rồi thì phải đi đối mặt, nghĩ biện pháp giải quyết, rất nhiều việc không phân biệt được đúng sai phải trái, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm thì không có gì đáng ngại cả." Chu Tử Thần nói những lời này với dáng vẻ hiển nhiên.
Quan Sam nghe xong, đối với lời nói của vị đàn anh này hoàn toàn đồng tình, không nghĩ anh ấy có thể nghĩ thông suốt như vậy, cô tán thành gật đầu nói tiếp: "Anh có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi."
Chu Tử Thần thở dài một hơi, có chút cảm khái: "Lúc trước lựa chọn nghề này thì phải kiên trì, sống làm bác sĩ, chết thành y hồn, đây chính là đức tin."
"Anh/em biết rõ cậu ấy ở chỗ nào rồi." Quan Sam và Mạnh Khâm trăm miệng một lời, vừa nghe câu nói đối phương giống hệt bản thân mình, lại ăn ý nhìn nhau, sau đó, bọn họ từ trong đôi mắt nhau nhìn thấu suy nghĩ nhau.
"Cảm ơn anh, đàn anh." Quan Sam cười với Chu Tử Thần, lập tức cùng Mạnh Khâm nhanh chóng rời đi.
Chu Tử Thần nhìn bóng lưng hai người lao vút đi, có hơi không giải thích nổi, đang yên đang lành nói cảm ơn làm gì, thế nhưng còn gọi anh là đàn anh, vốn dĩ tâm trạng đang mệt mỏi nhưng lúc này tinh thần lại từ từ lên cao.
Xe của Mạnh Khâm đậu ở ngoài bệnh viện, anh nhanh chóng ấn remote, mở cửa ghế lái nhảy lên, Quan Sam theo sát phía sau nhảy lên ghế trước, thắt chặt dây an toàn, Mạnh Khâm lái xe, Quan Sam gọi điện thoại.
"Thầy ơi." Điện thoại vừa thông là Quan Sam gọi một tiếng, không đợi đối phương trả lời, cô lại tiếp tục hỏi: "Cửa hông của bệnh viện gần toà nhà hành chính bên cạnh có phải không gắn camera đúng không ạ."
Giản Nhạc An lúc này còn ngồi trong phòng làm việc, vừa nghe thấy Quan Sam hỏi thế có chút kì quái: "Trò hỏi chuyện này làm gì?"
"Một lời khó nói, thầy cho em biết trước đi, có phải thật sự không có camera không ạ." Vấn đề của Lưu Bằng tạm thời không thể nói rõ hết trong điện thoại được.
"Đúng là như vậy, bởi vì cánh cửa đó là điểm chết, quả thật không có cách nào camera quay đến được." Giản Nhạc An trả lời.
Quả nhiên như Quan Sam dự đoán, bây giờ cô đã biết, thế là kể rõ mọi chuyện cho Giản Nhạc An rồi cúp điện thoại.
"Người kia là lính cứu hoả thuộc trung đội 1 phòng cháy chữa cháy, chỗ này chính là đoạn đường phải đi ngang qua." Mạnh Khâm lúc nói câu này mắt nhìn thẳng, trong lời nói là sự khẳng định.
Quan Sam bỗng dưng cười một tiếng: "Quả nhiên là có thần giao cách cảm."
Mạnh Khâm nghe xong cũng không mở miệng quở trách giống như trước, ngược lại khoé miệng nhẹ nhàng nhoẻn lên một cái, không tiếp lời.
Bánh xe Land Rover quét nhanh trên đường nhựa, đèn xe chiếu rọi trên mặt đất, chiếu sáng con đường dường như xa xô vời vợi trong màn đêm rét buốt.
Toà nhà trung đội một phòng cháy chữa cháy ở Dung Việt to lớn rộng rãi, xe chạy tới cửa thì dừng lại, Quan Sam nhanh chóng tháo dây an toàn rồi mở cửa xe, nhảy xuống, Mạnh Khâm cũng theo sát phía sau.
Màn đêm đen đặc yên tĩnh như tờ, cửa chính đóng chặt, người kia ngồi trên xe lăn ở bên cạnh hàng cây xanh đang ngước mắt nhìn phía trước, không phải Lưu Bằng người mà bọn họ đang tìm đã lâu thì là ai nữa chứ.
"Cậu thật sự ở đây." Quan Sam đi tới, vừa đi vừa nói.
Lưu Bằng quay đầu nhìn thấy Quan Sam đang kéo áo nhìn về phía cậu, đứng sau lưng cô ấy còn có một người đàn ông nữa.
"Bác sĩ Quan." Giọng nói của Lưu Bằng chất chứa sự cô đơn: "Làm sao chị biết tôi ở đây?"
Quan Sam đi đến cạnh Lưu Bằng, hạ thấp mắt nhìn cậu, giọng điệu thoải mái: "Đoán thôi."
Lưu Bằng dời ánh mắt nhìn về phía cửa chính, cười khổ: "Bác sĩ Quan thật vui tính, chị về đi, dù thế nào đi nữa tôi cũng không làm phẫu thuật đâu."
"Xằng bậy." Giọng Quan Sam tăng cao mang theo sự nghiêm khắc: "Tôi biết rõ cậu là một người chiến sĩ phòng cháy chữa cháy vĩ đại, tính mạng của cậu từ ngày cậu nhập ngũ đã giao phó cho tổ quốc, cho nên cậu mới cảm thấy cắt đi đôi chân để giữ lại mạng sống chính là phản bộ sứ mệnh người lính, không khác gì đào ngũ?"
"Chị..." Lưu Bằng nhất thời cứng họng bởi vì Quan Sam nói đúng, toàn bộ đều đúng.
Quan Sam cười lạnh: "Sao vậy, tôi nói đúng rồi phải không? Thật là không biết có phải mấy người nhập ngũ đều bị huấn luyện đến hỏng não luôn rồi hay không? Bọn cậu trung thành với tổ quốc, trung thành với đảng, cuối cùng là nhân dân, bọn cậu đã cúc cung tận tuỵ làm hết chức trách, được gọi là người đi ngược dòng tuyệt vời nhất cũng không sai, thế nhưng "bách hạnh hiếu vi tiên" (1), cậu bây giờ thì ngược lại, lại tận trung, tuân thủ làm hết chức trách nhưng còn bố mẹ câu thì sao? Cậu có nghĩ tới bản thân liều chết muốn giữ lại chân mình thì đồng thời bố mẹ cậu lại nghĩ tới bảo vệ tính mạng cậu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nỗi đau này cậu có thể hiểu được không? Cậu có thể không? Ngược lại cậu phủi tay tìm cái chết, bố mẹ cậu sẽ tự trách đau khổ cả đời, nửa đời còn lại vĩnh viễn chìm trong nỗi đau mất con cực kì đau lòng, bọn họ tuổi cũng không còn trẻ, thân thể mẹ cậu cũng không tốt. Còn nữa, cậu có biết là cậu bỏ đi không nói một lời, bố cậu lo lắng nhiều thế nào không? Ông ấy không trách cậu, ngược lại lại tự trách bản thân không chăm sóc cậu cho tốt, cậu tự nghĩ xem mình còn có lương tâm không, cậu thật là nhẫn tâm. Cậu có thể không thẹn với lương tâm mà nói rằng cậu không phụ lòng bố mẹ hay không?"
Trong mắt Lưu Bằng đong đầy nước mắt, mặc dù nghe không xuôi tai nhưng lời Quan Sam nói từng câu đều đánh trúng trọng điểm, từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, cậu thật sự chưa từng nghĩ tới bố mẹ, cậu chỉ sống trong nỗi đau khổ của bản thân.
"Tôi... rất xin lỗi..."
"Người cậu xin lỗi không phải là tôi." Quan Sam thở dài.
"Bác sĩ Quan." Lưu Bằng nhìn về phía Quan Sam: "Tôi trở về với chị, tôi... kí tên, làm phẫu thuật."
Quan Sam gật gật đầu, dịu giọng nói, vỗ vỗ vai Lưu Bằng, tiếp tục nói với cậu ta: "Bây giờ y học rất phát triển, chân giả cũng làm càng ngày càng tốt, mặc dù không có cách làm lính cứu hoả nữa nhưng sinh hoạt cơ bản thì không thành vấn đề."
Lưu Bằng nhìn Quan Sam: "Bác sĩ Quan, có thể chờ thêm một chút được không?"
Quan Sam không hiểu nhìn về phía Lưu Bằng, lúc này Mạnh Khâm tiến tới nắm lấy cánh tay Quan Sam kéo về sau hai bước, Quan Sam nhìn anh, anh nhìn cô lắc đầu ý bảo cô không nên hỏi nhiều.
Hai người nhìn về phía Lưu Bằng, nghe thấy cậu ta nói chuyện.
"Tôi mười tám tuổi nhập ngũ, hai mươi mốt tuổi đến nơi này, ngày đó ánh mặt trời sáng rực như lửa chào đón đội chúng tôi, chúng tôi đứng dưới quốc kì tuyên thệ." Lưu Bằng không quay đầu lại, giống như đang trò chuyện với người phía sau, lại như đang tự nói với chính mình, cậu ấy từ từ ngồi thẳng, ngẩng đầu lên nhìn về phía lá cờ đỏ năm sao bay phất phới trong gió rét, mở miệng: "Tôi đến vì đồng bào, vinh dự là một người lính cứu hoả, vì xã hội hoà hợp ổn định, vì nhân dân bình an hạnh phúc, tôi khắc sâu lời dặn dò của những người thân yêu, tận tâm tận lực thực hiện trọng trách sứ mạng, khi quần chúng nhân dân gặp nạn, khi tổ quốc cần trong lúc nguy cấp, tôi làm việc nghĩa không được chùn bước, xông vào khói lửa, kiên quyết tiến về phía trước."
Giọng nói đầy khí phách, sang sảng mạnh mẽ nói hết đoạn này, Lưu Bằng nâng tay phải lên, đoan chính thực hiện quân lễ, không biết qua bao lâu mới từ từ hạ tay xuống.
"Bác sĩ Quan, bây giờ tôi có thể về bệnh viện với mọi người." Lưu Bằng xoay xe lăn mặt quay hướng Quan Sam.
Quan Sam cười với Lưu Bằng, là dáng vẻ tươi cười khi đối mặt với bệnh nhân biết nghe lời, có chút vui mừng, chút ấm áp.
Sau đó cô đi tới đẩy xe lăn về hướng xe ô tô ở bên kia, Mạnh Khâm giúp Lưu Bằng ngồi vào ghế sau.
"Này, cậu đến đây bằng cách nào thế?" Lên xe Quan Sam quay người xuống phía Lưu Bằng.
Lưu Bằng nhìn Quan Sam trả lời: "Bắt taxi."
Quan Sam làm dịu bầu không khí cười nói: "Cậu rất thông minh, còn biết rõ cửa hông không có camera."
"Bệnh nghề nghiệp mà."
"Nếu như chúng tôi không tìm cậu, có phải cậu không có ý định quay về đúng không." Mạnh Khâm vạch trần suy nghĩ ban đầu của Lưu Bằng.
Lưu Bằng khẽ hạ thấp mắt: "Đúng vậy."
Quan Sam nhìn về phía Mạnh Khâm, bầu không khí hình như có chỗ nào không đúng.
Dọc đường, Lưu Bằng nhìn Quan Sam qua kính chiếu hậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Mạnh Khâm nhanh chóng chú ý thấy, Lưu Bằng lại nhìn Quan Sam một lần nữa, anh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
"Cậu có chuyện gì à?" Mạnh Khâm trực tiếp mở miệng hỏi Lưu Bằng.
Quan Sam cũng nhìn về phía Lưu Bằng hỏi cậu ta: "Có việc gì cứ nói."
Lưu Bằng nhìn Quan Sam, sắp xếp lại câu chữ lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Bác sĩ Quan, chị có thể làm bạn gái của tôi hay không?"
Đồng thời lúc đó xe ô tô bất ngờ chạy lệch khỏi qũy đạo, người trong xe cùng lúc nghiêng về phía bên trái.
"Cậu nói cái gì? Sau khi xe chạy ổn định, Quan Sam xoay người hỏi Lưu Bằng: "Cậu lặp lại một lần nữa..."
Chú thích:
(1) "Bách hạnh hiếu vi tiên": trong nho giáo có câu "Thiên địa tứ thời, Xuân tại thủ.
Nhơn sanh bách hạnh, hiếu vi tiên", có nghĩa là: "Trời đất có bốn mùa, mùa Xuân đứng đầu.
Con người có trăm hạnh, Hiếu hạnh là trên hết."