Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên giường một lúc, ổn định tâm tình sau đó mới xỏ dép đi xuống giường. LQĐ
Vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm áp từ trên đỉnh đầu dội xuống, dần dần xóa tan những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Mười phút sau anh mặc áo tắm đi ra, cầm khăn lau dưới người rồi tiện tay quăng khăn lên tủ đầu giường, thay quần áo xong bước xuống lầu, người đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
Dưới lầu, Giản Vi đã nấu xong cơm đang tính lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống ăn cơm, mới vừa tới cầu thang thì đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đi từ trên xuống.
Vừa thấy anh, lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm qua, căng thẳng nhìn anh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh… Anh cái kia không sao chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, không để ý tới cô mà đi xuống lầu, bước thẳng ra ngoài cửa, cầm báo hôm nay từ ngoài cửa xoay người đi vào ngồi trên sofa.
Toàn thân Lâm Cẩn Ngôn tản ra hơi thở mát mẻ mà có vẻ xa cách, Giản Vi nhất thời hơi sợ anh, không dám hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Đã làm xong đồ ăn sáng…..”
Lâm Cẩn Ngôn lại “Ừ” một tiếng, trả lời cô, “Lát nữa tôi qua.”
Giản Vi gật đầu lặng lẽ xoay người đi vào phòng ăn ăn sáng.
Trong lòng có chút lo sợ bất an, Lâm Cẩn Ngôn đang giận cô chăng?
Giản Vi vừa ăn được một nửa thì Lâm Cẩn Ngôn mới đi vào, cô vội đứng dậy nói: “Tôi múc cháo cho anh.”
Nói xong chạy vào phòng bếp múc thêm một chén cháo cho anh rồi quay về đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhận, giọng bình thản nói một tiếng “Cảm ơn.”
Giản Vi lắc đầu ngại ngùng ngồi xuống.
Hai người đều tự ăn phần của mình, không ai nói chuyện.
Thỉnh thoảng Giản Vi lén ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cô, vừa ăn cơm vừa cầm tạp chí tài chính và kinh tế chăm chú xem.
Giản Vi liếc trộm nhiều lần, từ đầu tới cuối không thấy Lâm Cẩn Ngôn không đáp lại cô, cuối cùng không nhịn được mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, có phải anh giận tôi không? Chuyện ngày hôm qua tôi thật sự không cố ý, anh đừng giận được không?”
Trong lời nói mang theo vài phần ý tứ nịnh nọt, Lâm Cẩn Ngôn liền giật mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Giản Vi khẽ mím môi, đôi mắt trợn to căng thẳng nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, trầm mặc vài giây mới mở miệng trả lời cô: “Không giận cô.”
“Vậy làm gì mà anh không để ý tới tôi?” Giản Vi lập tức hỏi.
Hôm qua còn mua giày cho cô, hôm nay sao lại đột nhiên lạnh lùng với cô?
“……” Lâm Cẩn Ngôn bỗng không biết trả lời thế nào, dù sao cũng không thể nói là muốn giữ khoảng cách với cô.
Suy nghĩ một lúc mới đáp cô: “Nghĩ tới chuyện công việc nên không để ý.”
Giản Vi nghe vậy lập tức đi tới trước mặt anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật vậy chăng?”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hồi lâu, sau nửa ngày đột nhiên giơ tay lên, ngón giữa búng vào trán cô một cái, thấp giọng dạy cô: “Nghĩ vớ vẩn gì đó.”
Nói xong đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Giản Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn, đưa tay sờ lên trán chỗ bị Lâm Cẩn Ngôn búng, tự lẩm bẩm: “Sao búng người ta chứ, đau chết mất.”
Quay đầu lại, tầm mắt rơi xuống tờ tạp chí trên bàn.
Nghĩ tới bộ dạng chăm chú lúc nãy của Lâm Cẩn Ngôn, tò mò cầm tờ tạp chí lên.
Lật hồi lâu, cuối cùng nhíu mày khó hiểu lẩm bẩm: “Nhàm chán như vậy có gì hay mà xem chứ.”
Cô bĩu môi đặt tạp chí xuống bàn, đứng dậy thu dọn bát đũa.
……..
Hôm nay là ba mươi tháng một, sinh nhật mười tám tuổi của Giản Vi.
Nhưng đã nhiều năm cô chưa từng tổ chức sinh nhật cho nên dù sinh nhật mười tám tuổi cũng không để ý, dù sao cũng đã quen vậy rồi.
Rửa bát đĩa xong từ phòng bếp đi ra, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, tay cầm tài liệu chăm chú xem.
Giản Vi đi qua lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Tin nhắn là của Giang Lẫm gửi cho cô, hẹn cô đi chơi, cô không muốn đi lắm nên từ chối.
Trả lời xong tin nhắn, không nhịn được hỏi Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm Cẩn Ngôn, hôm nay anh ở nhà cả ngày sao?”
Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, thỉnh thoảng chủ nhật Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà.
Lâm Cẩn Ngôn không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại cô: “Chiều có hạng mục cần bàn, không ở nhà.”
“Vậy còn buổi tối? Buổi tối có về không? Nếu anh về thì lát nữa tôi đi mua đồ ăn, chúng ta….”
“Tối có bữa tiệc từ thiện.”
Lâm Cẩn Ngôn mở miệng cắt ngang lời cô, Giản Vi ngẩn ra, lời còn thiếu nhất thời mắc ngang cổ họng.
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô hỏi: “Có việc gì à?”
Giản Vi vội lắc đầu cười nói: “Không, không có việc gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Cô nói xong quay đầu nhìn về nơi khác, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, còn tưởng Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà, xem ra sinh nhật mười tám tuổi này lại một mình trôi qua.
Giản Vi ngồi trên sofa, Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục làm việc. Cô rảnh rỗi nhàm chán nhưng không muốn học bài, vừa nghỉ là nghỉ một mạch hơn hai ngày. Nhiều lần muốn tìm Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm nhưng thấy anh hình như bề bộn nhiều việc lại không dám quấy rầy, dứt khoát từ trên ghế sofa đứng lên đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng có tuyết rơi, trong sân đã tích một tầng tuyết rất dày.
Giản Vi cầm giày từ trong tủ giày ra, ngồi chồm hổm mang giày, sau đó mở cửa.
Cửa vừa mở, gió lạnh lập tức thổi thốc vào, lạnh buốt khiến bờ vai cô rụt lại, lập tức hoảng hốt đóng cửa lại.
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn sáng quắc, lúc Giản Vi từ trên ghế đứng lên đôi mắt đã nhìn cô chằm chằm. Nhìn cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa, nhìn cô mở tủ giày lấy giày trong tủ ra ngồi chồm hổm đi giày, nhìn cô mở cửa, lại nhìn cô bị gió thổi lạnh rụt cổ một cái, run rẩy đóng cửa vào.
Không nhìn thấy chính diện cô, nhưng đại khái có thể tưởng tượng ra bộ dạng khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt khi bị gió lạnh thổi trúng.
Quả nhiên khi cô quay người lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy nếp nhăn, bộ dạng không mấy vui vẻ, trong miệng đang lẩm bẩm không biết nói cái gì. LQĐÔ<N> xin ủng hộ chính chủ
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, đột nhiên rất muốn cười.
Giản Vi không phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang nhìn mình, từ cửa quay vào rồi đi thẳng lên lầu.
Vừa mới bị gió thôi, mặt cô lạnh muốn đóng băng luôn.
Bình bịch chạy lên lầu, sau đó vang lên tiếng đóng cửa phòng “Ầm.”
Lâm Cẩn Ngôn ở dưới lầu nghe thấy, ý cười trong mắt sâu hơn vài phần, lắc đầu rồi lại tiếp tục làm việc.
Vốn tưởng Giản Vi chạy về phòng thì không xuống nữa, ai dè chưa tới mười phút sau lại nghe tiếng bước chân bình bịch vang lên.
Lâm Cẩn Ngôn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Giản Vi bọc kín người từ trên xuống dưới.
Cô mặc áo lông màu hồng nhạt dài tới đầu gối, quàng khăn quảng cổ đội mũ đeo bao tay, tất cả đều trùm kín mít.
Lâm cẩn Ngôn tò mò, không nhịn được hỏi cô một câu, “Đi đâu vậy?”
Giản Vi nghe giọng Lâm Cẩn Ngôn, theo bản năng quay đầu nhìn qua chỗ anh ngồi, lập tức nhếch miệng cười, “Tôi ra ngoài chơi một lát.”
Nói xong trực tiếp chạy tới cửa, thay giày đi ra ngoài.
Trong sân tích đầy tuyết, Giản Vi tìm chỗ ngồi xổm xuống, sau đó bốc tuyết bắt đầu đắp người tuyết.
Thật ra thì ngày tuyết rơi nhiều cũng rất thú vị, có thể cùng đắp người tuyết, cùng ném tuyết. Khi Giản Vi còn bé cũng có người chơi cùng cô, sau ba thiếu nợ thường xuyên có chủ nợ đến nhà, từ đó về sau, các chú dì hàng xóm liền bảo con của mình cách xa cô ra, lúc ấy còn nhỏ tuổi, chỉ cảm giác mình bị cô lập thì rất khó chịu, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút thì cũng là chuyện nhân chi thường tình, ai làm cha mẹ mà nguyện ý cho con mình làm bạn với người hư hỏng.
Nhưng có lẽ từ nhỏ đã ở một mình, cho nên bây giờ cũng học được cách tự giải trí rồi.
Tự mình đắp người tuyết cũng rất vui vẻ, không đầy một lát bộ dạng ban đầu của người tuyết được hình thành.
Giản Vi lùi về sau vài bước, đánh giá thành quả của mình, dường như rất hài lòng, nhếc miệng cười cười.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa, hai tay vòng quanh ngực, thân thể lười biếng tựa trên khung cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Giản Vi.
Không gọi cô, cũng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một hồi lâu, cuối cùng mới nhấc chân đi về phía cô.
“Chơi vui như vậy à?”
Giản Vi đang cầm tuyết, nghe giọng Lâm Cẩn Ngôn thì khẽ giật mình, lập tức quay đầu lại.
Lâm Cẩn Ngôn đứng sau lưng cô, hai tay đút trong túi quần, híp mắt nhìn cô.
Giản Vi loan mắt cười, nói: «Rất thú vị, anh muốn đắp người tuyết không?"
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Trò chơi của nữ sinh, sao tôi lại chơi chứ.”
“……” Giản Vi liếc anh một cái, bĩu môi quay đầu không để ý tới anh nữa.
Đột nhiên bị lạnh nhạt, Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, tính tình cô nhóc cũng quá nóng nảy.
Anh đứng sau lưng Giản Vi một lúc, sau đó mới cong chân ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Giản Vi.
Giản Vi đang đắp mũ cho người tuyết.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn một hồi, sau đó lấy tuyết trên mặt đất, học Giản Vi vo tuyết thành hình tròn, “Là làm như vậy à?”
Giản Vi sững sờ nửa giây, nghiêng đầu thì thấy tay Lâm Cẩn Ngôn đang cầm quả cầu tuyết.
Cô dừng vài giây, không nhịn được bật cười. “Quả cầu này anh nặn xấu quá!”
Tròn không tròn, dẹp không dẹp, vuông không vuông, hoàn toàn không ra hình gì.
Giúp Giản Vi vo quả cầu tuyết mà bị ghét bỏ, đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn hơi híp lại, thấp giọng hỏi cô: “Xấu? Cô xác định?”
Giản Vi cười ha ha, “Là rất xấu, anh xem anh nặn kìa, chẳng làm được bộ phận nào của người tuyết cả… A!”
Giản Vi còn chưa dứt lời, lập tức trên mặt thấy lạnh buốt.
Cô nghẹn họng trân trối trợn mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn, không thể tin nhìn anh.
Anh thế mà…. Thế mà ấn quả cầu tuyết xấu xí kia lên mặt cô!
Tuyết rơi xuống mặt, để lại một tầng màu trắng.
Lâm Cẩn Ngôn thấy bộ dạng Giản Vi trợn tròn mắt, há to miệng, không khỏi bật cười, đưa tay lấy điện thoại trong túi quần ra, bật camera, tách tách chụp hình Giản Vi.
Cô ngồi xổm bên người tuyết, bộ dạng đôi mắt trợn to, miệng há hốc, hơi ngốc, nhưng lại rất đáng yêu.
Camera tách tách một tiếng, cuối cùng Giản Vi lấy lại tinh thần kêu to: “Lâm Cẩn Ngôn anh quá lắm!”
Cô nói xong liền nắm tuyết trên mặt đất xoa lên mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Theo bản năng Lâm Cẩn Ngôn giữ tay cô, Giản Vi đâu chịu buông tha anh, cả người nhào qua anh.
Lâm Cẩn Ngôn vốn ngồi xổm trên đất, bị Giản Vi đẩy nhẹ cả người ngã ra sau.
Lúc này trong đầu Giản Vi toàn là muốn Lâm Cẩn Ngôn nếm thử mùi vị mặt bị tuyết đông lạnh, ngoài ra chẳng quan tâm tới chuyện gì khác, cô cầm hai nắm tuyết trét lên người Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn vô thức dịch người sang một bên, muốn đứng lên, nhưng Giản Vi nhanh hơn, trực tiếp bổ nhào trên người anh, trong nháy mắt hai người lăn cùng một chỗ.
Giản Vi lập tức cầm hai nắm tuyết úp lên mặt Lâm Cẩn Ngôn, tuyết lạnh thấu xương, Lâm Cẩn Ngôn “Hít” một tiếng, phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay Giản Vi.
Giản Vi ngồi thẳng lên, vui vẻ cười to, đôi mắt loan thành một đường, nhìn có chút hả hê nói: “Ai bảo anh làm tôi lạnh! Sao? Lạnh không?”
Giản Vi chỉ lo “Trả thù” Lâm Cẩn Ngôn nên hoàn toàn không phát hiện bây giờ đang trong tình trạng nào.
Cô đang ngồi trên bụng Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt đầy vui sướng vỗ tay.
Mông con gái ngồi trên bụng anh, xuống một chút nữa chính là chỗ mẫn cảm nhất của người đàn ông.
Đời này Lâm Cẩn Ngôn chưa từng thân mật với người con gái nào như thế, anh chau mày, hô hấp nặng nề vài phần, “Xuống ngay!”
“A?” Giản Vi đang chìm trong cơn vui “Trả thù,” nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Cẩn Ngôn thấy vẻ mặt Giản Vi mờ mịt, hung hăng cắn răng, mặt đen nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Cô ngồi đâu vậy hả? Giản Vi, cô muốn chết đúng không?”
Giản Vi sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.
Sau một hồi lâu vô thức cúi thấp đầu, sau đó đột nhiên mới phát hiện mình thế mà ngồi trên người Lâm Cẩn Ngôn!
Vừa rồi chỉ lo “Trả thù” anh, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ mới kịp phản ứng, cả người lập tức như bị điện giật, đột nhiên bật nhảy khỏi người Lâm Cẩn Ngôn.
Khoảnh khắc Giản Vi đứng lên, Lâm Cẩn Ngôn cũng ngồi dậy.
Nhưng trên mặt đất toàn là tuyết, rất trơn, Giản Vi vừa mới đứng dậy, dưới chân không biết giẫm phải cái gì đó, đột nhiên bị trượt một cái, cô không kịp khống chế cả người lại té nhào xuống người Lâm Cẩn Ngôn, lần này té rất nặng, trọng lượng cơ thể đều đặt trên người Lâm Cẩn Ngôn, đồng thời đặt trên người Lâm Cẩn Ngôn – Còn có cả môi cô.
Ngay cả thét lên cũng không kịp, môi cứ như vậy nặng nề đặt lên môi Lâm Cẩn Ngôn.
Hai đôi môi dán chặt vào nhau, hai người đều kinh ngạc trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời toàn bộ thế giới phảng phất như bị mất tiếng động, thời gian dường như cũng dừng lại.
Không biết qua bao lâu, Giản Vi đột nhiên hoàn hồn, như thể bị dọa sợ, vội vàng hấp tấp từ trên người Lâm Cẩn Ngôn đứng lên, đôi mắt hoàn toàn không dám nhìn Lâm Cẩn Ngôn, vừa đứng dậy là quay đầu chạy ù vào nhà.
Nào ngờ do chạy quá nhanh nên giẫm phải tuyết, chân lại trượt “Bịch” một tiếng, mông đặt xuống đất, cô “Ối” một tiếng, chẳng quan tâm đau đớn, trong cơn hoảng sợ cuống cuồng đứng từ dưới đất lên, bụm mông tiếp tục chạy vào nhà.
Chạy trối chết như chú thỏ nhỏ.
Lâm Cẩn Ngôn cũng sững sờ hồi lâu, nhìn Giản Vi chạy trối chết, nhìn cô ngã xuống rồi bụm mông đứng lên tiếp tục chạy, anh vẫn không lên tiếng, mãi đến lúc cửa nhà đóng “Ầm” một tiếng, rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.
Từ dưới đất đứng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, vô thức liếm môi dưới, phảng phất cảm xúc mềm mại vẫn còn bám trên môi.
Anh sững sờ vài giây, rất lâu sau đột nhiên đau đầu giơ tay vuốt mi tâm.
Chậc, vậy phải làm sao bây giờ?
Hết chương 11