Lâm Cẩn Ngôn vào siêu thị, đi thẳng tới quầy sữa. LQĐ
Nhìn lướt qua, tiện tay cầm hai hộp vị dâu tây.
Tô Tinh Uẩn vẫn đi theo sau lưng anh từ nãy tới giờ, thấy anh cầm sữa tươi vị dâu tây thì lông mày chau lên, cười khẽ, “Vợ chưa cưới của anh là bé gái hả?”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô ta, lại đi tới khu đồ ăn vặt lấy một ít đồ ăn vặt mà cô thích ăn.
Đôi mắt Tô Tinh Uẩn quyến rũ, cười nói: “Bé gái thì chơi có gì hay –“
Cô ta nói lời này có toan tính, khi nói chuyện còn nhìn xuống ngực mình.
Bên trong mặc áo màu trắng, bên ngoài phủ áo lông màu đen, vòng eo mảnh mai, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Cô có bệnh à?”
Thân thể Tô Tinh Uẩn cứng đờ, khó có thể tin nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn không thèm để ý tới cô ta, cầm đồ đã chọn xong xoay người đi ra ngoài.
Tô Tinh Uẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cẩn Ngôn, đứng im tại chỗ sửng sốt hồi lâu, đợi đến lúc kịp phản ứng thì kéo chặt áo khoác vào, tức đến điên lên!
………..
Lúc Lâm Cẩn Ngôn đi về, Giản Vi vẫn đang ngâm nước nóng, trong phòng tắm hơi nước nóng hổi, gò má và thân thể trắng nõn đều bị hơi nóng hun đỏ bừng.
Lâm Cẩn Ngôn cất đồ xong đi tới gõ cửa: “Tắm xong chưa?”
Giản Vi vừa nghe tiếng đập cửa, lập tức căng thẳng, hô to: “Còn chưa! Anh đừng vào!”
Lâm Cẩn Ngôn lười biếng tựa người lên cánh cửa, đưa tay xoa mi tâm, trong mắt hiện lên ý cười cưng chiều: “Tắm từ từ thôi, không vội.”
Rồi anh đi tới ghế sofa, lấy di động ra, tiện tay gửi hai bức email.
Mười phút sau, cuối cùng Giản Vi cũng tắm xong, mặc chiếc áo tắm màu trắng từ bên trong đi ra.
Trong áo tắm còn mặc thêm chiếc váy hai dây bằng lụa màu trắng.
Vừa tắm xong, gò má trắng nõn hơi đỏ.
Lâm Cẩn Ngôn ngoắc tay với cô: “Ngoan, tới đây nào.”
Toàn bộ đồ ăn đã được mang tới đặt trên bàn trà.
Vừa đúng lúc Giản Vi đang đói bụng vội vàng chạy tới đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn.
“Oa, nhiều đồ ăn quá.” Vừa ngâm nước nóng xong rồi mới tắm, thật sự hơi đói bụng.
Có cơm chiên dứa cô thích ăn, Giản Vi ngồi xổm trước sofa, cầm thì múc một miếng ăn, hương vị ngọt ngào tan trong miệng, cô nheo mắt lại, cười như tiểu hồ ly: “Ăn ngon quá.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn cưng chiều nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Giản Vi rất có khẩu vị, ăn hết hơn phân nửa đồ ăn trên bàn, còn gần một nửa thì Lâm Cẩn Ngôn ăn hết.
Cơm nước xong mới mười một giờ đêm, Lâm Cẩn Ngôn nghỉ ngơi một chút rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Giản Vi đang làm ổ trong chăn, mở TV xem hết sức chăm chú.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn lướt qua, là một bộ phim tình yêu từ mấy năm trước, “Kết phim này không hay.”
“Hả?”
“Nam chính chết.”
Giản Vi ngẩn ra, một giây sau liền trừng mắt liếc anh, “Lâm Cẩn Ngôn anh phiền quá đi, em ghét lộ tình tiết phim!”
Lâm Cẩn Ngôn cười, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cách mười hai giờ còn năm phút đồng hồ.
Anh đưa tay lấy áo tắm trên giá xuống mặc vào.
Giản Vi chớp mắt mấy cái: “Anh còn chưa ngủ sao?”
Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng, ôm cô từ trong chăn ra.
Giản Vi giật mình vội vàng ôm cổ anh, “Để làm gì?”
“Có thứ muốn cho em.”
Lâm Cẩn Ngôn nói xong ôm cô tới sofa, sau đó cầm cà vạt của anh qua.
Không biết như thế nào, Giản Vi thấy anh cầm theo cà vạt thì khẩn trương vô cùng: “Anh…. Anh muốn làm gì?”
Cô lùi người ra sau, núp trên sofa.
Lâm Cẩn Ngôn bật cười trêu chọc cô: “Anh có thể làm gì? Hay là trói em lại?"
" …. "
Anh đi tới, dùng cà vạt che mắt cô lại, thấp giọng nói: “Chờ một chút.”
Trước mắt đen thui, trống ngực Giản Vi đập thình thịch, không biết anh muốn làm gì.
Mấy phút sau, rốt cuộc mới nghe giọng của Lâm Cẩn Ngôn nói, mang theo vài phần vui vẻ: “Có thể tháo xuống.”
Trong bóng tối mấy phút mà như qua mấy tiếng, Giản Vi như được đại xá, lập tức tháo cà vạt xuống.
Khoảnh khắc tháo cà vạt xuống, trước mắt toàn nến, một chiếc bánh ngọt, nến, hoa tươi, ly đế cao, và rượu vang đã được đặt trên bàn trà.
Giản Vi đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn hơi cong lên, giọng trầm thấp nói: “Vi Vi, sinh nhật vui vẻ.”
Niềm vui bất ngờ đột nhiên xuất hiện khiến người ta có chút không biết phải làm sao, cô nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nhất thời không nói ra lời.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới bên cạnh cô, rót rượu vào ly đế cao.
Giản Vi thì vẫn ngây ngốc ngồi đó, anh không nhịn được bật cười: “Thất thần gì nữa? Ước đi.”
Nến đã cắm lên, đang cháy từ từ.
Lúc này Giản Vi mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhắm mắt, chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, tràn đầy dịu dàng.
Rất lâu sau Giản Vi mở mắt ra, anh tò mò hỏi: “Ước gì thế?”
Giản vi cười tủm tỉm: “Không thể nói, nói sẽ không linh.”
Lúc này cuối cùng thì cô đã từ trong kinh hỉ lấy lại tinh thần, nâng ly rượu lên, lòng tràn đầy cảm động: “Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn nở nụ cười, nâng ly lên khẽ chạm cùng cô, “Nên làm.”
Giản Vi nâng mắt cười, cực kỳ vui vẻ.
Cô co rúc trên ghế, một tay nâng ly rượu, một tay kéo cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, đầu nghiêng tựa vào vai anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV, giọng mềm mại hỏi anh: “Anh chuẩn bị mấy thứ này khi nào?”
“Hôm nay.”
“Hoa mua lúc nào?”
“Mua từ sáng sớm.”
“Sao em không phát hiện ra?”
Lâm Cẩn Ngôn cười rộ lên đưa tay sờ đầu cô: “Để em trông thấy thì còn gì gọi là niềm vui bất ngờ nữa?”
Giản Vi nhìn anh, trong lòng ngọt ngấy, nghĩ sang năm lúc sinh nhật của Lâm Cẩn Ngôn cũng phải cho anh niềm vui bất ngờ mới được.
Đêm dài vắng người, ánh nến, hoa hồng, rượu vang, lãng mạn không nói nên lời.
Tâm tình Giản Vi rất tốt, uống vài ly rượu vang, gò má hơi đỏ, phong tình hơn ngày trước rất nhiều.
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn sâu kín nhìn chằm chằm cô, nhìn mãi vào gò má đỏ lựng của cô, nhìn mãi vào đôi môi gợi cảm đỏ mọng của cô, đôi mắt sắc tối xuống vài phần, cổ họng căng cứng, lắc lư ly đế cao trong tay.
Trên TV, nam nữ chính đang hôn môi, trong căn phòng mờ tối, hai người ôm nhau nắm dí trên giường, âm thanh mập mờ quanh quẩn trong phòng.
Giản Vi đỏ bừng mặt, không biết là vì say hay là vì hồi hộp.
Cô đưa tay lấy chai rượu vang, muốn rót thêm cho mình một ly, cũng không biết là để mình thêm can đảm hay là uống bị nghiện.
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đè tay cô lại, giọng khàn khàn gay gắt: “Vi Vi, em say rồi.”
Giọng Giản Vi mềm nhũn, như cô gái nhỏ làm nũng, đôi mắt ướt sũng nhìn anh: “Em còn muốn uống thêm chút nữa.”
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô, sau hồi lâu, đột nhiên ngửa đầu uống hết sạch rượu trong ly, một giây sau, trực tiếp giữ chặt đầu cô, cúi đầu chặn môi cô, đổ hết rượu trong miệng mình sang miệng cô.
Chất lỏng lạnh buốt tinh khiết đột nhiên rót vào trong miệng, Giản Vi bỗng dưng trợn to hai mắt, trong đầu “Ầm” một tiếng, nháy mắt trống rỗng. Cô không kịp nuốt, chất lỏng màu đỏ theo khóe miệng chảy ra, chảy xuống dưới cần cổ trắng ngần của cô.
Lâm Cẩn Ngôn hôn môi cô, hôn cằm cô, cuối cùng vùi đầu xuống cổ cô, liếm hết sạch sẽ từng gọt rượu chảy xuống.
Khoảnh khoắc đầu lưỡi nóng hổi tiếp xúc, Giản Vi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, thân thể cứng đờ, lưng bàn chân không tự chủ căng cứng, như có thứ gì đó đang quấy nhiễu trong lòng cô.
Cô vô thức ôm chặt đầu anh, đôi mắt đã bị một tầng nước che kín, khàn giọng cầu xin: “Đừng, đừng hôn…”
Mập mờ đạt tới cực hạn.
Rốt cuộc Lâm Cẩn Ngôn từ trong cổ cô ngẩng đầu lên, nhưng một giây sau lại đè cô xuống sofa.
Cơ bụng kéo căng chặt, môi dán bên tai cô, giọng khàn vô cùng: “Vi Vi, không chịu nổi làm sao bây giờ?” xin ủng hộ chính chủ LqĐIÔN
Thân thể Giản Vi đang run rẩy, đôi mắt ướt át nhìn anh: “Đau không?”
Toàn thân Lâm Cẩn Ngôn cứng đờ, một giây sao, đôi mắt đỏ bừng, toàn bộ lý trí biến mất, cúi đầu, lần nữa nặng nề hôn cô, kịch liệt hơn bất cứ lúc nào, phảng phất như muốn nuốt trọn cô vào trong bụng.
Không biết qua bao lâu, Giản Vi bị hôn ý thức mơ hồ, thân thể mềm thành vũng nước. Áo tắm đã sớm không biết bay nơi nào, đai váy trượt xuống bả vai, lỏng lẻo treo trên người.
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên ôm ngang cô lên đi tới bên giường.
Anh đặt cô xuống giường, thân thể lại đè xuống.
Anh kiên nhẫn trêu chọc cơ thể cô, không ngừng cưỡng ép khắc chế bản thân.
Mãi đến lúc Giản Vi cuối cùng không chịu nổi, khóc nức nở cầu xin anh.
Ánh mắt anh đỏ như muốn chảy cả máu ra, chăm chú nhìn cô, giọng khàn đến mức gần như thay đổi: “Sẽ hơi đau, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”
Giản Vi cắn môi, đỏ bừng mặt.
Một giây sau, lại như nhớ ra chuyện gì đó: “Anh mua cái kia chưa?”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, lập tức lấy một hộp từ tủ đầu giường ra.
Giản Vi giật mình vài giây, trong lòng thầm mắng một câu: Bại hoại
Hết chương 43