Giản Vi mang theo hai bọc đồ ăn to từ trong siêu thị đi ra, cẩn thận bước từng bước một, cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, sợ tên biến thái kia còn đi theo cô. LQĐ
Xác định không ai đi theo, thừa dịp đèn xanh đèn đỏ cô chạy nhanh như chớp tới đường cái đối diện, sau đó chạy thẳng một mạch về nhà.
Buổi trưa làm món thịt bò sốt tiêu đen, rau xào, trứng xào cà chua, lại thêm canh đậu hũ, ba món mặn một món canh, đủ cả cơm trưa cơm tối cho ba người.
Nhưng ông cụ và Từ Lệ không ở lại ăn cơm tối, ở chỗ Giản Vi tới ba giờ chiều thì đứng dậy muốn về.
Giản Vi vội dìu ông cụ, giữ lại: “Ông nội, nếu không ông ở đây đi, chắc tầm hai hôm nữa Lâm Cẩn Ngôn sẽ về.”
Ông cụ cười ha ha, nói: “Ông mới không thèm đợi ở đây làm bóng đèn đâu, ông về nhà cũ, nhưng lần này chắc ở tới lúc lễ kỷ niệm của công ty xong mới về, con có rảnh thì qua nhà cũ chơi với ông.”
Giản Vi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía mẹ Lâm Cẩn Ngôn.
Từ Lệ khẽ cười: “Ông nội bảo con tới thì con cứ tới, nhìn dì làm gì.”
Lúc này Giản Vi mới dám gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn trưởng bối ra cửa, đưa mắt nhìn xe họ biến mất nơi phương xa, Giản Vi mới xoay người đi vào trong nhà.
Nghĩ tới ngày mai Lâm Cẩn Ngôn sẽ về, liền đi quét qua phòng.
Nhưng phòng quá rộng, mặc dù quét dọn qua loa cũng mệt đến ngất ngư, quét rác lau chùi đồ đạc, bận rộn đến năm giờ chiều mới dọn dẹp ổn thỏa.
Làm mấy món ăn đơn giản rồi lên lầu học bài.
Vừa ngồi vào học, không đầy một lát đã tới khuya.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Vi cúi đầu nhìn, là Lâm Cẩn Ngôn gọi video tới.
Cô vội nghe máy, Lâm Cẩn Ngôn đi công tác năm ngày, chỉ có thể bớt chút thời gian gọi video cho Giản Vi, nhớ cô nhớ vô cùng.
Video được kết nối, anh thấy bên Giản Vi còn sáng đèn, một đống sách trên bàn, cô đang học bài.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Giản Vi nhìn đồng hồ: “Mới mười giờ hơn xíu mà.”
“Đi ngủ sớm đi, đừng để anh lo lắng.”
“Em biết rồi, em ngủ ngay đây.”
Vừa nói xong, chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô lại nói: “Lâm Cẩn Ngôn, hôm nay lúc em ra ngoài mua thức ăn, có một tên biến thái theo dõi em.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy trong lòng xiết chặt, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ai? Em không sao chứ?”
“Không sao không sao, em đã cắt đuôi hắn ta.” Giản Vi cười tủm tỉm nói, còn rất tự hào.
Lâm Cẩn Ngôn không biết tình hình cụ thể, nghe xong chỉ thấy kinh hồn bạt vía, hỏi: “Thấy bộ dạng người kia ra sao không?”
Giản Vi cũng không có kẻ thù nào, tối đa chỉ là mấy gã cho vay nặng lãi lúc trước ba cô thiếu nợ kia, nhưng anh đã giải quyết sạch sẽ, không thể là đám lưu manh kia được.
Giản Vi lắc đầu, “Em không thấy rõ lắm, em vừa quay đầu lại thì hắn né tránh, nhưng mặc âu phục, nhìn ngược lại là người tử tế.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong nhíu mày, một lát sau nghiêm túc dặn dò: “Anh sẽ về trước khi em ra khỏi nhà, đóng kín cửa sổ trong nhà, chú ý an toàn.”
Giản Vi gật đầu: “Em biết rồi, chừng nào anh về?”
Lâm Cẩn Ngôn vốn lên kế hoạch mai về, nhưng sau khi gọi video thì càng nghĩ càng lo lắng, ngay đêm đó họp gấp, ba giờ sáng về tới nhà.
Lúc tới sân bay là sáu giờ sáng, buổi sáng mùa đông nên trời còn rất tối.
Từ sân bay đi ra, về tới nhà đã hơn bảy giờ.
Trong phòng im ắng, không chút động tĩnh.
Lâm Cẩn Ngôn thay giày xong đi thẳng lên lầu ba.
Khẽ mở cửa phòng, hệ thống sưởi nhiệt trong phòng rất ấm, Giản Vi mặc váy ngủ bằng lụa màu trắng, nghiêng người, tay ôm búp bê ngủ say.
Trong khi ngủ váy vén lên đến thắt lưng, lộ quần lót hồng nhạt ra ngoài, mông nhỏ không chối mắt, tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cặp mông trắng nõn lộ ra trong không khí, thân thể đột nhiên khô nóng.
Anh đi vào, cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên sofa cuối giường.
Anh nóng nực tháo cà vạt, nút áo sơ mi cũng cởi ra hai nút.
Ánh mắt anh đỏ lên, đi tới bên cạnh giường, bàn tay sờ mò eo Giản Vi, trực tiếp kéo người vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Giản Vi ngủ không sâu, khoảnh khắc môi bị ngậm lập tức tỉnh lại, trái tim cô đập loạn, đột nhiên mở to mắt.
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, khàn giọng: “Nhắm mắt lại.”
Tay phải anh phủ trên eo cô, mò xuống dưới từng chút một, cuối cùng mò vào đùi cô, lòng bàn tay nóng hổi phủ lên mông cô, năm ngón tay khép chặt, dùng sức bóp một cái.
Toàn thân Giản Vi run lên, thân thể lập tức căng cứng, tay Lâm Cẩn Ngôn vân vê mông cô nóng như một mồi lửa thiêu đốt trong cơ thể cô.
Cô đưa tay kéo tay anh, nhưng anh không có ý thả ra, tay châm lửa từ mông cô kéo thẳng một đường tới phía trước, vuốt ve đùi nhỏ nhắn của cô.
Tay anh như mang theo luồng điện, Giản Vi bị anh chạm vào một cái, toàn thân như bị điện giật, đột nhiên run lên bần bật, khẽ kêu “A” một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó trong cơ thể chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng cười, môi ngậm tai cô, giọng khàn khàn: “Có cảm giác rồi hả?”
Tay phải anh đi lên trên, ngón tay thon dài mò vào trong mép quần cô, làm bộ muốn sờ vào bên trong.
Giản Vi sợ tới mức trái tim nhảy thình thịch, bối rối đè tay anh lại: “Đừng, đừng như vậy –“
Động tác của Lâm Cẩn Ngôn bỗng chậm lại, sau khi ngừng một lát thì chui vào trong váy, thẳng một đường theo bụng cô đi lên trên.
Vị trí mà bàn tay vuốt ve qua, như bị bàn ủi đóng dấu, bỏng đến khiến toàn thân cô run rẩy.
Anh ngậm môi cô dịu dàng trằn trọc, đầu lưỡi đang muốn xâm nhập, Giản Vi bỗng hoàn hồn vội đẩy anh ra: “Đừng, đừng…..”
Cô theo bản năng trốn ra sau, đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn đỏ lên, nhắm mắt lại.
Giản Vi cực kỳ xấu hổ: “Em…. Em còn chưa đánh răng.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ngơ, một lát sau đột nhiên bật cười, “Anh không chê em.” Bàn tay giữ chặt đầu cô, cúi người đè cô xuống giường.
Nụ hôn nóng bỏng đến nghiêng trời lệch đất, Giản Vi bị hôn toàn thân nhũn ra, gò má đỏ bừng, ý thức mờ mịt, hai tay ôm chặt cổ anh.
Lâm Cẩn Ngôn dần không khống chế được, thân thể như rồng ngủ say ngàn năm vừa thức tỉnh.
Cơ bụng anh căng cứng, ham muốn tình dục nổ tung, nhìn qua như muốn nuốt chửng anh.
Cục diện dần có chút không thể khống chế, ngay lúc anh nâng chân Giản Vi quấn lên lưng anh, điện thoại của Giản Vi đặt trên gối đột nhiên vang lên như một tiếng cảnh báo, kéo lý trí sắp hỏng của cô quay về.
Cô sợ tới mức lồng ngực run lên, vội vàng quay người qua lấy điện thoại.
Vừa thấy màn hình hiện tên, lập tức từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn, dùng khẩu hình miệng nói: “Ông nội.”
Một giây sau liền ấn nút nghe máy: “Xin chào ông nội.”
Tiếng cười sảng lãng của ông cụ từ bên kia truyền tới: “Vi Vi à, dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ, ông nội ăn sáng chưa?”
“Vừa ăn xong, Vi Vi, hôm nay con tới nhà cũ ăn cơm đi, có chuyện muốn bàn với con, ông phái người đi đón con.”
Giản Vi vội đáp: “Cảm ơn ông nội, nhưng Lâm Cẩn Ngôn đã về rồi ạ.”
“Vậy thì tốt quá, vậy con bảo nó đưa con qua nhé.”
“Dạ được ông nội.”
Vừa cúp máy, Lâm Cẩn Ngôn lại nhào tới, môi vừa muốn chạm xuống, Giản Vi nâng tay cản anh: “Đừng làm rộn, ông nội bảo trưa chúng ta qua đó ăn cơm.”
“Còn sớm.” Tình dục trong mắt anh mãnh liệt, giọng nói khàn khàn, cúi đầu hôn xuống.
Thứ cứng rắn dưới bụng chống vào cô, Giản Vi sợ tới mức thân thể hơi run rẩy, muốn đẩy anh ra nhưng có chút không đành lòng.
Có điều Lâm Cẩn Ngôn vẫn không làm tới bước cuối cùng, cảm nhận thân thể cô đang run nhẹ, anh ôm lấy cô, môi nóng hổi dán bên tai cô, dịu dàng trấn an, “Đừng sợ Vi Vi, anh sẽ không chạm vào em.”
Trước khi cô chưa kịp chuẩn bị chu đáo, anh sẽ không bỏ qua ý nguyện của cô mà làm ra chuyện khác người.
Trong lòng Giản Vi đột nhiên thấy mềm mại, nhẹ nhàng ôm anh, “Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn vùi đầu vào trong cổ ấm áp của cô, rất lâu sau, khẽ cảm thán một tiếng: “Em thơm quá.”
Giản Vi không nhịn được bật cười, “Anh nặng ghê, mau đứng lên đi.”
Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đứng dậy, tầm mắt Giản Vi lơ đãng rơi vào dưới người anh, chợt đỏ bừng mặt, đôi mắt nhất thời không biết để vào đâu mới tốt.
Sao…. Sao lợi hại như vậy chứ….
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi cong lên cười: “Đều là kiệt tác của em đó.”
Giản Vi thẹn thùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai bảo anh vừa về tới liền động dục.”
Cô đang ngủ đó.
Lâm Cẩn Ngôn híp mắt, cúi người, một tay chống lên ván giường, tay kia vỗ lên mông cô một cái: “Ai chỉ mặc một chiếc quần lót quyến rũ anh?”
Giản Vi ngẩn ra, trợn tròn mắt: “Ai…. Ai chỉ mặc quần lót!” Cô níu váy mình, “Rõ ràng mặc váy mà!”
Lâm Cẩn Ngôn cười càng sâu, “Mặc cũng như không mặc.”
Giản Vi cắn môi, trừng nhìn anh, rất lâu sau từ kẽ răng phun ra ba chữ: “Lão lưu manh!”
Hết chương 36