Mấy ngày nay Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, tiết trời nóng nực, đêm đến thì Giản Vi thích lạnh, nên mở điều hòa rồi đắp chăn đi ngủ. Kết quả vô cùng rực rỡ, chỉ vì đá chăn mà giờ bị cảm.
Ngày hôm sau, Giản Vi vừa mở mắt ra đã thấy nghẹt mũi không thở nổi, chỉ biết co người ngồi trên sofa uống nước ấm. Cùng lúc ấy hai anh em Tiểu Bạch và Nùng Nùng đeo cặp sách đi xuống tầng, Nùng Nùng vừa thấy mẹ đã vui vẻ hô to “Mẹ ơi” rồi nhào vào lòng Giản Vi.
Giản Vi vội kéo Nùng Nùng ra khỏi người mình, giọng khàn khàn nói: “Đừng ôm mẹ, mẹ bị cảm, cẩn thận không bị lây mẹ bây giờ.”
Cô nhóc đứng trước sofa, đôi mắt mở to, nâng tay lên đặt vào trán mẹ như bác sĩ khám cho bệnh nhân.
Trước đây mẹ bị cảm, Nùng Nùng cũng thấy ba sờ trán mẹ như này, cô bé còn học biểu cảm của ba, cau mày hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại bị cảm thế?”
“Tối đi ngủ mẹ đá chăn nên bị cảm lạnh, hai đứa đừng học theo mẹ nhé.”
Tiểu Bạch nói: “Con không đá chăn đâu, Nùng Nùng mới đá chăn đó ạ.”
Nùng Nùng nghiêng đầu sang một bên, chu môi cãi lại: “Em cũng không đá chăn nhá.”
Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau, Giản Vi đau đầu, vội vàng nói: “Rồi rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, yên lặng một chút nào, đợi mẹ lên tầng thay quần áo rồi dẫn hai đứa đi học.”
Giản Vi lên phòng thay quần áo, đưa hai bạn nhỏ đến trường. Khi về nhà phải đi qua tiệm thuốc mua một hộp thuốc cảm về nhà.
Ngày hè oi ả, trong xe thì bật điều hòa lạnh, nhưng ngoài đường trời lại nóng, nóng nóng lạnh lạnh cứ liên tục đổi chỗ cho nhau, vì vậy Giản Vi lại càng cảm nặng hơn, đành phải xin công ty nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.
Buổi trưa Lâm Cẩn Ngôn gọi điện hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô hàm hồ trả lời đã ăn rồi, nhưng không hề nói chuyện mình bị cảm ra với anh.
Buổi chiều, hai nhóc con tan học về nhà, thấy mẹ nằm trên sofa dưới phòng khách, khuôn mặt đỏ bừng. Hai anh em cuống cuồng, chạy nhào tới gọi mẹ.
Nùng Nùng đưa tay sờ trán mẹ, “A” lên một tiếng, hoảng sợ nhìn anh trai: “Nóng quá… Trán mẹ nóng quá anh ơi…”
Giản Vi đang ngủ, bỗng nghe thấy tiếng hét của con gái mà giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt Nùng Nùng đo đỏ, kéo tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ sao rồi? Mẹ đừng làm Nùng Nùng sợ.”
Giản Vi dở khóc dở cười: “Mẹ chỉ cảm chút thôi, giờ đỡ hơn nhiều rồi, hai đứa nhanh lên tầng thay quần áo đi còn xuống ăn cơm.”
Giản Vi đợi hai nhóc con lên tầng rồi mới uống thêm hai viên thuốc cảm. Trước kia mỗi lần cảm, chỉ cần vài viên thuốc với uống nước ấm liên tục lại có thể khỏe lại rồi, vây mà lần này ốm kéo tới như bị núi đè nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng.
Tối đến, Giản Vi vẫn chóng mặt đau đầu, đành lên tầng nghỉ ngơi sớm hơn mọi ngày. Điều hòa cũng không dám bật, cả người chui vào trong chăn. Ở ngoài cửa, hai bạn nhỏ rón rén bước vào phòng. Tiểu Bạch còn cầm theo một ly nước ấm đầy ắp, bước chân dè dặt sợ nước đổ ra sàn.
Đi tới cạnh giường, Nùng Nùng ngồi lên giường nhẹ nhàng kéo chăn mẹ: “Mẹ ơi, mẹ dậy uống nước ấm đi.”
Giản Vi trong người thì lạnh nhưng ngoài da thì lại nóng, nghe thấy giọng của con gái liền mở chăn ngồi dậy.
Nùng Nùng vội cầm ly nước đưa tới cho mẹ: “Mẹ, mẹ uống nước đi.”
Giản Vi cảm động đến mức hai mắt cũng đỏ lên, muốn ôm hai nhóc con vào lòng nhưng lại sợ lây bệnh cho Tiểu Bạch và Nùng Nùng, chỉ đành uống nước xong rồi cho hai bạn nhỏ quay về phòng ngủ.
Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu ra khỏi cửa.
Đứng ngoài hành lang, Nùng Nùng nghiêng đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu nói với anh: “Anh ơi bọn mình gọi điện cho ba đi.”
Tiểu Bạch gật đầu.
Vì vậy hai anh em dắt tay nhau chạy xuống tầng, gọi điện thoại cho ba ba.
Ở đầu bên kia đang là ban ngày, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong phòng họp, nhìn thấy di động hiện lên số điện thoại ở nhà thì giơ tay ra hiệu tạm ngừng cuộc họp.
Anh cầm di động lên rồi trượt mở màn hình.
Thanh âm mềm mại của Nùng Nùng truyền tới bên tai: “Ba ơi ba đang ở đâu thế? Ba mau về đi, mẹ bị ốm rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn còn tưởng con gái nhớ mình nên mới gọi điện tới, không ngờ lại nhận được tin Giản Vi bị ốm ở nhà, sắc mặt thay đổi, lo lắng ngập tràn, vội đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.
Nùng Nùng ngồi trên sofa, đôi môi nhỏ nhắn chu lên tựa như bác sĩ đang thông báo bệnh trạng với người nhà bệnh nhân: “Ba ơi, mẹ không chịu nghe lời gì cả, buổi tối đi ngủ mẹ đá chăn nên mới bị ốm như thế này đó, ba về phải phê bình mẹ nhiều vào nha.”
Lâm Cẩn Ngôn lo lắng Giản Vi ở nhà, lập tức kết thúc cuộc họp, gọi trợ lý đặt vé máy bay về nhà.
Khi anh về đến nhà đã hơn một giờ sáng, hai nhóc con cũng ngủ cả rồi. Lâm Cẩn Ngôn vừa vào phòng đã thấy nóng nực, nhiệt độ cao như đang ở trong phòng xông hơi, còn Giản Vi thì bọc kín người trong chăn, co ro nằm trên giường.
Lâm Cẩn Ngôn cau mày, sải bước đi tới.
“Vi Vi—” Anh ngồi xuống cạnh giường, đưa tay kéo chăn ra khỏi người cô.
Trán Giản Vi lấm tấm mồ hôi, cả mặt đỏ bừng, nghe thấy giọng nói của Lâm Cẩn Ngôn, mơ mơ màng màng mở mắt: “Ông xã—“
Giọng của cô khản đặc khiến Lâm Cẩn Ngôn cau mày, giơ tay sờ trán cô, chỉ thấy nóng đến vô cùng.
Mặt anh ngưng trọng: “Sao lại nóng như thế này? Em chưa uống thuốc à?” Nói rồi anh ôm Giản Vi vào lòng. Giản Vi ngửi thấy hương thơm quen thuộc nơi anh, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn. Hai tay cô ôm eo anh, đầu vùi vào ngực anh, thanh âm khàn khàn trả lời anh: “Em uống thuốc cảm rồi.”
“Nóng thế này mà uống mỗi thuốc cảm làm sao mà khỏi được.”
Lâm Cẩn Ngôn lập tức gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến nhà khám cho Giản Vi.
Anh tắt điện thoại, vội vàng bế Giản Vi vào phòng tắm.
Phòng tắm sáng trưng, nước chảy ào ào, chốc lát, cả gian phòng mịt mù hơi nước.
Lâm Cẩn Ngôn cởi quần áo Giản Vi, bế cô vào bồn tắm. Nước ấm vừa đủ, cơ thể thích ứng với nhiệt độ nước, chỉ trong phút chốc, mồ hôi đã tuôn ra.
Lâm Cẩn Ngôn cởi âu phục, rồi cởi khuya măng séc, xắn tay áo lên, khom người xoa bóp cho Giản Vi.
Giản Vi ngâm mình dưới làn nước, cánh tay được Lâm Cẩn Ngôn xoa bóp, cảm giác nóng bừng lại xông tới, mồ hôi lại tiếp tục tuôn ra. Được thả mình trong làn nước ấm áp như thế này, cơ thể đã nhẹ đi rất nhiều, vô cùng thoải mái.
Lâm Cẩn Ngôn đã cởi áo, ngồi xuống bồn tắm. Anh đặt chân Giản Vi lên đầu gối mình, vô cùng dịu dàng xoa bóp chân cho cô để mạch máu được lưu thông.
Giản Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh bảo đi công tác một tuần mới về sao?”
“Lịch trình là như vậy, nhưng mà có nhóc con nào đó gọi điện tố cáo với anh.”
Giản Vi ngạc nhiên: “Sao cơ ạ?”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ cười, trả lời cô: “Hôm nay lúc anh đang họp thì đột nhiên Nùng Nùng gọi tới, nói là mẹ không chịu nghe lời, buổi tối ngủ thì đá chăn nên bị ốm, gọi ba về để phê bình mẹ.”
Giản Vi: “….”
—
Lâm Cẩn Ngôn xoa bóp thân thể Giản Vi một lúc lâu, để cô ngâm mình thêm chút nữa rồi anh đứng dậy, cởi quần, đi tới vòi hoa sen.
Phòng tắm trong suốt, không có cửa ngăn cách, Giản Vi cứ ngâm mình trong bồn tắm như vậy rồi đưa mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Anh đứng dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô, tấm lưng gợi cảm, bờ mông đầy đặn, đôi chân còn vừa thẳng vừa dài…
Dù đã kết hôn nhiều năm như vậy, Giản Vi vẫn không bao giờ có sức miễn dịch với dáng người của Lâm Cẩn Ngôn.
Tại sao lại có người đàn ông đẹp trai mà vóc dáng cũng đẹp như thế này chứ, sự nghiệp còn thành công vang dội.
“Ông xã.” Giản Vi nghiêng người tới cạnh bồn, đột nhiên lên tiếng gọi anh.
Lâm Cẩn Ngôn không quay đầu, cười nói: “Nếu em còn tiếp tục nhìn chằm chằm anh nữa thì anh sẽ mặc kệ việc em bị ốm luôn đấy.”
Đi công tác năm ngày nhưng nỗi nhớ cô đã vần vò tâm trí đến điên rồi.
Giản Vi tựa đầu vào cánh tay, mím môi cười: “Kệ chứ, dù gì thì anh cũng không bắt nạt em.”
Cô vừa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn đã tắm xong, tắt nước, đưa ra khỏi phòng tắm, lấy khăn tắm quấn quanh hông rồi anh đi tới trước mặt Giản Vi, cúi đầu hôn môi cô, giọng khàn khàn: “Sao em biết anh sẽ không chứ?”
Giản Vi sững sờ, sau đó vội lùi người về phía sau, che miệng: “Anh điên à, cũng sợ lây bệnh em sao?”
Lời vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn lại cúi đầu phủ xuống môi cô, giữ đầu cô thật chặt, hôn cô càng sâu hơn.
Giản Vi trợn tròn hai mắt, giơ tay lên đẩy anh lại bị anh nắm chặt lấy tay không thể vẫy vùng.
Quấn quít môi hôn một lúc lâu anh mới chịu tha cho cô nhưng ngón tay vẫn mân mê đôi môi anh đào, khóe miệng anh giương lên nụ cười: “Nếu mà lây bệnh cho anh làm em khỏe lên thì anh càng mong hơn mình bị lây hơn.”
Giản Vi nhìn anh, từng mảnh từng mảnh ấm áp tràn ngập trong tim.
Lâm Cẩn Ngôn bế cô ra khỏi bồn tắm, để cô đứng trên thảm rồi cầm khăn tắm lau sạch nước trên người cô rồi mới bế thả người cô lên giường, mở tủ lấy quần áo mặc cho cô. Đang mặc quần áo thì Giản Vi bỗng nhiên chui vào lòng Lâm Cẩn Ngôn, hai tay ôm chầm lấy eo anh.
Lâm Cẩn Ngôn dở khóc dở cười: “Ngoan, mặc quần áo vào đã.”
Nơi mềm mại của cô dán vào người khiến cơ thể anh nóng ran.
Giản Vi vẫn ôm anh không buông, vùi đầu vào lồng ngực anh, giọng khản đặc: “Lâm Cẩn Ngôn, sao anh lại tốt như thế này chứ.”
Hai vợ chồng đã kết hôn nhiều năm như thế, vậy mà anh vẫn luôn yêu thương bảo bọc cô tựa như những ngày đầu. Có một lần các đồng nghiệp tán ngẫu với nhau, mọi người đều nhất trí rằng đàn ông khi yêu và khi kết hôn là hai người khác nhau một trời một vực, vậy mà Lâm Cẩn Ngôn không hề như thế, ngược lại còn càng chiều chuộng bao dung cô biết bao nhiêu.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Em bị ngốc à? Em là vợ anh, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?”
Giản Vi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn bị cô nhìn như vậy, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, anh cúi đầu hôn xuống hàng mi cô, giọng khàn đi: “Ngoan, đừng câu dẫn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đè xuống nóng bỏng đã dâng trào trong lòng mà giúp Giản Vi thay quần áo, giơ tay sờ trán cô, cũng đã không còn nóng như ban đầu, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vừa rồi anh gọi cho bác sĩ rồi để bác sĩ khám qua cho em xem thế nào, chắc bác sĩ cũng sắp đến rồi.”
Giản Vi gật đầu, ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Lát sau, bác sĩ đã đến nhà, kiểm tra lần lượt rồi nói rằng cô bị cảm mạo do say nắng, để cô truyền nước kèm theo đơn thuốc thích hợp.
Giản Vi truyền nước xong đã là hơn ba giờ sáng, Lâm Cẩn Ngôn lái xe chở bác sĩ về nhà sau đó mới quay về chăm sóc cô.
Hai nhóc con không biết đã dậy từ khi nào, một trái một phải nằm bên mẹ, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Giản Vi.
Nùng Nùng còn nghiêng đầu tỏ vẻ người lớn “dạy dỗ” mẹ: “Mẹ, sau này đi ngủ mẹ đừng đá chăn nữa, mẹ nhìn xem mẹ bị ốm thế này, con với anh trai đều lo lắng, ba cũng lo lắng, mẹ là người lớn rồi phải biết chăm sóc bản thân chứ. Trước kia con ngủ cũng hay đá chăn đó, nhưng sau này ba dạy con rằng là con gái thì phải tự biết chăm sóc mình, đấy mẹ xem, giờ con cũng sửa được tật đá chăn rồi nè.”
Giản Vi nghe con gái giáo huấn mình, trong lòng vừa ấm áp vừa buồn cười.
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi, vậy mà vẫn bị con gái quở trách thế này đây.
Giản Vi ngẩng đầu, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi vào phòng, dở khóc dở cười nhìn anh: Anh vào xem con gái anh này.
Lâm Cẩn Ngôn cũng nghe thấy giọng con gái, không nhịn được bật cười, đi tới xoa đầu Nùng Nùng, dịu dàng nói: “Nùng Nùng nói đúng, mẹ lớn như vậy rồi còn đá chăn, đúng là không chịu nghe lời gì cả.”
Nùng Nùng ngồi dậy, kéo tay ba ba, ánh mắt lóe lên: “Ba ơi ba đừng trách mẹ, mẹ biết sai rồi, sau này mẹ sẽ không đá chăn nữa đâu.”
Nói xong nhóc con còn quay đầu hỏi mẹ: “Nhỉ mẹ nhỉ?”
Giản Vi cười gật đầu: “Vâng, mẹ biết sai rồi, sau này nếu không nghe lời sẽ bị ba con phạt thật nặng.”
Nùng Nùng xoa mặt mẹ, nãi thanh nãi khí (*) nói với mẹ: “Mẹ thật ngoan.”
(*) Nãi thanh nãi khí: Giọng bé con ngây thơ ngọt ngào.
Tim Giản Vi như muốn tan đi, cô ngồi dậy ôm con trai con gái vào lòng, nhìn hai bạn nhỏ: “Nào giờ thì về ngủ thôi, mẹ khỏe lại rồi.”
Sau khi Tiểu Bạch và Nùng Nùng quay về phòng, Lâm Cẩn Ngôn mới lên giường, hai tay ôm Giản Vi, thấp giọng dịu dàng hỏi: “Em đỡ hơn chút nào chưa?”
“Em đỡ hơn nhiều rồi.”
“Đầu còn đau không?”
“Không còn thấy chóng mặt nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, mặt anh vùi vào cổ cô, ôm cô càng chặt hơn: “Vừa rồi con gái nói gì em nghe rõ chưa, sau này không được phép đá chăn nữa, đã là người lớn rồi phải biết chăm sóc cho bản thân.”
Giản Vi nhớ tới Nùng Nùng, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cưng chiều cười nói: “Đúng là tiểu quỷ, không biết học ai nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn cũng không nhịn được cười.
Gió đêm rì rào ngoài cửa, thổi bay đi từng tán lá nhành hoa. Ngoại trừ tiếng gió thổi, cả căn phòng chỉ còn một mảnh lặng yên, mọi thanh âm hỗn tạp cũng không thể nghe thấy, lặng đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc kêu.
Hai vợ chồng ôm nhau thắm thiết nằm trên giường. Giản Vi đột nhiên xoay người, hai tay ôm eo Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, thấp giọng nói: “Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ run, hỏi lại cô: “Sao nào?”
“Cảm ơn anh đã yêu em, trao cho một gia đình ấm áp, cảm ơn anh đã tặng cho em hai bảo bối đáng yêu như bây giờ.” Ý cười ngập tràn trên môi nhưng ánh mắt cô lại trở nên hồng hồng ngập nước.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô: “Đáng lẽ anh mới là người phải cảm ơn em.”
Một người bạn gái dịu dàng thương yêu, một gia đình ấm áp trọn vẹn, ấy là hai điều anh chưa bao giờ nghĩ tới trong đời mình.
Giản Vi ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn anh: “Em yêu anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
“Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu em.”
Hết ngoại truyện 3.