• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Rầm!" Chiếc bàn bị đạp đổ nhiều người chỉ đứng im lặng mà không dám lên tiếng: " Các ngươi canh phòng thế nào, một kẻ có thể dễ dàng vào hoàng cung mang người đi?"

" Là do thần quá bất cẩn, mong hoàng thượng tha tội." Lương Hà cúi đầu.
" Nếu không thể tìm ra người thì ngươi nên tự chuẩn bị hậu sự cho mình đi."
" Dạ hoàng thượng."
" Cung Nhĩ."
" Có thần."
" Lệnh đóng tất cả cổng thành không cho bất cứ kẻ nào ra vào, cho người lục soát từng ngõ ngách trong hoàng thành không thể để Bá Dương chạy thoát, dù thế nào cũng phải tìm ra."
" Thần lập tức đi ngay."
" Dám bắt cóc hài tử của ta, kẻ đó đúng là chán sống mà. Ta mà bắt được sẽ chặt hết tay chân của hắn. Triệu Tất chúng ta cũng đi tìm tiểu yêu đi."
" Đừng làm loạn, Vinh nhi biết người bị đưa đi đâu hay không?"
" Ngươi muốn ta ngồi chờ thôi sao? Hắn cũng là hài tử của ngươi đấy cái tên lòng dạ sắt đá này."
" Ta đương nhiên lo lắng hắn nhưng ngươi chạy lung tung thì có ích sao? Niên nhi cũng đã nói sẽ không việc gì."
Niên Du trấn an: " Đúng đó phụ thân, Bá Dương đối với Niệm Vân rất tốt, sẽ không khiến đệ ấy bị thương đâu, người đừng lo, hoàng thượng sẽ nhanh chóng tìm ra đệ ấy thôi."
An Vinh ấm ức liếc nhìn Ngạo Khiết, cậu cũng nhận ra hắn tức giận là thật. Nếu thật sự hắn quan tâm Niệm Vân thì tin tưởng hắn một lần vậy: " Được rồi."
" Hoàng thượng chờ ta nên ta cũng sẽ đợi người quay lại mới dùng bữa." Nét mặt vui vẻ của Niệm Vân khi nói câu đó Ngạo Khiết Vẫn còn nhớ. Ngươi được lắm Bá Dương, tốt hơn hết đừng để rơi vào tay của ta.
Niệm Vân động người thì nhận ra mình hiện tại không thể cựa quậy, xung quanh thì tối đen như mực không thể nhìn thấy gì: " Đây là đâu?" mình đang bị trói.
" Tỉnh rồi sao?"
Nghe giọng nói Niệm Vân có thể lập tức nhận ra: " Bá Dương, huynh đưa ta đi đâu?" Một ngọn nến nhỏ được thấp lên, cậu nhìn ra nơi này là một nơi dùng để chứa đồ, xung quanh có rất nhiều bao lớn chất cao lại không có lấy một cái cửa sổ.
" Ta cứ lo lắng mình ra tay quá nặng khi ngươi ngất đi lâu như vậy." Bá Dương đến gần nới lỏng dây trói cho Niệm Vân: " Thật chất ra thân thể của ngươi từng chịu qua thương tổn lớn khiến sức khỏe yếu hơn rất nhiều."
" Thả ta ra Bá Dương."
" Nếu thả ngươi, ngươi lập tức sẽ chạy về bên cạnh hắn."
" Huynh mang theo ta thì có ích lợi gì chứ?"
" Niệm Vân, ngươi biết rỏ tình cảm của ta lại vẫn có thể nói những lời đó?"
Niệm Vân ngạc nhiên, Bá Dương thích nhân vật phản diện sao? Thế nên lúc đó mới giúp hắn chạy trốn: " Ta là nam nhân."
" Ngươi là kim phụng không phải sao? Như vậy càng không có vấn đề gì."
Lại nữa, ai cũng mang chuyện cậu là kim phụng mà ép người khác phải thích nam nhân giống mình: " Nhưng ta chỉ xem ngươi là bằng hữu mà thôi, huynh cũng biết nếu giữa chúng ta không phải là tình cảm tương đồng thì cũng sẽ không có kết quả gì đúng không?"
" Đừng mang ta so sánh với hắn, ta không thích ngươi chỉ vì muốn cái ngai vàng ấy. Ta chỉ cần có ngươi là đủ, còn hắn lại chỉ cần một kim phụng giúp đế vị của hắn vững chắc, giúp quốc gia của hắn cường mạnh." Bá Dương tức giận: " Hắn thì có gì là tốt? Tại sao từ trước đến nay ngươi chỉ nhìn hắn mà không phải là ta, cho dù hắn gây cho ngươi biết bao tổn thương?"
" Huynh đang nói hoàng thượng sao?" Bá Dương không biết vì yêu cầu của phụ thân cậu là hoàng thượng mới phải chọn một trong hai người là cậu và ca ca nên mới nói vậy. Đương nhiên hoàng thượng sẽ không trái lời của phụ thân cậu rồi.
" Ngươi đừng quá ngu ngốc nữa Niệm Vân, người mà hắn chọn là Niên Du ca ca của ngươi chứ không phải ngươi, mau tĩnh lại đi."
Người mà đáng ra nên nghe những lời đó là nhân vật phản diện chứ không phải cậu, nhưng Niệm Vân không biết phải giải thích làm sao cho Bá Dương hiểu, nói không chừng khi biết cậu không phải Niệm Vân thật sự thì sẽ bị giết cũng nên: " Cho dù thật sự ta đi theo huynh thì huynh cho rằng chúng ta sẽ đi được bao xa chứ?"
" Chỉ cần có ngươi thì ta không cần quan tâm sau đó sẽ thế nào."
" Thật là....!" Muốn đàm phán với Bá Dương xem ta không có kết quả, quan trọng là phải tìm hiểu xem đây là đâu mà tìm cách trốn thoát, thật không biết khi quay trở lại không thấy mình đâu, bị hiểu lầm là bỏ trốn thì hoàng thượng sẽ tức giận đến cỡ nào nữa.
" Ngươi ở đây chờ, ta đi một lát sẽ trở lại ngay."
" Huynh đi đâu?"
" Ngươi không cần phải biết."
" Ân!" Cơ hội đây rồi, Bá Dương không ở đây đào tẩu cũng dễ dàng hơn. Đợi người đi rồi cậu mới loay hoay cố mở dây trói, tuy vừa rồi đã được Bá Dương nới lỏng tránh cho cậu bị đau nhưng vẫn còn chặt quá, dù cố hết sức vặn cổ tay đến chảy máu cũng không có kết quả gì: " Sao lại khó mở ra như vậy, nếu có con dao nhỏ của mình ở đây thì tốt quá...a...đau." Bị cột cứng vào cột như này thì muốn kiếm vật bén để cắt dây cũng không thể. Hazzz, sao mình luôn gặp phải xui xẻo thế này.
" Cạch...cộp!"
Có tiếng động hướng Bá Dương vừa rời đi khiến Niệm Vân lo lắng: " Trở về nhanh như vậy?" Không thể để hắn thấy tay mình đã chảy máu, nếu biết cậu muốn trốn đi thì chỉ sợ sợi dây này mỗi lúc sẽ càng bị cột chặt hơn thôi.
" Bịch bịch..!"
Tiếng bước chân ngày càng gần, Niệm Vân thấy bóng người thì ngạc nhiên, không phải Bá Dương. Dáng người nhỏ nhỏ, trên người bận y phục trắng, đôi mắt lanh lợi cái môi nhỏ ửng hồng há ra ngạc nhiên mà nhìn cậu, người phải có biểu hiện đó phải là cậu mới đúng chứ: " Ngươi....!"
Người nọ dò xét Niệm Vân rồi chống nạnh: " Ngươi đang chơi trò gì ở đây vậy?"
" Ta cũng đang muốn biết đây."
" Ngươi là ai?"
" Ta cũng muốn hỏi câu đó." Mà khoan, nếu người y phục trắng này không biết mình là ai thì không phải đi chung với Bá Dương, cậu mừng rỡ: " Ngươi có thể giúp ta được không."
" Không phải ngươi tự trói mình lại sao?"
" Đương nhiên là không rồi."
Cái môi tinh nghịch cười mủm mỉm: " Vậy ngươi chính là ngươi mà hoàng đế Hàn Long đang cho người lục kiếm khắp nơi, Niệm Vân?"
" Ngươi biết ta?"
" Đương nhiên, bên ngoài đang xôn xao đi tìm ngươi kìa. Không ngờ người tìm ra ngươi đầu tiên lại là ta hí hí."
" Ngươi....ngươi giúp ta trốn thoát được không."
" Được rồi." Cái dáng người nhỏ chạy đến ngồi xuống: " Ngươi chảy máu rồi."
" Không sao, mau giúp ta cởi trói đi."
" Ừ, mà cái người bắt ngươi đâu? Ta cứ nghĩ hắn phải đưa ngươi chạy xa lắm rồi chứ."
Niệm Vân cắn răng chịu đau: " Chỉ mới đi khỏi thôi, nếu không nhanh lên thì hắn sẽ quay trở lại. Nhưng mà chúng ta đang ở đâu vậy, có phải đã ra khỏi thành?"
" Không có, ngươi vẫn đang ở trong hoàng cung mà."
" Sao cơ?"
Người nọ cười cười: " Người bắt ngươi xem ra rất thông minh, hắn biết nếu trốn đi thì không thể ra khỏi thành vị ngay lập tức các cửa thành sẽ bị đóng lại, chi bằng trốn lại trong cung sẽ không ai ngờ tới. Khi mọi người tìm không có kết quả sẽ cho rằng người bị mang đi xa rồi thì mở rộng phạm vi tìm kiếm mà mở cổng, lúc đó cùng đưa ngươi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn."
" Vậy đây là?"
" Là nơi chứa lương thực của hoàng cung đấy, ta đang trốn một người nên lén vào đây núp, nhờ vậy mà phát hiện ra ngươi." Cậu nhăn mặt: " Sao mở mãi không ra?"
" Ngươi tìm xem có thứ gì có thể cắt dây được hay không...a...!" Niệm Vân muốn tái cả mặt khi không biết từ lúc nào Bá Dương đã trở lại.
Nhìn cái cục bông trắng kia đang muốn cởi trói cho Niệm Vân hắn lạnh giọng: " Ngươi là ai?"
" A....ta chỉ là đi ngang qua thôi, ngươi cứ mặc kệ ta đi ha ha ha." Giả lơ muốn bỏ đi thì cậu bị nắm lại.
" Ngươi muốn chạy?"
" Ta không chạy, ta quay lại được chưa." Đưa luôn hai tay lên trước mặt Bá Dương: " Này ngươi cũng trói ta lại là được rồi, tuyệt đối đừng giết người diệt khẩu nha."
Niệm Vân muốn chảy mồ hôi với tên này, cả hai bị trói vào cùng một chỗ mà xem cậu vẫn tỉnh rụi, trong miệng còn ừ à hát, Niệm Vân thật nhỏ tiếng: " Ngươi vẫn còn tâm trạng như vậy sao?"
" Không thì phải làm thế nào bây giờ? Trong này ngươi muốn la gào thì bên ngoài cũng không nghe thấy đâu."
" Thật là....cũng do ta liên lụy ngươi, xin lỗi."
Cậu nhịp nhịp chân: " Không cần xin lỗi, ta tên Cung Ân Ly ngươi gọi ta là Ân Ly đi."
" Ân Ly, ngươi không sợ sao?"
Ân Ly mỉm cười: " Không sợ, bình thường ta có trốn cách nào cũng bị tìm thấy nên rất không hứng thú. Bây giờ lại rất có ích, hắn sẽ nhanh tìm tới thôi."
" Hắn?"
" Ừ!"
Bá Dương trông Ân Ly khá quen mắt nhưng lại không nhớ tên tiểu tử này là ai, cũng không quan trọng. Đợi thời cơ thích hợp đưa Niệm Vân đi rồi bỏ tên đó lại đây, nếu không có người phát hiện ra cứu hắn thì cứ xem như mạng hắn không lớn đi.
Niệm Vân tò mò: " Thật sự sẽ tìm thấy chứ?"
" An tâm, ta chạy đường nào cũng không thoát."
" Rầm Rầm....!"
Ân Ly cười khì: " Đấy ngươi xem, rất nhanh có phải không?"
" Ân!"
Bá Dương cầm lên thanh kiếm ra cửa kho thì cửa đã bị phá, kẻ bận hắc y bào xuất hiện trước mặt hắn làm cả người đột nhiên run lên, cả cơ thể không cử động được. Kẻ đó đi qua làm Bá Dương phải lạnh người, tại sao người này lại ở đây? Đừng nói cục bông gòn trắng mà hắn bắt trói vừa rồi lại là...!
Đi tới trước mặt Niệm Vân và Ân Ly, Minh Hạo chắp hai tay sau lưng đứng thẳng người: " Ân nhi, ngươi làm gì ở đây?"
" Phụ Hoàng, lại bị người tìm thấy rồi." Ân Ly cười tươi, không biết từ lúc nào dây trói trên tay cậu đã rơi ra mà nhào vào lòng người kia: " Cứ nghĩ lần này sẽ trốn được lâu hơn chứ."
Minh Hạo nhìn người còn lại vẫn đang bị trói: " Ngươi?"
" Phụ hoàng, hắn là Niệm Vân mà hoàng đế Hàn Long đang tìm kiếm đấy, mau cứu hắn đi."
" Thì ra là ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK