" Ngươi sẽ làm hoàng hậu của ta."
" Người đùa sao?"
" Ta chưa bao giờ nói đùa."
" Ân...!" Có phải hoàng đế rơi xuống núi xong thì va đầu vào đá không?
An Vinh khoanh tay trước ngực: " Tiểu tử người thật sự muốn chọn Niệm Vân?"
" Cửu hoàng thúc người nói không được sao?"
Hai người không khí khá nặng nề bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng An Vinh lại là người bỏ cuộc, cậu thở ra: " Được rồi, ban đầu là ta kêu ngươi lựa chọn vì vậy ta cũng sẽ không ý kiến gì nữa. Ta chỉ có một thắc mắc, tại sao lại là Niệm Vân mà không phải Niên Du?"
Ngạo Khiết quay sang nhất bổng Niệm Vân còn đang thờ người ra vì ngạc nhiên để cậu ngồi trên đùi mình: " Đơn giản chỉ vì ta có hứng thú với hắn."
" Hắn là hài tử của ta, nếu ngươi không nghiêm túc thì đừng có động vào."
" Ngay từ đầu không phải người ép ta phải chọn một kim phụng làm hoàng hậu hay sao? Cho dù muốn hay không muốn cửu hoàng thúc biết ta chưa từng trái ý muốn người?"
" Bởi vì nếu là Niên Du ta tin người sẽ không có lý do gì tổn hại hắn, nhưng Niệm Vân lại khác, ai biết ngươi buồn bực không vui lúc nào mà mang hắn ra hả giận?"
" Ta sẽ không làm vậy." Ngạo Khiết nắm lấy cằm Niệm Vân nâng lên rồi thản nhiên áp môi mình lên môi cậu.
" Ngươi....!" Mặt An Vinh đỏ bừng lên rồi bỏ ra ngoài: " Tiểu tử ta nuôi dạy từ nhỏ lại dám hôn nhi tử của ta trước mặt ta." Lũ nhóc bây giờ lớn hết rồi!
Cảm nhận cái gì mềm mềm ấm ấm trên môi mình mặt Niệm Vân xanh lại, nụ hôn đầu của ta a, không phải người ta yêu cũng thôi đi ta cũng chưa yêu ai, nhưng hắn lại là nam a. Cậu vùng vẫy đẩy ra Ngạo Khiết: " Người làm cái gì vậy hả?"
" Ngươi còn không biết ta đang làm gì?"
Dùng tay áo chùi chùi cái miệng nhỏ của mình Niệm Vân ấm ức nhìn Ngạo Khiết: " Đương nhiên là ta biết nhưng mà vẫn phải hỏi."
" Ngươi thấy lạ sao?"
" Người điên rồi a, ta là nam nhân nếu bị một tên nam nhân khác hôn thì đương nhiên phải lạ rồi."
Dám mắng hắn điên? Cái gan của Niệm Vân đúng là càng ngày càng lớn: " Nếu là một nam nhân bình thường đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng ngươi lại là kim phụng."
" Ta? Kim phụng?"
" Ngươi là hài tử của cửu hoàng thúc, lẽ nào lại không phải?"
" A!" Tại sao lại quên mất việc này, phụ thân của ta là kim phụng hoàng hậu của phụ hoàng ta, đừng nói hoàng đế cũng...? Niệm Vân cười hì hì rồi tìm đường leo xuống khỏi người Ngạo Khiết: " Hoàng thượng tha ta đi, không cần phải bắt nạt ta a."
Không cho Niệm Vân đường thoát Ngạo Khiết càng ôm cậu chặt hơn: " Cho ngươi cơ hội thoát thân ngươi lại bỏ lỡ, bây giờ đừng mong thoát khỏi tay ta."
" Ta chỉ muốn làm người tốt chứ không muốn làm hoàng hậu của người đâu a hoàng thượng. Lúc đó người bị thương vì cứu ta, ta làm sao mà bỏ đi được như vậy là người xấu rồi."
" Chính vì ngươi như vậy đã khiến ta phải thay đổi quyết định, nếu ngươi vẫn như trước đây ta đã tự tay giết ngươi rồi."
" Người như vậy là ép người vào được chết đấy." Ta muốn trốn thật muốn trốn đi ngay mà. " Người nhìn kỹ lại đi, ta là Niệm Vân người mà hoàng thượng rất ghét!"
" Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?"
" Vì sao lại nhất định phải là ta chứ?"
Ngạo Khiết đột nhiên im lặng nhìn Niệm Vân rồi đưa tay chạm lên mi mắt cậu: " Bởi vì ngươi nhìn ta như vậy, trong đó không chứa đậy bất cứ điều gì, chỉ là đang nhìn ta mà thôi."
" Ân!" Cùng Ngạo Khiết đối khẩu cả buổi trời cuối cùng cũng không đấu lại hắn, rất may hắn còn phải lo chính vụ nên đã rời đi cậu cũng có thời gian mà đến dược phong. Lần trước cậu trở ra nơi đó giống như một đống rác vậy: " Biết vậy mặc kệ hắn sống chết làm sao, hối hận cũng muộn rồi."
" Ngươi đúng là không biết điều mà."
Nghe tiếng nói Niệm Vân nhìn phía xa thì thấy Niên Du cùng một vài người nữa: " Ca ca?" Cậu vội chạy tới vui vẻ ôm cánh tay Niên Du: " Ca ca sao lại ở đây?"
" Niệm Vân?"
Nhìn người đứng phía trước, đúng là mỹ nhân nha, nhưng mang cả một đống thứ đồ trên đầu nàng ta không thấy nặng sao? Niệm Vân ghé qua tai Niên Du: " Ca ca, ai đây vậy?"
" Là phi tần của hoàng thượng, công chúa Kinh Dương vừa đến đấy. Đệ đừng làm gì hồ đồ biết chưa?"
" Ân." Thì ra là một trong rất nhiều bà vợ của hoàng thượng nha, người đúng là có phúc mà không biết hưởng, đã có phi tử đẹp như vậy còn muốn cậu làm hoàng hậu làm gì.
" Ngươi lại là ai nữa đây?" Mẫn Huệ xem thường dò xét trên người Niệm Vân, thì ra ngoài kẻ được đồn đại rất được lòng hoàng thượng là Niên Du còn có một tên mặt trẻ con này nữa, đúng là Hàn Long nhiều nam hài xinh xắn mà.
" Ta là Niệm Vân đệ đệ của huynh ấy."
" Hỗn xược." Cung nữ bên cạnh Mẫn Huệ lớn tiếng: " Ngươi là cái thứ gì, nói chuyện với tần phi nương nương lại dám dùng thái độ đó?"
" Ta trước giờ vẫn nói như vậy mà, có gì sai đâu?"
" Tam cung lục viện ngoài hoàng thượng thì chỉ có 8 cung tần, ta còn là công chúa Kinh Dương ngươi là người gì mà dám ăn nói như vậy?"
Chớp chớp mắt to tròn Niệm Vân thật không nghĩ ra mình vừa rồi có nói gì không phải: " Các người thật là phức tạp quá đi, hỏi thì ta trả lời cũng không vừa ý vậy chứ phải xem như không nghe thấy mới là đúng hay sao?"
" Ngươi...!"
" Niệm Du là đệ không đúng, khi nói chuyện cùng Mẫn Huệ nương nương không thể tự xưng ta ngươi."
" Đệ trước giờ cho dù nói chuyện cùng hoàng thượng cũng thế thôi, tại sao nói cùng nương nương thì không thể."
" Niệm Vân....!" Tiểu đệ của cậu không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, sao có thể nói như vậy, cậu không biết phụ nữ khi ghen đáng sợ thế nào sao?
Lời nói của Niệm Vân vào tai Mẫn Huệ rõ ràng là đang khiêu khích nàng, ai không biết tuy nói có tám người được phong làm tần phi nhưng vẫn chưa ai có phúc được hoàng thượng thị tẩm, hắn lại là đang muốn thị uy mình: " Ngươi cho rằng như vậy đã lấy được lòng của hoàng thượng rồi sao, đến cùng cũng chỉ là một tên nam sủng tầm thường mà thôi."
Niệm Vân chọt chọt tay Niên Du: " Ca ca, nam sũng là cái gì?"
Niên Du nghe hỏi cậu hơi đỏ mặt ghé sát tai Niệm Vân thì thầm to nhỏ.
Đổi từ vẻ mặt ngạc nhiên sang xấu hổ Niệm Vân la lớn: " Gì chứ, nam....nam sủng là như vậy? Ta không có phải nha, là con gái sao có thể nói những lời xấu hổ mà không biết ngượng như vậy chứ. Chúng ta đi thôi ca ca!"
" Khoan đã Niệm Vân."
" Đi nhanh, nói chuyện với người như vậy lát nữa ngay cả huynh cũng sẽ bị nói không ra gì mất."
" Các ngươi đứng lại đó."
Niệm Vân kéo Niên Du đi còn không quên quay lại thè lưỡi nhái vị công chúa đang tức tối kia: " Muốn làm cái gì sủng của hoàng đế thì các người đi mà làm, lần sau còn cùng ca ca và ta nói như vậy ta sẽ độc chết ngươi." Phải chế thuốc khiến họ không nói được vài ngày mới được, dám nói mình là nam sủng. Vừa bị hoàng đế hôn còn chưa đòi nợ được đây này.
Mẫn Huệ không phục dậm chân tức giận: " Dám không xem ta ra gì."
" Nương nương đừng nóng, người chỉ vừa tiến cung Hàn Long nhiều điều còn chưa biết nên không thể chỉ vì hai tên đó mà làm hư đại sự cả đời."
" Ngươi mau đi điều tra thân phận thật sự của bọn chúng đi."
" Vâng nương nương."
Niên Du che miệng cười khúc khích: " Đệ đúng không biết sợ là gì mà, ngay cả tần phi của hoàng thượng cũng không nể mặt."
" Huynh cười cái gì, là nàng ta nói đệ cái gì nam sủng trước mà."
" Mà có thật đệ muốn độc chết người ta không?" Lới Niệm Vân nói vừa rồi cũng khiến Niên Du lo nghĩ nhiều, trước kia các phi tần của Ngạo Khiết bị cậu hạ độc cũng không phải là ít a.
" Đệ chỉ dọa nàng ta thôi, cái đệ chế là thuốc giải chứ không có thuốc độc đâu huynh đừng lo."
" Đệ đã biết nói vậy là được rồi, mà hôm qua làm ta lo lắng quá. Nghe đệ bị rơi xuống vực ta đến giờ vẫn còn sợ, đêm qua khi thấy hoàng thượng bồng đệ trở về mới an tâm."
" Huynh nói hoàng thượng bồng đệ trở về?"
" Đúng rồi, huynh cũng bất ngờ lắm. Hoàng thượng có lòng kiêu hãnh rất cao nên khi thấy người bồng đệ như vậy thật đúng là dọa huynh sợ, còn có đưa đệ đang ngủ thẳng đến Minh Long điện nữa."
" Ca ca này, huynh có từng nghĩ mình sẽ trở thành hoàng hậu bao giờ chưa?"
Niên Du bình tĩnh: " Đương nhiên, ngay từ đầu chúng ta đến đây thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Vì hoàng thượng cứ tỏ ra chán ghét đệ trước kia nên ta cho rằng trách nhiệm này người phải gánh sẽ là huynh."
" Vậy ngay từ đầu huynh đã biết?"
" Chúng ta thừa hưởng dòng máu Kim Long của phụ thân nên dường như thân phận cũng trở nên đặc biệt hơn, phụ thân lại muốn Hàn Long do hoàng thượng trị vị vững mạnh nên một trong chúng ta trở thành hoàng hậu của người là điều không thể tránh khỏi. Chính vì vậy năm 12 tuổi đã bị đưa đến đây cũng đã 6 năm rồi."
" Ai da!" Niệm Vân vò đầu.
" Đệ sao vậy?"
" Nếu huynh đã chuẩn bị tâm lý trước như vậy sao không nhanh nhanh trở thành hoàng hậu đi, bây giờ thì đệ phải làm sao đây?"
" Đệ phải biết, tuy nói Kim phụng là số mệnh mẫu nghi thiên hạ nhưng nếu giữa đế hậu không có tình yêu chân thành thì xem như đổ sông đổ bể. Hoàng thượng cùng huynh đã lâu như vậy cũng không có gì tiến triển, dù hoàng thượng đối với huynh rất tốt cũng chỉ là cố gắng làm tròn trách nhiệm, còn huynh cũng xem người là một vị huynh trưởng không hơn."
" Hoàng thượng bây giờ lại đổi ý muốn đệ làm hoàng hậu của người phải làm sao?"
" phải rồi hoàng thượng muốn.....đệ nói cái gì?" Niên Du ngạc nhiên
" Thì hoàng thượng muốn đệ làm hoàng hậu, có phải người bị bệnh rồi không?"
Niên Du cười thật tươi: " Tốt quá rồi Niệm Vân."
" Huynh nói tốt? tốt chỗ nào chứ?"
" Đệ không phải rất thích hoàng thượng hay sao?"
Niệm Vân như muốn nhảy nhỏm lên: " Đệ như thế lúc nào chứ?"
" Đệ giết nhiều phi tần của hoàng thượng, thậm chí ghen ghét cả huynh chính đệ cũng thừa nhận kia mà, bây giờ cuối cùng hoàng thượng cũng chú ý đệ rồi, đương nhiên là việc rất tốt."
Niệm Vân thờ người ra: " Thích hoàng thượng?" Nói vậy nhân vật phản diện thích hoàng thượng, không phải ghét mà là thích a? Ta không muốn a, ta là con một của ba mẹ a, ta không thể lấy một nam nhân được. Không đời nào!"
Danh Sách Chương: