Trong lòng Du Chu cực kì thấp thỏm, nghe mẹ Thiệu nói xong mới nhẹ nhõm đôi chút.
Thiệu Vinh phản đối bảo: “Bánh trôi thì ngon lành chỗ nào, con không thích ăn.” Hắn rất bất mãn với mẹ Thiệu và cụ Thiệu, lần nào dắt Du Chu tới cửa cũng bị bọn họ chiếm đoạt, hết trò chuyện rồi lại đánh cờ. À, cộng thêm hai thằng cháu trai của hắn nữa chứ, cứ hễ thấy Du Chu lại đòi Du Chu chơi cùng chúng nó, cái gì mà làm thủ công, bịt mắt bắt dê, chơi game. Còn hắn thì sao? Vừa đếch được chạm vào Du Chu vừa phải nghe bố hắn xụ mặt chỉ trích.
Mẹ Thiệu nghe Thiệu Vinh nói thế bèn ngoài cười nhưng trong không cười bảo: “Bố cậu đang chờ cậu ở phòng sách đấy.”
Thiệu Vinh tức nổ phổi xoay người đi lên phòng sách trên lầu. Mẹ Thiệu kéo tay Du Chu hỏi: “Hôm qua Thiệu Vinh có bắt nạt cháu không? Thằng oắt này xấc xược lắm, từ bé nó đã là bạo chúa nói nhẹ chẳng nghe mà đòn roi cũng vậy nốt.”
Du Chu nói: “Không có ạ.”
“Nếu lần sau cháu không muốn đến cứ nói thẳng cho nó biết, đừng gạt nó nữa nhé.” Mẹ Thiệu thở dài bảo, “Nó ghét nhất là kẻ khác lừa gạt nó. Điều này cũng tại ngày xưa cô và bố nó bận rộn quá, chưa bao giờ hoàn thành những lời hứa tốt đẹp với nó, chờ cô chú phát hiện tính tình nó càng ngày càng ngang ngược thì đã muộn lắm rồi. Tiểu Chu à, cô cũng chả chịu nổi cái nết tồi tệ của nó đâu, nhưng bản tính của nó vốn không xấu. Cô có thể nhìn ra nó không đối xử với cháu giống như vậy.”
Nó ghét nhất là kẻ khác lừa gạt nó.
Nó không đối xử với cháu giống như vậy.
Mẹ Thiệu khiến trái tim Du Chu hẫng một nhịp. Mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt quan tâm của mẹ Thiệu, Du Chu mới hồi phục tinh thần ấp úng đáp: “Anh ấy rất tốt… Anh ấy rất tốt.”
Đôi khi Du Chu sẽ ghen tị với Thiệu Vinh, cậu ghen tị Thiệu Vinh chưa bao giờ e ngại tầm mắt của kẻ khác, ghen tị Thiệu Vinh có thể dễ dàng thực hiện mọi điều mà cậu chẳng dám làm.
Cậu ở bên cạnh Thiệu Vinh nhìn hắn sống phóng khoáng tự do, cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Nếu như nói Thiệu Vinh là trời sinh ánh nắng chói chang, vậy cậu chính là bóng đen nơi góc khuất tầm thường nào đó. Biết đâu tương lai sẽ có một ngày cậu bỗng trở nên mạnh mẽ, trở nên dũng cảm và cứng rắn hơn, bởi vì trong thế giới của cậu đã từng có ánh nắng chiếu rọi. Dẫu cho đối với bọn họ đấy chỉ là dừng lại trong phút lơ đãng mà thôi.
Sau mồng một khách khứa ghé Thiệu gia đông đúc đâm ra không tiện từ chối xã giao lắm, Thiệu Vinh cũng phải đến. Du Chu chẳng thể nào đi theo, phần lớn thời gian đều ở nhà chơi cờ cùng cụ Thiệu hoặc nghiên cứu thực đơn đọc giáo trình trong phòng, ngoan ngoãn ghê gớm. Tới ngày mồng năm đương lúc Du Chu đang ghi chép kiến thức trên giáo trình, cuối cùng bạn tốt WeChat lại tìm đến lần nữa, hỏi:【Cậu và Thiệu Vinh thế nào rồi?】
Du Chu hơi rén, cậu trả lời:【Xin lỗi.】
【Cậu xin lỗi làm gì, là tại tôi chủ động bắt chuyện với cậu trước, cậu lại chẳng lật tẩy tôi. Hầy, nếu sớm biết cậu chính là ‘Kì tích’ ấy thì tôi nào dám nói hươu nói vượn nhiều như vậy.】Rõ ràng bên kia cực kì muộn sầu,【Do cho tôi lắm mồm mà ra, chuyển tiếp bức ảnh cơm Tất niên mà cậu gửi trong nhóm cho nó để trêu nó. Mấy hôm nay tôi không tìm cậu tám nhảm thứ nhất là bận đón Tết chưa có thời gian, thứ hai là sợ nghe được tin xấu, ví dụ như phải tới bệnh viện thăm cậu gì gì đó… Thế thì tội tôi hết rửa sạch.】
【Anh ấy không bạo lực đâu.】Du Chu đáp, suốt hai năm ở bên cạnh Thiệu Vinh, Thiệu Vinh chưa bao giờ động tay động chân với cậu.
【Tự dưng tôi nghi ngờ kẻ mà cậu nói và kẻ mà tôi quen đếch phải cùng một người.】Bên kia cảm khái,【Tôi còn bị nó dần nhừ tử vài lần nè, chẳng lẽ tôi tự đấm mình chắc?】
Du Chu chẳng biết nên trả lời kiểu gì.
【Giời ạ, tâm trạng tôi bây giờ phức tạp vãi.】Bên kia bảo【Cậu tuyệt đối đừng để bụng những chuyện tôi từng nói trước kia, Thiệu Vinh đối xử với cậu rất đặc biệt, dẫu sao tôi chưa từng bắt gặp nó đối xử với ai như vậy cả. Túm cái quần lại là, tôi thấy nó thực sự quan tâm đến cậu. Hiện tại cậu đang ở đâu đấy Ngư Thần? Chúng ta ra gặp nhau tâm sự tí nhá?】Chính mình gây rắc rối, anh ta nghĩ bản thân nên giải thích đàng hoàng tránh nguy cơ bị Thiệu Vinh phát hiện lại lột sạch da.
【…Tôi đang ở nhà Thiệu Vinh.】Du Chu do dự trả lời.
Bên kia bỗng lặng thinh cả buổi trời.
Đợi hồi lâu sau anh ta mới nghi ngờ hỏi:【Tầm này thì chắc Thiệu Vinh bị lôi đầu về nhà rồi nhỉ? Cậu đang ở trong căn hộ của nó hay về Thiệu gia chung với nó?】
【…Về chung.】
Bên kia lại im thin thít cực kì lâu, cuối cùng nhịn hết nổi bùng nổ ——
【Đệt!】
【Thôi được coi như tôi chưa nói gì!】
【Cậu và nó cứ yên ổn hẹn hò đi, nó đối xử với cậu đặc biệt vãi chưởng luôn.】
【Những chuyện tôi kể cậu trước kia cậu tuyệt đối đừng nói cho Thiệu Vinh nghe, tôi không muốn vào bệnh viện đâu. Hồi xưa tôi chướng mắt thằng nhãi Úc Ngôn nên mới ghét lây cái bọn thích chơi cùng thằng nhãi đó, khẩu nghiệp vô tội vạ lắm, cậu chớ có tin —— à mà thôi, bây giờ cậu mau xóa sạch lịch sử trò chuyện đi, mất công Thiệu Vinh xem di động cậu lại chạy tới tìm tôi tính sổ nữa.】
Du Chu muốn giải thích đôi câu, song bên kia chợt spam một đống tinh nhắn “Xóa giùm cái”. Du Chu hết cách rồi, đành phải xóa sạch lịch sử trò chuyện đoạn chụp màn hình gửi cho đối phương xem, lúc này đối phương mới chịu ngừng.
Bấy giờ Thiệu Vinh mở cửa bước vào phòng, trên người còn ám mùi rượu. Thiệu Vinh chưa uống say mấy, song khi thấy Du Chu ngồi dưới ánh đèn tựa như cậu học trò, trước mặt còn đặt một cuốn tập dùng để ghi chép nom đàng hoàng xiết bao, hắn bỗng cảm giác mình vừa đặt chân vào một thế giới khác. Thế giới này tĩnh lặng ôn hoà, hoàn toàn chẳng tồn tại những tranh chấp lợi ích hay hợp tác lợi ích, những son phấn lụa là hay yến tiệc linh đình.
Thiệu Vinh đóng cửa lại đi đến chỗ Du Chu, hắn cầm cuốn tập trước mặt cậu mở ra, phát hiện trên trang giấy toàn là thực đơn với các món ăn tâm đắc, hắn tiện tay ném trở về mặt bàn khom lưng hôn lên bờ môi Du Chu. Ác ý mà truyền vị rượu cho cậu, Thiệu Vinh ôm chặt eo của cậu nói: “Giỏi lắm bác sĩ Du, nếu cậu để ý tới việc lấy lòng tôi bằng để ý tới việc bếp núc thì tốt rồi. Nào, nếu đã hứng thú với mấy việc ăn uống như vậy thì tôi sẽ kiểm tra thử xem, đêm nay tôi uống rượu gì?”
Du Chu vốn dĩ đâu giỏi uống rượu, làm sao mà đoán ra nổi? Cậu bèn trả lời thành thật: “Em không biết.”
Thiệu Vinh nói: “Không được, tôi phải gợi ý cho cậu thêm lần nữa.” Dứt lời hắn lại tiếp tục hôn Du Chu. Thiệu Vinh gợi ý hết lượt này sang lượt khác, hôn nhiều đến nỗi Du Chu cảm giác môi lưỡi mình sắp bị Thiệu Vinh ăn luôn rồi, kế đấy hắn ôm Du Chu lên giường mượn rượu bắt nạt.
Ngày hôm sau Du Chu rời giường muộn hơn mọi khi rất nhiều, thậm chí bỏ qua cả giờ ăn sáng của Thiệu gia. Thiệu Vinh chẳng thèm quan tâm mà rời giường dẫn Du Chu xuống lầu kiếm ăn. Thấy Du Chu lo lắng thấp thỏm, Thiệu Vinh bèn dịch ghế tới gần cậu, tay chống lên thành ghế thơm đôi má Du Chu.
Du Chu sợ hết hồn, cậu nhìn dáo dác xung quanh, sợ mẹ Thiệu sẽ bắt quả tang.
Thiệu Vinh khoái ngắm bộ dạng này của Du Chu nhất, ngắm kiểu gì cũng chẳng ngấy. Hắn lại thơm má Du Chu hai phát nữa, hết sức tàn nhẫn chế giễu: “Bọn họ đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Hơn nữa bọn họ đều chấp nhận đứa ‘Con dâu’ này rồi, cậu còn sợ cái quái gì nữa hả? Chẳng lẽ tôi không thể hôn vợ mình à?”
“Hổng, hổng giống mà.” Du Chu lắp bắp, “Không nên hành xử như vậy trước mặt người lớn.”
“Được được được.” Thiệu Vinh hôn cậu cái chụt, “Vợ anh nói gì cũng đúng.”
Vành tai Du Chu đỏ bừng cố gắng đẩy Thiệu Vinh ra, trưng điệu bộ muốn tập trung ăn sáng.
Thiệu Vinh lùi về sau tựa trên ghế của mình, nhếch môi nhìn Du Chu. Phòng ăn bắt ánh sáng rất tốt, toàn thân Thiệu Vinh đều thấm đượm trong ánh nắng vàng, hắn có một đôi mắt cực kì cuốn hút, lúc cười lên trông anh tuấn vô cùng. Hắn thấy Du Chu xơi cơm nghiêm túc, bộ dạng nhai kĩ nuốt chậm nom cứ như đang thưởng thức món ngon tuyệt thế, bấy giờ Thiệu Vinh mới chịu uể oải mà ăn sạch phần của mình.
Chờ cả hai dùng bữa xong xuôi thì cụ Thiệu ra ngoài tản bộ đã trở về, hơn nữa còn dẫn theo kẻ nào đó. Du Chu ngẩng đầu nhìn thử, lập tức ngây người.
Kẻ đi bên cạnh cụ Thiệu chính là Úc Ngôn. Bề ngoài Úc Ngôn còn xinh đẹp hơn trên ảnh nhiều, chỉ riêng đứng ở nơi ấy đã có thể hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người. Càng hiếm hoi hơn chính là, rõ ràng tướng mạo xuất chúng là thế, song trông cậu ta lại chẳng hề kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình có giáo dưỡng tốt, lời nói và cử chỉ đều hào sảng phóng khoáng. Cụ Thiệu luôn luôn nghiêm túc kiệm lời cứ hàn huyên dọc đường với cậu ta suốt, khuôn mặt cũng ngậm ý cười.
Nom giống hệt ông cháu ruột vậy.
Cho dù là Thiệu Vinh, chỉ sợ cũng không tài nào khiến cụ Thiệu vui tới thế được.
Úc Ngôn cũng nhìn thấy Du Chu, cậu ta đoán có lẽ Thiệu gia đã biết rõ về sự tồn tại của Du Chu rồi, nhưng tuyệt đối chả ngờ rằng sẽ trực tiếp chạm mặt Du Chu tại Thiệu gia. Chẳng lẽ Du Chu thực sự đã nhận được sự đồng ý từ tất cả thành viên trong nhà? Có một giây như thế, nụ cười trên mặt Úc Ngôn chợt cứng đờ.
Song đấy cũng chỉ là có một giây như thế mà thôi, nhanh tới nỗi chẳng ai bắt giữ kịp. Úc Ngôn tự nhiên mở miệng hỏi cụ Thiệu: “Ông Thiệu ơi, đây là ai vậy ạ? Sao trước kia cháu chưa bao giờ gặp.”
Cụ Thiệu cũng chả kiêng kị: “Đây là Du Chu, bạn trai Thiệu Vinh, năm nay là lần đầu tiên ghé nhà ông ăn Tết.”
Du Chu hơi bồn chồn ngoảnh sang phía Thiệu Vinh. Thiệu Vinh vẫn duy trì bộ dạng hờ hững ấy, hắn nhếch môi nhìn Úc Ngôn như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp. Chẳng cần nghi ngờ, hôm nay Úc Ngôn cực kì xinh đẹp – là nét đẹp phi giới tính, bản thân cậu ta vốn thuộc tạng người nhỏ con, hôm nay còn mặc quần áo thể thao trắng toát nhàn nhã trông thật giống cậu thiếu niên vừa chạy đến từ bãi tập.
Đây là tuýp người mà Thiệu Vinh thích nhất. Nghe thấy cụ Thiệu giới thiệu Du Chu cho Úc Ngôn, Thiệu Vinh ung dung nở nụ cười, thậm chí còn kéo Du Chu vào ngực mình bình tĩnh nói: “Bọn Đại Lực đều gặp hết rồi, nhưng cậu đang ở nước ngoài nên chưa có cơ hội để cả hai gặp nhau.”
Sống lưng Du Chu sượng ngắt, chẳng biết phải ứng phó trường hợp thế này kiểu gì.
Chẳng phải Thiệu Vinh thích Úc Ngôn ư? Sao anh ấy có thể thờ ơ thốt ra những lời như vậy với Úc Ngôn?
Du Chu bồn chồn túm chặt cánh tay Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh nhận ra động tác của Du Chu, hắn quan sát Du Chu đang bị mình ôm chầm vào lòng, bề ngoài của Du Chu thanh tú, mặt mũi thanh tú, sống mũi thanh tú, miệng cũng thanh tú, không phải là kiểu sẽ khiến người ta sáng mắt lên. Một tên nhóc sợ phiền phức nhát gan đến vậy mà cũng có cảm giác nguy hiểm, cũng muốn biểu thị chủ quyền công khai trước mặt người ngoài rồi ư? Tâm trạng Thiệu Vinh không tồi, hắn cầm tay Du Chu tùy tiện bóp bóp, cười bảo: “Lại đến chơi cờ với ông nội à? Vị trí của cậu đã bị Du Chu cướp từ lâu, giờ toàn là Du Chu hầu ông nội chơi thôi.”
Cụ Thiệu khó ở mắng: “Mày ăn nói cái kiểu gì đấy? Cướp cái gì mà cướp? Chẳng lẽ tao chỉ được chơi cờ với một người thôi hả?”
Thiệu Vinh cũng chả thèm để ý, hắn nghiêng người nhường đường cho bọn họ, ý cười trên mặt không giảm: “Được thôi, cả hai đi trước đi.” Con người Thiệu Vinh vốn ngang ngược bẩm sinh, hắn sẽ bắt nạt kẻ hắn chướng mắt, cũng sẽ bắt nạt kẻ mà hắn thích. Hắn rất hứng thú Úc Ngôn đấy, cũng thật sự muốn ăn sạch đối phương, nhưng hắn chẳng hề sốt ruột tẹo nào.
Bất luận là thương trường hay tình trường, Thiệu Vinh không bao giờ để bản thân rơi vào thế bị động.
Một khi con người ta thay đổi chớp nhoáng, cách việc thua sạch hết thảy không còn xa.
Rất rõ ràng, Úc Ngôn bắt đầu cuống lên.
Thiệu Vinh thơm má Du Chu, hứng thú dạt dào mà dạy dỗ Du Chu: “Sao lúc nào cậu cũng giống hệt cô vợ rụt rè sợ hãi hết vậy? Nhìn Úc Ngôn nhà người ta dỗ ngọt ông nội giỏi nhường nào kìa, cẩn thận ông nội không nhận đứa cháu dâu này mà đổi sang nhận Úc Ngôn bây giờ.” Thiệu Vinh có chút hiếu kì, nếu thật sự tới lúc đó liệu Du Chu có khóc hay không? Dám chắc là có, suy cho cùng Du Chu mít ướt như thế, lại còn mến mẹ với ông nội hắn đến vậy. Chính là chẳng biết sẽ khóc thành bộ dạng gì, liệu có khiến hắn càng muốn bắt nạt cậu tàn nhẫn hơn hay không?
Hết chương 11