“Người quen hồi trước ạ.” Ánh mắt Du Chu lảng tránh, cậu rủ mi thật thấp suy nghĩ phút chốc, đoạn bổ sung một câu, “Giáp mặt nhau được vài lần, không thân cho lắm.” Đây là lời thật lòng, năm ấy cậu và Từ Thành Lễ chẳng hề quen thân. Vào lúc đó cậu với Tề Minh Dập chỉ mới mười mấy tuổi, có bao nhiêu can đảm lắm đâu, dĩ nhiên không dám để cho người khác biết việc mình lén lút học đòi yêu đương —— mà nói đúng ra thì chỉ có cậu thiếu can đảm thôi.
Thiệu Vinh nhớ Du Chu từng xích mích với gia đình, thấy biểu cảm của Du Chu khác thường cũng chả gặng hỏi. Hắn thừa dịp đèn đỏ bèn nghiêng đầu xáp qua hôn khẽ vành tai Du Chu: “Lần sau gặp kẻ khó ưa thì đừng để ý tới chúng nữa. Cậu nhìn mình kìa, mới đứng dang nắng một lát mà mặt đã đỏ đến thế rồi.”
Du Chu cảm giác vành tai mình bắt đầu nóng ran, kế đó mang tai cũng đỏ rần. Cậu hỏi: “Sao anh lại sang chỗ này?”
Thiệu Vinh ngang nhiên trả lời: “Còn chưa biết lái xe thì đương nhiên bạn trai phải có nghĩa vụ đưa đón rồi, đúng chứ?”
Thiệu Vinh chở Du Chu đi ăn, thấy Du Chu cực kì thích hai món trong số đó bèn tiện thể gọi đầu bếp tới chia sẻ một ít kinh nghiệm cho Du Chu.
Bình thường Du Chu làm gì có cơ hội giao lưu với đầu bếp nổi tiếng kiểu này, cậu hơi hồi hộp, khúc bắt chuyện dạo đầu có ngập ngừng chun chút, chốc sâu đi vào chủ đề chính thì dần dà thả lỏng hơn, thậm chí vẻ mặt khi trò chuyện sôi nổi còn phảng phất ý cười rạng ngời.
Nếu đổi thành trước kia có ai nói với Thiệu Vinh rằng hắn sẽ vui vẻ chỉ vì ngồi ngắm một người, chắc hẳn hắn sẽ không tin, song đương lúc nhìn khóe môi thoáng nhoẻn lên và biểu cảm hưng phấn của Du Chu, Thiệu Vinh lại thấy còn thỏa mãn hơn khi vừa kí kết thành công một hợp đồng lớn nữa. Vì sao xưa nay hắn chẳng phát hiện Du Chu mỉm cười sẽ xinh đẹp nhường này nhỉ?
Thiệu Vinh ngồi tự kiểm điểm giây lát, ắt hẳn là do ngày trước hắn thích xem Du Chu khóc trên giường. Cộng thêm ranh con này cũng đần độn quá, chẳng chịu cười với hắn vài cái. Nếu như hắn phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ chẳng bắt nạt cậu thường xuyên tới thế.
Ừm, có lẽ nhỉ? Thiệu Vinh cũng không tin tưởng chính mình lắm.
Du Chu kết thúc cuộc đối thoại cùng đầu bếp mới sực nhớ Thiệu Vinh hãy còn ngồi bên. Thấy Thiệu Vinh đương nâng tách trà ung dung thưởng thức, Du Chu hơi xấu hổ đỏ mặt nói: “Xin lỗi, em quên béng mất anh còn ở đây, lỡ tám chuyện với Trương ca lâu quá.”
“Chà, gọi ca luôn cơ à?” Thiệu Vinh nhướng mày trêu cậu, “Vậy sao cậu không gọi tôi là ca?”
Con người Thiệu Vinh một khi đã nổi hứng thì nhất quyết sẽ chẳng để yên, hắn nhào tới hôn Du Chu đến khi Du Chu chịu hô hết Thiệu ca Vinh ca anh trai tốt mới vừa lòng thỏa ý dỗ ngọt: “Ngoan Ngoãn của anh thật là nghe lời.”
Thiệu Vinh nhân tiện chở Du Chu về nhà, để cậu chơi vài ván cờ với ông nội, đồng thời dạy mẹ hắn nướng bánh các kiểu.
Nói thật Thiệu Vinh không muốn nhường người cho mẹ và ông nội lắm, hiện tại Du Chu càng lúc càng bận, thường xuyên bảo đang làm việc này đang làm việc nọ, chẳng hề giống trước đây chỉ cần lái xe đến là gặp được cậu ngay. Song thấy Du Chu mến mẹ và ông nội tới vậy, lần nào được hỏi han đôi câu cũng hân hoan hạnh phúc khôn xiết, đâm ra Thiệu Vinh đành phải miễn cưỡng mà dâng cậu lên cả buổi trời.
Cũng chả biết gia đình của cậu nghĩ gì trong đầu, nỡ vứt bỏ một nhóc con vừa nhát cáy vừa hiền khô thế này ra ngoài đường chẳng màng quan tâm.
Du Chu không thích kể chuyện quá khứ, Thiệu Vinh cũng không hỏi nhiều, dù sao điều đó chẳng mấy quan trọng.
Ngay cả Du Chu nhút nhát nhường này còn quyết định cắt đứt liên lạc với bọn họ, vậy chắc hẳn người nhà của cậu cũng chả tốt lành gì.
Cuối tuần trôi qua, lại tới ngày làm việc. Thiệu Vinh ăn xong bữa sáng Du Chu ân cần nấu sẵn, ở nhà chơi với Béo Ú chốc lát mới rời nhà đến công ty.
Hôm nay là thứ Hai, vé xem liveshow của Tề Minh Dập lại bắt đầu mở bán thêm đợt mới, thậm chí có rất nhiều nhân viên trong công ty Thiệu Vinh cũng bàn tán sôi nổi về nó.
Sau khi Thiệu Vinh đến công ty hắn bèn gọi người pha cà phê đưa vào phòng, đoạn lấy di động ra kiểm tra nhóm công ty bỗng dưng náo nhiệt hẳn. Hóa ra có nhân viên nọ quẹo lộn nhóm, cô ta đăng một bức ảnh rồi gáy【Áu áu áuuuu đôi trẻ này cưng vãi nồi!】, cô ta không hề chú ý rằng mọi người vẫn đang nhắc nhở cô ta gỡ nó xuống.
Thiệu Vinh lướt lên xem thử, ánh mắt lập tức ngưng trệ. Chưa đợi hắn xem cho rõ thì cô gái gửi ảnh cuối cùng cũng phát hiện mình làm phiền sếp, vội vàng gỡ tin nhắn ngay.
Thiệu Vinh hơi khựng lại, đoạn bảo:【Gửi lại lần nữa.】
Các nhân viên trong nhóm thoắt cái im bặt hẳn.
Cô gái gửi ảnh kiên trì hỏi lại:【Giám đốc Thiệu đó hở?】
Thiệu Vinh hơi mất kiên nhẫn, lặp lại lời vừa rồi lần thứ hai:【Gửi lại lần nữa.】
Bên kia không dám câu giờ, nhanh chóng gửi bức ảnh vừa gỡ xuống. Đó là bức ảnh chộp khoảnh khắc T thần đứng bên cạnh quản lí của mình, có oắt con họ Đoàn chen mồm vào phía dưới, kể lể quản lí của anh ta quen anh ta từ thuở bé, cả hai luôn luôn hòa thuận suốt hai mươi năm trời nom y hệt hình với bóng vậy.
Thiệu Vinh quan sát kĩ tên quản lí nọ.
Kẻ này, hắn vừa gặp hai ngày trước.
Thiệu Vinh cảm giác có thứ gì đó đương dậy sóng trong lòng. Vì sao Du Chu lại quen quản lí của Tề Minh Dập cơ chứ? Xét theo cảnh tượng hắn chứng kiến được hôm ấy, có lẽ cuộc trò chuyện giữa Du Chu và tên quản lí nọ cũng không vui vẻ gì.
Mà trùng hợp hơn hết thảy chính là, bức ảnh này vẫn tiếp tục chụp sườn mặt của Tề Minh Dập.
Thiệu Vinh nhớ lại lúc trước tốp bạn đểu của hắn cầm tấm áp phích in một sườn mặt giống y hệt trêu chọc hắn, nói sao hắn debut mà chẳng thông báo cho bọn họ hay.
Toàn bộ công nhân viên đương câm như hến trong nhóm đều thấp thỏm tột cùng, Thiệu Vinh thì đã lạnh lùng ném di động sang một bên.
Chuyện này, hắn phải suy nghĩ thật kĩ.
Chạng vạng. Thiệu Vinh lái xe trở về nhà. Béo Ú tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, chưa đợi cửa mở ra đã đứng sẵn ở đằng đó. Thiệu Vinh vừa mở cửa, Béo Ú lập tức nhào tới cào ống quần hắn ngay. Thiệu Vinh ném hai miếng bánh dành cho cún đặt sát cạnh cửa, thấy Béo Ú thích thú mà ngoắt ngoắt đuôi măm măm bánh, không khỏi phì cười: “Chó còn có lương tâm hơn người.”
Thiệu Vinh ngồi xuống ghế xô-pha chơi game, thua liền tù tì vài ván, hắn chọc đồng đội khẩu nghiệp đến tắt tiếng. Chỉ có thằng bạn cũ mọi khi chơi khá thân, có kết bạn Wechat sang hỏi hắn:【Bị gì vậy? Bộ nhai trúng thuốc nổ hả?】
【Ha ha.】Thiệu Vinh đáp bằng hai từ.
【Xem ra là nhai trúng thuốc nổ thật rồi, chú em nào to gan khiếp thế, dám chọc tức Vinh thiếu phỏng?】Bên kia không nhịn được tò mò đôi câu.
Thiệu Vinh chẳng trả lời gã.
Thiệu Vinh là một kẻ cực kì kiêu ngạo, hắn luôn luôn tràn đầy tự tin về bản thân mình, đối diện với Du Chu lại càng chắc nịch hơn. Hắn cho rằng Du Chu thích hắn vô cùng, thích tới mức thường xuyên ngắm trộm hắn, thường xuyên hôn trộm hắn. Dẫu cho Du Chu kiên trì đòi chia tay với hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy rất thú vị.
Nhưng những chuyện xảy ra mấy hôm nay lại khiến Thiệu Vinh bắt đầu sinh nghi. Ví như, mỗi lần Du Chu lén lút ngắm hắn, liệu cậu có thực sự đang nghĩ về hắn hay không?
Có vài việc rất dễ dàng bị hoài nghi. Một khi hạt giống hoài nghi đã gieo xuống trong lòng, hết thảy chi tiết đáng ngờ đều sẽ phơi bày trước mắt.
Ví như vì sao Du Chu lại cố chấp đòi chia tay đến vậy.
Ví như vì sao đêm ấy Du Chu lại nhào vào ngực hắn òa khóc khi hắn mang vé xem liveshow về.
Hoá ra hôm đó Du Chu với gã quản lí là tình địch giáp mặt nhau, cả hai tức đỏ mắt mới tan rã trong hậm hực?
Du Chu đấu không lại bạn thuở ấu thơ kề vai sát cánh với người ta nên bị cái tên Tề Minh Dập kia đá, chính vì vậy mới lấy hắn làm vật thay thế ư?
Suy đoán này vừa lóe lên, Thiệu Vinh thực sự nổi trận lôi đình, phẫn nộ tột cùng.
Đã bao giờ Thiệu Vinh phải ngậm bồ hòn thế này chưa hả?!
Dạo gần đây Du Chu bận chuẩn bị cho dạ hội Ngũ Tứ nên hay về nhà muộn. Thiệu Vinh chọc đồng đội ức chế bỏ đi hết rồi, hắn không muốn chơi game tiếp nữa, mở WeChat ra xem đống tin nhắn đương nhảy liên tục.
Mà tin nhắn của một kẻ trong số đó bất chợt thu hút sự chú ý của Thiệu Vinh.
Đấy là tin nhắn do thằng đệ làm paparazzi gửi đến, hắn ta bảo đã khăn gói tới tận thủ đô chỉ để săn tin giật gân của T thần, mà kết quả thật sự cũng thu được kha khá món hời.
【Em phỏng vấn bạn cấp ba của T thần, phát hiện hồi đó T thần từng quen biết chị dâu, còn thân nhau kinh khủng khiếp luôn!】Tên kia thuật lại hết bài phỏng vấn thêm mắm dặm muối của mình, chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn mà suy đoán lung tung,【Vinh ca, em thấy việc này bất thường vãi, bề ngoài của anh trông hơi giống T thần đó, đừng bảo anh làm thế thân cho người ta chứ?】
Thiệu Vinh vốn dĩ đã như một thùng thuốc nổ sát giờ nổ tung, đọc xong tin nhắn đối phương gửi tới lại trở nên bình tĩnh kì lạ. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, chỉ thờ ơ hỏi một câu:【Là Úc Ngôn sai cậu làm vậy à?】
Bên kia tức thì im bặt.
Đúng, là Úc Ngôn nhờ hắn ta làm vậy.
Từ thuở ban đầu hắn ta đã soi mói Du Chu, luôn tìm cơ hội châm ngòi thổi gió Thiệu Vinh và Du Chu.
Du Chu bất thình lình xuất hiện, còn Úc Ngôn lại quen hắn ta từ bé, nên giúp bên nào chẳng phải quá rõ ràng rồi ư?
Hơn nữa về mặt tư lợi hắn ta cũng cũng hi vọng Thiệu Vinh có thể hẹn hò với Úc Ngôn hơn, bằng không xem như hắn ta đã theo nhầm phe, nếu đánh mất sự hỗ trợ từ Thiệu Vinh, Úc Ngôn căn bản đứng không vững giữa bầy anh em chú bác như sói như hổ của Úc gia.
Có Thiệu Vinh ở đây, lũ bạn chơi thân với Úc Ngôn giống hắn ta cũng sẽ được nhờ Thiệu Vinh đôi chút.
Hai lần trước chọc gậy bánh xe vẫn chưa khiến Thiệu Vinh bùng nổ thành công, hắn ta cố nhịn tìm chiêu khác mạnh hơn, kết quả Thiệu Vinh đọc xong tin này mà cũng nhẫn nại nổi. Chẳng lẽ hắn thích cái cậu Du Chu đó tới vậy ư?!
Thiệu Vinh trưng bản mặt tối sầm ném phăng di động, trong lòng như thể có con thú dữ đương điên cuồng húc mạnh.
Khốn kiếp, cả bàn dân thiên hạ đều muốn thò một chân vào.
Sắc mặt Thiệu Vinh u ám tột cùng, hắn chẳng buồn bật đèn, cứ thế mà ngồi trên ghế xô-pha chờ Du Chu trở về.
Du Chu bị tụi Trình Lâm kéo đi ăn quà vặt nên về nhà muộn hơn mọi khi, cậu móc chìa khoá ra mở cửa, lần mò bật đèn lên.
Bấy giờ Du Chu mới trông thấy Thiệu Vinh ngồi trên xô-pha.
Du Chu lấy làm kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Sao, sao anh không bật đèn?” Du Chu nghĩ bụng có lẽ Thiệu Vinh đã tới đây từ lúc trời chưa tối, bèn cực kì áy náy, cậu thả đồ đạc trong tay lên ngăn tủ bên cạnh, hỏi Thiệu Vinh rằng, “Anh ăn tối chưa? Có đói bụng không? Muốn ăn món gì, em nấu cho anh nhé ——”
Du Chu đương mải miết hỏi hết câu này sang câu khác, Thiệu Vinh bỗng chốc đứng bật dậy, sải bước đến gần chặn cậu nơi cánh cửa lạnh cóng.
Du Chu cảm giác một đợt rét buốt ùa vào tấm lưng mình. Lúc này cậu mới nhận ra ánh mắt của Thiệu Vinh lạnh lẽo tới đáng sợ.
“Thiệu, Thiệu Vinh.” Du Chu gọi thật khẽ, nom giống hệt con thú nhỏ yếu ớt bị người ta bóp chặt cổ.
Thiệu Vinh nhìn bộ dạng nhút nhát lại vô tội của Du Chu, chẳng nghĩ ra nổi cậu lấy đâu ra can đảm lừa gạt hắn, lấy đâu ra can đảm xem hắn là kẻ khác. Du Chu chưa bao giờ thích mở miệng khi làm tình, có phải là sợ vừa mở miệng sẽ gọi tên kẻ khác hay không?!
Lửa giận ngập tràn gần như sắp đốt trụi toàn bộ lí trí của Thiệu Vinh, hắn gằn từng chữ từng chữ một: “Cậu có quen Tề Minh Dập không?”
Sắc mặt Du Chu lập tức trắng bệch.
Thiệu Vinh biết rồi.
Thiệu Vinh biết hết mọi chuyện rồi.
Thiệu Vinh trông thấy biểu cảm của Du Chu, hắn đã nhận được đáp án. Hàng loạt biện pháp khiến Du Chu khóc lóc nhận sai cầu xin tha thứ vụt qua trong đầu hắn, song cuối cùng ngay cả việc đơn giản nhất là đánh Du Chu xả giận hắn cũng không làm nổi. Hắn lạnh lùng đẩy Du Chu ra, mở cửa rời đi chẳng màng ngoảnh đầu lại.
Hết chương 23