• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Úc Ngôn tới đây, Du Chu càng trở nên im lặng hơn. Từ trước đến nay Du Chu luôn rất nhạy bén, cậu có thể cảm nhận được Úc Ngôn ghét cậu, Úc Ngôn ôm thái độ thù địch với cậu.

Vậy có phải điều đó chứng tỏ, Úc Ngôn cũng Thích Thiệu Vinh hay không? Tâm trạng Du Chu bỗng dưng phấn chấn hẳn lên, ngày hôm sau dậy sớm thậm chí còn vào nhà bếp nấu bữa sáng.

Du Chu vốn dĩ kiệm lời, mà bố Thiệu cũng chẳng biết bữa sáng là do Du Chu làm, sau khi nếm thử bỗng cảm thấy ngon hơn mọi khi, bèn cất tiếng khen: “Bữa sáng hôm nay không tồi.”

Thiệu Vinh ung dung ăn phần của mình, chờ bố Thiệu vét sạch chẳng thừa tí nào mới mỉm cười đáp: “Du Chu làm đấy.”

Mặc dù mấy năm qua Thiệu Vinh rất ít khi ngủ ở nhà Du Chu, song hắn vẫn thường xuyên được nếm tay nghề tuyệt vời của cậu, chả cần Du Chu nói hắn cũng dễ dàng nhận ra.

Sắc mặt bố Thiệu thay đổi, nhìn sang Du Chu đương bối rối thấp thỏm.

Du Chu không quen việc ánh mắt nhiều người đổ dồn về phía mình, thấy người lớn đều nhìn qua đây đành phải lấy can đảm nói: “Hôm nay cháu muốn tự tay nấu vài món nên nhân tiện nấu luôn cho cả nhà ạ. ”

Bố Thiệu chẳng nói gì nữa.

Du Chu thở phào nhẹ nhõm.

Bố Thiệu chưa bao giờ đồng tình việc Thiệu Vinh tìm bạn trai, chắc chắn Thiệu Vinh cũng biết rõ điều này, ban nãy hắn cố tình nói vậy là muốn chọc quê bố Thiệu thôi. Con người Thiệu Vinh không sợ trời không sợ đất, ngay cả bố ruột của mình mà còn dám như thế.

Vừa dùng xong bữa sáng chưa lâu thì hai đứa cháu trai của Thiệu Vinh đã ghé thăm. Hai thằng nhóc là sinh đôi, mới lên sáu, vừa đáng yêu vừa lanh lợi. Năm nay chúng nó đến nhà ông nội ăn Tết hòng xin thêm tí tiền mừng tuổi.

Hai thằng nhóc vừa bắt gặp Du Chu thì hai mắt tỏa sáng, chúng nó chạy tới nhào vào ngực Du Chu, đứa thì bảo “Anh Chu Chu, em nhớ anh quá à”, đứa thì hỏi “Anh Chu Chu anh trở về từ lúc nào?”

Tuy tính nết Du Chu dễ thẹn thùng, song lại rất có duyên với trẻ con. Thiệu Vinh thấy hai thằng nhóc cứ luôn mồm í ới “Anh Chu Chu” rồi còn dùng sức dúi vào lòng Du Chu, hắn bắt đầu chướng tai gai mắt lao tới, một tay nhấc bổng cả hai vứt phăng ra ngoài một tay ôm chầm lấy Du Chu, cảnh cáo hai thằng nhóc: “Anh Chu Chu của mấy đứa là của chú, muốn tìm bạn chơi chung thì tự đi mà tìm.”

Du Chu khẽ đẩy hắn.

Anh trai Thiệu Vinh nhìn hết nổi: “Cái thằng này, mày có thôi đi không hả!”

Thiệu Vinh bảo: “Hai thằng con nhà anh quấn lấy người của em mà còn lí lẽ nữa à? Lo mà dạy lại con mình đi, Du Chu đếch phải vú em, đếch có nghĩa vụ chăm con hộ anh.”

Con người Thiệu Vinh một khi ngang ngược thì ngay cả ông trời còn dám chống đối chứ huống chi chỉ là anh trai hắn. Hắn nghĩ bụng mỗi lần mình dắt người về nhà, không phải kẻ này cướp Du Chu cũng là kẻ khác, hắn quá thiệt thòi!

Mấy hôm nay toàn bận tham gia họp mặt gia tộc với tiệc xã giao đủ kiểu, Thiệu Vinh thực sự hơi mất kiên nhẫn. Hắn ngầm ấp ủ trong lòng hơn nửa tháng, sau khi ăn trưa xong bèn kéo Du Chu ra ngoài cửa hỏi: “Có mang theo thẻ căn cước không?”

Du Chu hơi sững sờ, ngoan ngoãn đáp: “Dạ có.”

“Ok.” Thiệu Vinh trực tiếp lái xe chở Du Chu ra sân bay.

Trong dịp ăn Tết sân bay khá vắng vẻ, người lui tới nom chẳng nhiều lắm. Thiệu Vinh kéo Du Chu đi mua vé máy bay, hắn cũng chưa nghĩ kĩ nên đến nơi đâu, thấy chuyến bay nào sắp cất cánh thì mua luôn.

Sau khi mua xong Thiệu Vinh mới cầm vé máy bay ngoảnh đầu nói với Du Chu: “Tết nhất ồn ào vãi, chúng ta ra ngoài du lịch vài hôm lánh hết mấy chuyện phiền toái này đi.”

Du Chu không ngờ rằng Thiệu Vinh thật sự nói đi là đi. Mãi đến khi ngồi lên máy bay, Du Chu vẫn cảm thấy nó thật hư cấu.

Chặng đường dài nhất mà Du Chu từng đi chính là chuyến bay từ mảnh đất phương bắc tới vùng trời phương nam năm mười tám tuổi. Từ đó về sau, Du Chu cắm rễ tại đất phương nam, rốt cuộc chẳng hề rời khỏi thành phố này nữa.

Đối với Du Chu mà nói, du lịch cần phải cân nhắc quá nhiều thứ.

Cậu phải cân nhắc muốn đi nơi nào, phải cân nhắc mang theo những gì, phải cân nhắc nên ở đâu, phải cân nhắc ăn món gì ngắm cảnh gì, phải cân nhắc xuất phát lúc nào, phải cân nhắc thời tiết trở xấu thì xử lí ra sao, phải cân nhắc liệu có gặp sự cố ngoài ý muốn hay không —— hễ nghĩ tới việc cái gì cũng cần suy tính mỗi lần muốn đi du lịch, cậu bèn dứt khoát gạt phăng suy nghĩ đi du lịch luôn.

Nhưng đối với Thiệu Vinh mà nói những điều ấy hoàn toàn chả đáng bận tâm. Chẳng buồn sắp xếp hành lí, thiếu thứ gì thì đến đó mua là được; chẳng đặt trước chỗ tá túc, bao giờ đến cứ chọn khách sạn tốt nhất là xong.

Nếu Thiệu Vinh đã muốn ra ngoài, vậy dám chắc là không cần băn khoăn bất cứ thứ gì, ví như hiện tại hắn đang hết sức khoan thai tựa lên thành ghế, mang theo Du Chu bay đến bờ biển xứ nóng phía nam.

Máy bay dần đáp xuống, Du Chu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ. Dẫu cho đương là mùa đông, bờ biển phía nam vẫn nhuốm đầy sắc vàng óng ánh, Thiệu Vinh kéo Du Chu ngơ ngác đi tìm khách sạn. Dọc đường bỗng bắt gặp sạp bán kính râm, Thiệu Vinh bèn tiện tay cầm lấy một cặp đeo lên cho Du Chu, hắn hết sức khoái trá bảo: “Kẻ khác đeo kính râm thì trông oách bỏ xừ, cậu đeo kính râm lại giống hệt người mù.”

Du Chu: “…”

Thiệu Vinh ném kính râm về cho lái buôn, bắt một chiếc xe đi tìm khách sạn. Hắn ghét bãi biển công cộng đông đúc, vừa ồn ào vừa dơ bẩn, hắn chọn một căn hộ độc lập có bãi biển riêng, thuê một lèo mấy hôm mà chẳng buồn chớp mắt.

Cả hai vừa xuống máy bay nên cũng hơi oải tẹo, họ lên giường nằm nghỉ trước rồi đến trưa mới ra ngoài kiếm ăn.

Nếu tới biển thì dĩ nhiên là phải ăn hải sản rồi, Du Chu ngạc nhiên phát hiện trông Thiệu Vinh thế mà lại chịu ăn hàng quán ven đường, còn biết cò kè mặc cả với chủ quán nữa chứ.

Thiệu Vinh thấy Du Chu vụng trộm nhìn mình, bèn hiếm khi chia sẻ chuyện trước kia của bản thân cho Du Chu nghe: “Ngày xưa tôi từng bỏ nhà đi bụi, mới mười mấy tuổi đầu đã tự mình chuồn ra ngoài chơi tận mấy tháng liền, lúc đấy tôi không mang nhiều tiền đâm ra chưa bao lâu là rỗng túi, vì vậy chỉ biết dựa vào việc vẽ tranh cho kẻ khác trên phố kiếm ít tiền xài. Sau này đen đủi đụng trúng phường trộm cắp cuỗm sạch bóp tiền di động của tôi, tôi cũng chơi chán chê rồi, bấy giờ mới chạy đến Sở Cảnh sát khai báo ‘Bố cháu là Thiệu Chính Phi, mấy chú gọi cho ổng lẹ lẹ kêu ổng phái người tới đón cháu về nhà đi’.”

Du Chu không ngờ Thiệu Vinh còn từng làm một chuyện tày trời tới vậy. Song ngẫm kĩ lại, đối tượng chính là Thiệu Vinh cơ mà, Du Chu bỗng cảm thấy dám làm những điều như thế mới đúng là Thiệu Vinh, cho nên cậu bèn khen ngợi từ  tận đáy lòng: “Anh cừ quá.”

Thiệu Vinh khẽ liếc nhìn Du Chu, đối diện với cặp mắt sáng ngời của cậu. Ngoại hình Du Chu trông rất bình thường, nhưng khi cậu dùng đôi mắt rực sáng lấp lánh nhìn ai đó chăm chú, thì cảm giác về cậu sẽ hoàn toàn khác hẳn.

Thiệu Vinh luôn hết sức hưởng thụ sự ngưỡng mộ và sùng bái chẳng mang chút giả tạo nào trong ánh mắt Du Chu.

Từ bé hắn đã quen thói muốn gì được nấy, thích làm sao thì làm, là cậu út coi trời bằng vung ương bướng nhất Thiệu gia, từ trước đến nay toàn được mọi người bất đắc dĩ chiều chuộng.

Có lẽ chính vì thế hắn mới cực kì thích ánh mắt này của Du Chu. Dẫu ngoài kia chẳng thiếu kẻ bợ đỡ hắn, chẳng thiếu kẻ xu nịnh hắn, song không ai có thể khiến hắn thoải mái như Du Chu.

Thiệu Vinh biếng nhác tựa lưng lên ghế, hắn truyền đạt cho Du Chu những kinh nghiệm do mình tự tìm tòi ra: “Tuy tôi chưa từng đến vùng này, nhưng đa số bờ biển đều giống nhau cả thôi. Muốn ăn hải sản tươi ngon nhất thì nên tìm các hàng quán dựng ngay bờ biển, lấy trước làm trước. Tay nghề đầu bếp thế nào chả quan trọng đâu, quan trọng nhất là đủ tươi đủ ngon. Dăm ba cái hải sản ấy mà, chẳng phải đều ăn vì chữ tươi hay sao?”

Du Chu khẽ gật đầu, cả hai nếm hết hải vị ăn được vào mùa này mỗi loại một ít, họ không dám ăn vô tội vạ do sợ đau bụng.

Trên đường trở về Du Chu mới sực nhớ trong căn hộ có nhà bếp, cậu bèn dè dặt đề nghị: “Em muốn mua ít nguyên liệu để về tự nấu cơm. Không nên ăn nhiều hải sản đâu, dễ hư dạ dày lắm.”

Thiệu Vinh đồng ý, còn chịu khó hạ mình đi dạo siêu thị với Du Chu.

Nơi đây là thành phố du lịch, công trình đầy đủ, giao thông phát triển, khí hậu còn cực kì tốt, rất nhiều loại trái cây rau củ mất tích vào mùa đông ở nội địa lại xếp đầy ắp trên giá đỡ.

Thiệu Vinh đi theo sau lưng Du Chu, nhìn đôi mắt Du Chu dần trở nên sáng long lanh, cái này cầm chút xíu cái kia cầm chút xíu giống hệt chú hamster nhỏ, hắn cũng chẳng thèm nhắc nhở, hắn cảm thấy điệu bộ này của Du Chu quá thú vị, quá đáng yêu.

Đợi tới khi dạo xong một vòng, Du Chu quan sát đống nguyên liệu phong phú chất đầy xe đẩy hàng thì bỗng chốc đỏ mặt. Mọi khi cậu toàn đi mua sắm một mình, thấy cái gì tốt cũng không kìm được mua một chút.

Ban nãy cậu lo chọn đồ say sưa nên quên bẵng Thiệu Vinh vẫn còn đây, thấm thoát đã mua nhiều như vậy.

Thiệu Vinh ngắm bộ dạng chọn chọn lựa lựa của Du Chu cả buổi, tâm trạng hắn rất tốt: “Có phải nhiêu đây đủ cho chúng ta ở trong nhà mấy ngày chẳng cần ra ngoài hay không?” Hắn tranh thủ không ai chú ý bọn họ, bèn xáp đến hôn lên bờ môi Du Chu, dọa Du Chu cứng đờ sống lưng.

Thiệu Vinh bật cười ha hả, hiếm hoi lắm mới chịu nhấc cánh tay vàng bạc đẩy xe đẩy hàng đi thanh toán. Hắn nhân lúc Du Chu đương bận đặt đồ lên quầy thu ngân, tiện tay vớ lấy vài hộp bao cao su chỉnh tề ném vào xe.

Du Chu thấy thế thì khuôn mặt càng đỏ khiếp hơn, cậu chỉ mong sao tìm được cái lỗ để chui xuống ngay lập tức thôi.

Cô nàng thu ngân kinh nghiệm nghề nghiệp dày dặn, chứng kiến tình huống này cũng chẳng lộ ra tí kinh ngạc nào. Thấy bọn họ một người anh tuấn, một người thanh tú, đứng bên cạnh nhau trông cực kì hài hòa, cô còn mỉm cười ngọt ngào với họ: “Hẹn gặp lại quý khách lần sau.”

Lúc trở về, Thiệu Vinh chợt nói: “Bao giờ cậu mới chịu sửa cái nết nhát gan của mình đây hả Du Chu?”

Du Chu ngoảnh đầu nhìn sườn mặt Thiệu Vinh được ánh trăng trìu mến hôn xuống. Tâm trạng Thiệu Vinh đương phấn chấn, nom hắn hết sức thả lỏng, đáy mắt đượm chút ý cười. Ngũ quan của hắn cực kì góc cạnh, từ góc độ quan sát của Du Chu có thể trông thấy đường nét cương nghị anh tuấn trên khuôn mặt hắn.

Du Chu hơi chật vật.

Cậu không tài nào sống thoải mái phóng khoáng giống Thiệu Vinh, tựa như Thiệu Vinh không tài nào lo được lo mất, do dự thiếu quyết đoán giống cậu.

Nếu cậu có thể nhận ra thái độ của Úc Ngôn, vậy dám chắc Thiệu Vinh cũng có thể nhận ra. Bỗng dưng Thiệu Vinh dẫn cậu đi du lịch, phải chăng cũng đã đưa ra quyết định?

Con người Thiệu Vinh dù muốn chia tay cũng phải chia tay thật hoành tráng, liệu chuyến du lịch lần này có phải là món quà cuối cùng mà Thiệu Vinh tặng cho cậu hay không?

Nghĩ đến đây, Du Chu lại bắt đầu mừng rỡ.

Có thể đi du lịch đàng hoàng một lần, lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ vô ngần, thật sự là một chuyện quá đỗi tuyệt vời.

Du Chu ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Vinh nói: “Cảm ơn anh.”

Thiệu Vinh bất chợt nghe thấy Du Chu tỏ lòng biết ơn thì chẳng hiểu gì sất. Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Du Chu, đối diện với đôi mắt sáng ngời hơn hết thảy mọi lúc của cậu.

Thiệu Vinh thầm nghĩ, còn nhìn, còn nhìn tôi sẽ ăn sạch cậu đấy.

Thiệu Vinh chưa bao giờ biết nhẫn nại, hắn nhanh lóng lôi Du Chu trở lại căn hộ. Vừa vào cửa đã ném hết bao lớn bao nhỏ trong tay Du Chu lên bàn, trực tiếp đè Du Chu xuống ghế xô-pha: “Sao cậu cứ gạ gẫm tôi suốt dọc đường thế nhỉ, bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm dập tắt ngọn lửa do cậu nhóm lên.”

Du Chu đỏ mặt đáp: “…Em không gạ anh.”

Thiệu Vinh lại thích trêu cậu đấy: “Không gạ? Nếu không gạ thì sao cậu cứ ngắm tôi mãi thế?” Thiệu Vinh đè Du Chu dưới thân, xấu xa hù dọa Du Chu, “Nghe nói trong khách sạn đều lắp camera ẩn, cậu nói thử xem liệu căn hộ này có lắp hay chăng? Nếu tôi làm tình với cậu ở đây liệu có bị quay được hết không nhỉ?”

Tay chân Du Chu tức khắc cứng đờ.

Thiệu Vinh phì cười vì cậu nhát gan. Thấy cậu thực sự không muốn làm bên ngoài, bèn tiện tay chộp lấy hai hộp áo mưa bế cậu vào phòng.

Hết chương 12

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK