Thiệu Vinh khoái trá, hắn biết Du Chu dễ xấu hổ, đêm qua bị hắn phỉnh đến độ chịu chủ động một lần hiếm hoi nên dám chắc hôm nay ngượng chín mặt rồi. Nhớ lại dáng vẻ vụng về và thẹn thùng nọ của Du Chu, Thiệu Vinh phải vọt vào phòng vệ sinh một chuyến mới ra ngoài dắt Béo Ú đi dạo. Mọi khi Thiệu Vinh cực hiếm dắt cún, có con sen hốt shit nhận ra Béo Ú bèn ngạc nhiên hỏi: “Đây là của nhà tiểu Du nhỉ?”
Thiệu Vinh tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, tôi với Béo Ú đều là của nhà tiểu Du.”
Có lẽ là do Thiệu Vinh trả lời quá thản nhiên, người phụ nữ đặt câu hỏi cũng ngỡ ngàng. Chờ Thiệu Vinh dẫn Béo Ú đi xa đối phương mới giật mình há hốc mồm. Có người quen thấy chị trưng vẻ mặt kinh ngạc thì không khỏi hỏi: “Bị gì thế?”
Người phụ nữ bèn thêm mắm dặm muối bảo: “Ban nãy tôi trông thấy một anh chàng cực kì bảnh bao dắt cún con nhà tiểu Du đi dạo, tôi thử hỏi nó có phải của nhà tiểu Du hay không. Kết quả anh ta lại đáp mình với Béo Ú đều là của nhà tiểu Du, trời ạ, có ý gì đây? Cơ mà tôi vẫn phải khen, anh chàng đó điển trai chết mất!”
Vậy là chưa đầy bao lâu sau, đề tài “Trong nhà tiểu Du có một anh chàng rất điển trai” truyền khắp hội con sen hốt shit.
Thiệu Vinh chẳng mảy may bâng khuâng về chuyện bị người ta đồn thổi, hắn nhàn nhã tự đắc dắt Béo Ú đi dạo xong mới lái xe đến công ty.
Buổi chiều Du Chu về nhà bỗng bắt gặp người phụ nữ hồi sáng, đối phương tò mò hỏi chuyện giữa cậu và Thiệu Vinh. Trái tim Du Chu đập loạn liên tục, thấy ánh mắt đối phương chả có sự kì thị cùng ác ý, trái tim đập thình thịch mới bình tĩnh trở lại. Du Chu chần chờ phút chốc, bèn mỉm cười với đối phương, cất chất giọng hiền hòa mà thẳng thắn rằng: “Anh ấy là bạn trai em.”
“Ồ, ra thế.” Đối phương khẽ gật đầu, nhất thời chưa tiêu hóa nổi nụ cười lẫn lời nói của Du Chu. Đương lúc định xoay lưng rời khỏi, chị mới đột ngột mở to mắt, đoạn quay ngoắt nhìn sang Du Chu đương xách nguyên liệu nấu ăn trở về nhà. Ban nãy Du Chu bảo cái gì ấy nhỉ? Đó là bạn trai của ẻm? Vầy là thừa nhận rồi ư?
Thân làm một bà cô trung niên đã kết hôn sinh con, chị vẫn luôn cho rằng nam nữ kết hôn mới là điều bình thường. Tuy nhiên thì, Du Chu ngoan hiền như thế, đề cập tới chuyện này lại thản nhiên như thế, cảm giác… cảm giác dù có thích đàn ông cũng chẳng hề hấn gì cả. Cậu quen bạn trai nào đã phiền hà đến ai, đúng chứ?
Lần trước Du Chu còn nhắc chị nên dẫn con mình đi bệnh viện, chứ khéo cơn ốm vặt của thằng nhóc lại ngã nặng bây giờ. Chị với chồng đưa con đến bệnh viện, bên phía bệnh viện cũng nêu ý kiến giống hệt Du Chu, nói may mà họ đưa thằng nhóc tới kịp thời, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Ngẫm như vậy, người phụ nữ về nhà kể chuyện này cho chồng nghe, chị bàn cùng chồng rằng: “Nhà chúng ta ở sát rạt luôn đấy, chi bằng hôm nào chúng ta mời hai đứa nhỏ sang ăn bữa cơm đi.”
Chồng của người phụ nữ cũng là kẻ sáng suốt, gã đáp ứng ngay: “Được thôi, may mà lần trước có tiểu Du nhắc nhở đôi câu, mời cả hai sang ăn bữa cơm là điều nên làm.”
Một bên khác, Du Chu vừa bước vào thang máy bấm tầng xong, kết quả khi cửa thang máy vừa khép lại phân nửa chợt bị ai đó chặn ngang, cánh cửa lại mở ra lần hai.
Du Chu ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Thiệu Vinh.
Du Chu bỗng dưng nảy sinh cảm giác bị bắt quả tang mình lén lút nhận “Bảo bối này của em” sau lưng người ta. Cậu tự an ủi mình rằng Thiệu Vinh mới về thôi, chắc chắn chưa nghe thấy cậu nói gì với kẻ khác đâu, vậy là cậu bèn bất mãn quở: “Sao anh lại dùng tay cản thang máy hả? Nguy hiểm lắm đó.”
Thiệu Vinh thấy mang tai Du Chu hãy còn phớt hồng, ngoài miệng thì lại nghiêm túc giáo dục hắn, Thiệu Vinh trộm mừng thầm trong lòng. Hắn chìa tay nắm lấy hai bàn tay đều bận xách nguyên liệu nấu ăn của Du Chu, đoạn hôn lỗ tai phớt hồng nọ: “Bạn trai anh nói gì cũng đúng, anh nghe bạn trai anh tất.”
Mang tai Du Chu từ phớt hồng thoắt cái trở nên đỏ bừng. Anh, anh ấy nghe hết cả rồi!
“Ơ hay, mới vầy đã ngượng à?” Thiệu Vinh bảo, “Ban nãy nói năng hùng hồn lắm cơ mà. Nếu không phải anh tạm nán lại dưới lầu để nghe điện thoại, chắc anh sẽ nghĩ rằng em chả bao giờ có gan giới thiệu anh với người khác thế này đâu.”
Du Chu rút vài ngón tay ra đẩy tay Thiệu Vinh, lảng sang đề tài khác: “Tới rồi.”
Thiệu Vinh cũng ngừng trêu cậu, hiện tại tâm trạng hắn cực kì tốt, chẳng hề so đo chuyện Du Chu nhát cáy trước sau như một. Sau khi ăn cơm xong, đương lúc Thiệu Vinh tính kéo Du Chu vào lòng âu yếm phút chốc, di động Du Chu lại bỗng đổ chuông phá bĩnh.
Thiệu Vinh khẽ nhướng mày, hắn vẫn cứ ôm Du Chu cái đã. Du Chu vừa xem tên danh bạ, phát hiện là người phụ nữ đụng trúng lúc về nhà, cậu đẩy cái tay sờ mó trên eo mình ra bấm nhận cuộc gọi. Bên kia bảo thằng nhóc nhà mình đã khỏe rồi, đều nhờ lần trước cậu nhắc bọn họ dẫn con đi bệnh viện, giờ họ muốn mời cậu và bạn trai sang nhà mình xơi bữa cơm.
Du Chu hơi giật mình. Cậu ngơ ngác đồng ý, sau khi gác máy vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Thiệu Vinh thấy thú vị bèn hỏi: “Bị làm sao nữa? Trông cứ mất hồn thế.”
“Chị hàng xóm ban chiều bảo muốn mời chúng ta sang nhà chị ấy ăn cơm.” Du Chu đáp, “Chị ấy nói là cả hai chúng ta.”
Thiệu Vinh hơi chững lại, đoạn mỉm cười hôn lên môi Du Chu: “Nhanh vậy cơ à, anh sắp trở thành người thân đi gặp bạn bè của em luôn rồi.”
Du Chu ôm choàng cổ Thiệu Vinh, vùi đầu vào cổ hắn. Mũi cậu thoáng chua xót, cất giọng nghẹn ngào hỏi Thiệu Vinh rằng: “Thích một người, mặc kệ đối phương là nam hay nữ cũng chẳng hề sai có đúng không ạ?”
“Tùy trường hợp nữa.” Thiệu Vinh rặt vẻ hiển nhiên nói hươu nói vượn, “Tỉ như trường hợp của em, thích anh là đúng, thích kẻ khác là sai.”
Du Chu: “…”
“Hóa ra không đồng ý hửm?” Thiệu Vinh lập tức khởi binh hỏi tội, “Vậy nói thử xem cậu còn định thích ai ngoài tôi? Nằm trên giường của tôi mà dám tơ tưởng kẻ khác, giỏi đáo để! Tôi quyết định rồi, tôi phải khiến cậu ngày mai đếch xuống giường được!”
Tí ti chua xót trong lòng Du Chu tức khắc bay sạch ráo, cậu cắn mạnh lên vai Thiệu Vinh, chừa lại một dấu răng xinh xinh trên bả vai hắn.
Thiệu Vinh chẳng thấy đau tẹo nào, hắn vui vẻ cười không ngừng, kế đó đè cậu dưới thân giả vờ cay cú bảo: “Dám cắn tôi ư, cậu ăn gan hùm đấy à? Nào, để tôi xem thử nên cắn trả ở đâu mới ok đây. Cha chả, tầm này sắp sang hè rồi, chắc cậu chả quấn khăn quàng được đâu nhỉ?” Hắn tồi tệ cúi xuống mút cắn cổ Du Chu, Du Chu đẩy thế nào cũng đẩy chẳng ra, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn hằn in từng vệt đỏ lên người mình.
∻∻∻
Thiệu Vinh đang vui vẻ nên bầu không khí trong công ty cũng vui vẻ, rất nhiều nhân viên đều bàn tán liệu có phải giám đốc Thiệu của các cô đang yêu hay không, chứ mắc mớ gì dạo này dễ tính đến vậy chớ.
Thiệu Vinh hoàn thành công việc một ngày thì nhớ tới sáng nay Du Chu cứ trừng mình suốt, hắn dứt khoát tan tầm sớm lái xe sang trung học số 18 đón người.
Giờ mà chẳng chịu sang đón người, cái đồ thỏ đế Du Chu nhất định lại la cà ở ngoài đến tám chín giờ mới chịu mò về.
Hắn đã thuộc lòng chút mánh khóe phản kháng này của Du Chu rồi.
Còn chưa tới giờ tan học nên Thiệu Vinh chỉ việc lái một mạch chả ngại phố xá tắc nghẽn. Gác cổng nhận ra chiếc xe thể thao sang chảnh của hắn, lúc thanh chắn ngang nâng lên còn chào hỏi Thiệu Vinh: “Đến tìm bác sĩ Du nữa à?”
“Vâng.” Thiệu Vinh mỉm cười đáp, quen cửa quen nẻo lái xe vào trường học.
Du Chu đang băng bó cho một cậu học trò bị trật tay trong tiết Thể dục, chẳng biết cậu học trò nói chút gì đó mà Du Chu bỗng lộ vẻ mặt bối rối, cậu kéo ngăn bàn ra, kế đó đưa bịch bánh quy nhỏ cho nó. Cậu học trò vươn cánh tay chưa bị thương nhận lấy rồi hí ha hí hửng vọt ra khỏi phòng y tế.
Thiệu Vinh tựa bên cánh cửa nhìn Du Chu sắp xếp hộp thuốc. Du Chu thấy Thiệu Vinh xuất hiện, cậu hết sức bất ngờ, đoạn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Thiệu Vinh dửng dưng đáp: “Anh thấy tủ lạnh trống trơn rồi, bấm ngón tay tính toán thử, chắc chắn đêm nay em sẽ đi mua sắm nên cố tình lái xe đến chở đồ giúp em đấy, cảm động không?”
Quả thực đêm nay Du Chu chuẩn bị la cà bên ngoài lâu chút đỉnh, tuyệt đối sẽ chẳng mò về nhà sớm để Thiệu Vinh tự nghĩ cách giải quyết bữa tối luôn. Cậu còn viết xong cả danh sách mua sắm rồi, ai dè Thiệu Vinh lại nổi hứng chạy sang đón cậu.
Du Chu hơi bực bội trong lòng, cơ mà cậu không trị nổi Thiệu Vinh nói năng đầy lí lẽ trước mặt. Cậu đặt hết thuốc vào hộp xong bèn đưa ra ba điều kiện với Thiệu Vinh: “Bây giờ là mùa hạ rồi, cấm lưu dấu hôn trên cổ em.”
Thiệu Vinh bắt đầu cười híp mắt: “Anh chả quản được chính mình mỗi lần mất kiểm soát đâu.”
Du Chu ứ thèm để ý tới hắn nữa.
Thiệu Vinh nhích qua hôn đôi má tức giận của Du Chu, dỗ ngọt: “Rồi rồi rồi, anh đồng ý chịu chưa? Không lưu thì không lưu. Vậy chúng ta thống nhất luôn đi, mùa hạ không bạ đâu hôn đó, đợi mùa đông anh muốn hôn chỗ nào thì hôn nhé.”
Du Chu chững lại, tháng Mười năm nay Úc Ngôn sẽ tốt nghiệp về nước, đến lúc đó liệu cậu và Thiệu Vinh còn giống như bây giờ hay không? Từ khi Đào Văn Trạch biết cậu chính là “Ngư Thần” bèn ngưng kể chuyện của Úc Ngôn cho cậu, cậu hoàn toàn mù tịt về tình hình hiện tại giữa Thiệu Vinh với Úc Ngôn.
Du Chu suy ngẫm phút chốc, bèn “Ừa” một tiếng, xem như đáp ứng Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh nhìn mang tai ửng đỏ của Du Chu, lần đầu tiên cảm thấy dỗ dành một người cũng thú vị cực kì.
Đã tới giờ tan học, bên ngoài vọng tiếng bước chân rộn rã xen lẫn tiếng nói chuyện của học sinh, dẫu phòng y tế chẳng nằm chung tòa nhà với khu dạy học vẫn dễ dàng nghe được ngoài kia náo nhiệt nhường nào. Du Chu và Thiệu Vinh ngồi thêm vài phút mới đi sang bãi đỗ xe.
Trên nẻo đường khuôn viên trường vẫn còn vài học sinh, sau khi phát hiện xe của Thiệu Vinh chúng bèn ghé mắt dồn dập, rỉ tai thì thầm đoán xem nó bao nhiêu tiền.
Thiệu Vinh ngoảnh đầu hỏi Du Chu: “Thi lấy bằng lái xong chưa? Đủ điều kiện thì anh dẫn em đi lựa xe, để anh cũng hưởng thụ đãi ngộ có bạn trai đón mình tan sở một chút.”
Du Chu đáp: “…Em chưa thi môn thứ hai với môn thứ ba, mới lên kế hoạch thôi. Em, em có dành dụm chút tiền, để em tự mua xe là được rồi.”
Thiệu Vinh khẽ nhướng mày, vươn tay xoa tán loạn mái tóc Du Chu: “Xem ra anh còn sắp được trải nghiệm thử cảm giác nghe kẻ khác hỏi ‘Mèn đét ơi, chú phá sản hả Thiệu Vinh?’ rồi đây.” Số tiền lương ít ỏi nọ của Du Chu thì kham sao nổi xe tốt cơ chứ.
Du Chu giận dỗi phản bác: “Xe khoảng hai trăm ba trăm ngàn đã tốt lắm rồi.” Cậu không hề muốn so bì với kiểu thiếu gia tiêu xài hoang phí như Thiệu Vinh đâu.
Thiệu Vinh biết con người Du Chu có chút cố chấp, cũng chẳng nằng nặc ép Du Chu mua xe đón hắn, hắn hết sức bình thản đáp: “Ừm, tùy em thôi.”
Xe đã chạy đến cổng trường trong lúc cả hai trò chuyện, chả biết ngoài cổng trường xảy ra chuyện gì mà đám đông xúm lại nghìn nghịt, có rất nhiều phóng viên nâng hàng loạt ống kính chĩa ngay cổng trường – không rõ là quay chụp gì nữa. Thiệu Vinh đương muốn rẽ lối lách qua đám đông, bỗng một mụ đàn bà hốc hác đứng lẫn trong đó bất chợt xông ra ngoài, quay ngoắt sang chỗ hắn với Du Chu quát to: “Du Chu!”
Thiệu Vinh khẽ chau mày, đoạn quay sang nhìn Du Chu ngồi trên ghế lái phụ. Sắc mặt Du Chu lập tức trắng toát, cậu chẳng biết rốt cuộc đang có chuyện gì, tại sao phóng viên lại chắn ở đây nhiều như vậy.
Thiệu Vinh hỏi: “Quen nhau à?”
Du Chu gian nan xổ lời nói nghẹn nơi cổ họng: “Bà ấy… là mẹ em.”
Thiệu Vinh chưa kịp hỏi kĩ hơn thì di động Du Chu chợt đổ chuông. Cậu cầm di động lên nhận cuộc gọi, có giọng nói thiếu niên tràn đầy lo lắng vọng ra từ đầu dây bên kia: “Anh ơi, mẹ có tới tìm anh không?”
Du Chu: “…Có.”
Đầu dây bên kia xuất hiện một loạt âm thanh tranh chấp hỗn độn, từ đầu đến cuối cậu bé kia đương cố hết sức cãi điều gì đó, và cuộc gọi còn bị cưỡng chế kết thúc. Du Chu nắm chặt di động, chẳng hiểu nổi rốt cuộc đang phát sinh chuyện gì. Bấy giờ xe của Thiệu Vinh bị bao vây chật như nêm cối, mẹ cậu đã đi qua đập mạnh lên cửa sổ xe.
Cảnh tượng này dần đè chồng chéo lên từng cảnh tượng nơi miền kí ức, khuôn mặt Du Chu lập tức tái nhợt không còn một giọt máu.
Thiệu Vinh hơi híp mắt, hắn hiểu rồi, mụ đàn bà này cũng nằm trong lũ người từng bắt nạt Du Chu.
Hạng người dám mang theo phóng viên tới chặn đường con ruột mình thì cũng dám giở trò lúc phát hiện mình con trai mình thích bạn cùng giới lắm đấy —— những năm trước đây có khá nhiều người xem đồng tính là bệnh nhân kéo đi “Điều trị”, mà cái gọi là điều trị chính là sốc điện và giam cầm, hành hạ bạn đến khi bạn chịu thú nhận bản thân mắc bệnh hiếm có, hiện đã “Khỏi bệnh” sau quá trình điều trị mới chịu thả bạn đi.
Giỏi lắm, ức hiếp người của hắn hắn còn chưa đi tìm bọn họ tính sổ, bọn họ đã đã tự chui đầu vào rọ.
Thiệu Vinh khoan thai mở cửa xe bước xuống, như thể chẳng trông thấy những kí giả truyền thông trái phép liên tục chụp ảnh chiếc xe sang trọng đắt đỏ của hắn, Thiệu Vinh ung dung nhìn mụ đàn bà nom đã hơi điên cuồng, đoạn bảo: “Này bác gái gì ơi, bác tìm Du Chu nhà cháu có chuyện gì chăng? Nói thử nghe xem, muốn Du Chu nhà cháu đưa tiền hay muốn Du Chu nhà cháu cắt thận? Trông cậy thế đông khiếp nhỉ, khéo ai không biết còn tưởng Du Chu nhà cháu là ngôi sao nổi tiếng đấy.”
Hết chương 35